Rainer phu nhân mặc áo choàng dài màu đen, đi một đôi giày da nữ có giá cả không rẻ, trên chiếc mũ tròn nhỏ được cắm lên một chiếc lông vũ không biết là lông của loài chim nào.
Tuổi đã hơn bốn mươi, vóc dáng đầy đặn, độ lớn nhỏ khung xương vượt qua trung bình phái nữ, hình thể trông hơi đô.
Về phương diện trang điểm, chỉ có thể nói tận lực, là năm tháng cắt đao quá hung ác, quá vô tình.
Wayne tự nhận mình không phải là kẻ nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng mà nếu như vị nữ tính nói trên này bắn ánh mắt quyến rũ cho hắn, thứ cho hắn nói thẳng, con người này của hắn, ngoại trừ trông mặt mà bắt hình dong thì không còn khuyết điểm nào khác.
"Rất hân hạnh được gặp ngài, Rainer phu nhân."
"Tôi cũng vậy, Wayne."
Rainer phu nhân tháo bao tay da xuống, giang hai tay chuẩn bị ôm lấy Wayne, nhìn ánh mắt đang tỏa sáng của chị ta cũng có thể biết, một khi đã ôm lấy thì tuyệt đối sẽ không buông tay.
Wayne khéo léo từ chối cái ôm nhiệt tình đó, tỏ vẻ giải quyết việc chung mời Rainer phu nhân vào trong ngồi, tiếc nuối bày tỏ chưa thể hoàn thành được việc ủy thác. Hắn đã hao tổn khá nhiều thời gian và tinh lực, nhưng vẫn không tìm được chứng cứ bác sĩ Rainer nɠɵạı ŧìиɧ, cũng đề nghị Rainer phu nhân tìm một nhà văn phòng thám tử tài giỏi hơn thử một chút.
Rainer phu nhân không để tâm chuyện này lắm, cũng không nhận lấy tiền đặt cọc mà Wayne trả lại, còn bày tỏ sự tin tưởng với năng lực nghiệp vụ của Wayne, sẵn lòng chờ đợi thêm mấy ngày.
Cái này sợ rằng không được, thời gian không chờ người, bác sĩ Rainer đã nắm chứng cớ nɠɵạı ŧìиɧ của chị rồi, còn chờ đợi nữa thì người thua thiệt chính là chị đấy.
Wayne lại khuyên đôi câu, hắn trò chuyện cùng Rainer phu nhân thêm một hồi rồi tự mình đưa chị ta ra văn phòng thám tử.
"Wayne, vị phu nhân vừa rồi là người ủy thác sao?" Veronica bước xuống lầu, cô luôn chú trọng dáng vẻ nhưng lại không chú ý tới chóp mũi cùng gò má của mình lúc này bị dính lên không ít bụi bặm.
Vết sẹo chính là huy chương của dũng sĩ, Wayne có được lễ nghi để mắt nhìn kỹ nhưng lại không nói ra, gật đầu nói: "Rainer phu nhân là khách của văn phòng thám tử, thời gian trước có ủy thác một phần điều tra về tranh chấp gia đình, bởi vì một số chuyện ngoài ý muốn, hôm nay chị ấy không thể lấy được báo cáo điều tra, năng lực tôi có hạn, khuyên chị ấy đi tìm thám tử khác."
"Tranh chấp gia đình thôi mà, chúng ta hoàn toàn có thể, không cần phải bỏ một cuộc làm ăn không làm."
"Nói thì nói vậy, nhưng tình huống trong đó vô cùng phức tạp, vài ba lời không thể giải thích được...." Wayne thầm thì vài câu, giọng điệu ậm ờ không rõ ràng định lảng đi đề tài này.
"Anh điều tra được cái gì?"
Veronica híp mắt lại, manh mối đưa tới của tuyệt đối không thể tùy tiện bỏ qua.
"Ờm, nói thế nào đây, hay là chúng ta tiếp tục tổng vệ sinh đi, chờ..."
Bá!
Wayne ngập ngừng ấp úng bị Veronica xem là đang treo giá, cô quả quyết lấy kim tiền mở đường, đưa lên hai tấm ảnh chân dung Nữ hoàng.
Wayne yên lặng nhận lấy, một hiểu lầm tuyệt vời, hắn không hề bài xích, cũng hy vọng Veronica lần sau vẫn sẽ tiếp tục.
"Tình huống là thế này, một khoảng thời gian trước bác sĩ Rainer ủy thác... Xế chiều hôm đó Rainer phu nhân... Tôi phân biệt tiến hành điều tra theo dõi cả hai vợ chồng bọn họ, bởi vì Rainer bác sĩ tới trước, cho nên hai phần báo cáo đều đưa cho anh ta, để tỏ lòng cảm ơn, anh ta chủ động thanh toán..."
Wayne giải thích rõ nguyên nhân kết quả: "Đạo đức nghề nghiệp của một thám tử không cho phép tôi lấy kết quả điều tra đi đầu cơ trục lợi hai đầu, tôi là một người có nguyên tắc, sẽ không nhận thêm ủy thác từ Rainer phu nhân, cho nên mới khuyên chị ấy đi tìm người tài giỏi hơn."
Veronica: "...."
Theo giáo dục mà nàng tiếp nhận, cái từ đạo đức nghề nghiệp này không phải sử dụng như vậy.
Veronica trợn trắng mắt một cái vô cùng xinh đẹp, sáng sớm hôm nay cô đã lật xem nhật ký bày trên bàn làm việc, bởi vì hành động lật xem nhật ký mà chưa được người ta đồng ý là đồng nghĩa với việc dòm ngó riêng tư, là không có đạo đức, cho nên cô đã hỏi Wayne một tiếng.
Lúc đó Wayne đang ngủ, không lên tiếng.
Mà không lên tiếng chính là ngầm cho phép!
Trong nhật ký, những người ủy thác đã đánh giá Wayne rất cao, khen chàng trai đẹp trai có tu dưỡng nghề nghiệp cùng đạo đức tiêu chuẩn, trong đó còn ghi lại một vài câu chuyện vụn vặt trong cuộc sống, những chi tiết nhỏ, tất cả đều cho thấy Wayne là một thanh niên kiệt xuất tích cực, đứng đắn ngay thẳng.
Anh ta tuân thủ lễ nghi và pháp luật, anh ta lấy giúp người làm niềm vui, anh ta rót năng lượng tích cực vào xã hội mục nát này, anh ta là tấm gương mà người trẻ tuổi thời đại này nên học tập theo.
Veronica đọc xong quyển nhật ký thì rất rung động, thay đổi hắn ấn tượng với Wayne, cô cảm thấy xấu hổ đối với việc mình đã hiểu lầm nhân phẩm Wayne, cũng bảo William làm thêm chút đồ ăn ngon để bồi thường cho hành động mạo phạm rình coi nhật ký của mình.
Hiện tại cô đã hiểu, tại sao một thứ riêng tư như nhật ký lại không bị khóa kỹ, mà mà được tiện tay đặt ở trên bàn làm việc.
Thật tệ, nữ sinh viên đại học cảm thấy mình đã bị xã hội rác rưởi đùa bỡn!
"Nói tiếp đi, về Rainer phu nhân, anh đã tra được những gì?"
Veronica mặt không cảm xúc đưa ra một tấm ảnh chân dung Nữ hoàng, trên thân Rainer phu nhân có mùi vị tử vong, so sánh với Watne, chị ta từng có tiếp xúc gần với tử vong hành giả hơn, điều tra theo con đường này sẽ có thể nhanh chóng tìm ra được mục tiêu ẩn núp.
"Căn cứ theo điều tra, Rainer phu nhân bởi vì thích làm việc thiện, cho nên có một chút danh tiếng trong vòng công nhân bến tàu cùng vòng nghệ thuật sa cơ lỡ vận, có một đít nhân duyên..." Wayne nhận tiền làm việc không hề thẹn với lòng, một mạch kể ra toàn bộ.
Xuất phát từ góc độ công việc, thám tử giải thích kết quả điều tra với trợ thủ, là một chuyện hợp tình cũng rất phù hợp logic.
Xuất phát từ góc độ làm ăn, ăn không bán tình báo cho Rainer phu nhân, giữ vững tu dưỡng nghề nghiệp.
"Cụ thể một chút, họa sĩ cùng công nhân bến tàu phân biệt là ai?"
"Cô hỏi những thứ này làm gì?"
Wayne hơi nhíu mày: "Ver trợ lý, đừng làm khó ông chủ, tôi đã nhận tiền từ bác sĩ Rainer, văn phòng thám tử chúng ta sẽ không cung cấp điều tra phục vụ cho Rainer phu nhân."
"Không liên quan đến Rainer phu nhân, hiện tại là tôi ủy thác anh tiến hành điều tra." Veronica quơ quơ xấp tiền giấy trong tay.
"Mời ngồi."
"...."
Anh không thể giãy giụa một chút à?
— — —
Dựa theo kinh tế và chính trị, Thành phố Lundan được chia thành năm khu, bên trong khu vực trung tâm được gọi là nội Lundan, thành Lundan, là trung tâm văn hóa, chính trị, kinh tế của toàn bộ vương quốc Windsor.
Nơi đó có trường đại học tốt nhất, bệnh viện tốt nhất, thị trường chứng khoán lớn nhất, nhà hát,... tất cả đều được các nhà tư bản mới chuyển chức thành các ngài quý tộc nắm chắc trong bàn tay.
Hai khu tây, bắc là khu vực giai cấp trung lưu tụ tập, hai khu đông, nam có diện tích lớn nhất, về tài nguyên mọi mặt cũng kém nhất, là khu vực tập trung bến tàu, công nghiệp, kho hàng,... Sinh sống ở nơi này đa phần là giai cấp công nhân.
Bến tàu.
Thủy thủ cởi dây thừng xuống, tiếng còi hơi kéo dài đi xa, nắng gắt, biển rộng, tiếng chửi bới hòa lẫn vào nhau chính là bài văn chương riêng biệt thuộc về nơi này.
Dưới ánh mắt của những người khác nhau, cảnh sắc của biến tàu cũng hoàn toàn khác biệt.
Trong mắt của giới thượng lưu, bến tàu là cảnh lãng mạn, trong tiếng hót vang của hải âu, những thủy thủ đều nhịp hát bài ca ca tụng dũng khí, đạp gió rẽ sóng đi ngoại quốc tha hương, bọn họ truy đuổi chân lý sinh mạng, thăm dò tuyến đường hàng hải chưa biết tên, mang tài sản về, đưa đi văn minh, hết thảy mọi thứ giống như bước ra từ bức tranh sơn dầu.
Còn trong mắt những người ở tầng dưới chót, bến tàu là bẩn thỉu, khắp nơi là hải âu ồn ào, nước biển lạnh như băng, một công nhân tầm thường giống như bản thân vì kiếm sống mà mệt mỏi chạy thục mạng, không thể không đầu bù tóc rối, mặt mũi lem luốc, toàn thân dính đầy vết bẩn cùng mồ hôi khó ngửi.
Nếu như đây cũng có thể coi là tranh sơn dầu, nhất định là dùng bàn chân bẩn thỉu nhất, thấm đầy bùn đất hôi thối và cặn dầu nhất để giẫm đạp, tạo ra nó.
Với tư cách là một cường quốc tư bản nổi tiếng từ lâu, toàn bộ công trình công nghiệp đến đồng bộ các công trình xây dựng cơ của vương quốc Windsor đều đã lạc hậu, không thể tránh khỏi bước lên con đường xuống dốc với năng lực sản xuất thấp, hơn nữa còn có các nhân tố như kinh tế suy thoái, chiến tranh,... làm ảnh hưởng, cho nên bến tàu hiện tại đã không còn sự phồn hoa của ngày trước.
Tới gần thời gian trà chiều, Veronica ôm mèo đen Monica thưởng thức hồng trà trong một nhà hàng, Wayne và William thì chia binh ra làm hai đường đi tìm công nhân bến tàu Pluto.
Pluto là một trong cảng biển dưới hông Rainer phu nhân, là tay đấm chính có thân thể cường tráng, sức lực mạnh mẽ có thể đầm.
Wayne tìm tung tích đối phương như ngày thường, không tìm được gã, theo nhân viên tạp vụ nói, hôm nay Pluto không đi là, khả năng là đã đi khu kho hàng, cũng có thể là ngủ ở nhà.
Nửa đường, Wayne không may gặp được William, William vừa thấy hắn thì tinh thần lập tức tỉnh táo, kéo hắn lại không buông tay, lẩm bẩm than thở oán trách một hồi.
"Wayne, tôi vừa mới gặp được một quý tộc trả tuổi sa sút, anh ấy thiếu nợ đầy mông, bất đắc dĩ phải đến bến tàu tìm việc làm..."
"Tôi đã đề nghị anh ấy, nếu thiếu nợ đầy mông, thì có thể lấy mông để trả nợ, kết quả anh ấy cự tuyệt, thật đáng tiếc, sau này không biết sẽ hời cho ai đây."
"Sau đó tôi lại xem xét mấy người, nhưng không có người nào đẹp trai trẻ tuổi như vị quý tộc sa sút kia cả."
Wayne: "...."
Đây coi là cái gì, cơ lão (gay) phiên bản hải vương, cảnh tránh gió của vô số thuyền bè, bến tàu Wan Chai trong truyền thuyết?
*(Hải vương: Trapboy, chỉ người lăng nhăng.
Bến tàu Wan Chai: một cảng ở Hồng Kông, cũng là tên một thương hiệu thực phẩm.
Ở đây còn có nghĩa là người có xu hướng thu hút những người đồng tính nam. Wan Chai: con vịnh nơi có dòng chảy uốn cong (Chỉ người đồng tính thường có thân hình cong), bến tàu là nơi cập bến.)*
Không đúng, thì ra là nửa ngày qua anh không hề làm chút chính sự nào cả!
Wayne từ chối giao lưu với William, sau khi tìm được Veronica thì nói rõ tình huống, hỏi tiếp đó nên tới nhà của Pluto tiếp tục tìm người, hay là đi nhà trọ của sinh viên mỹ thuật thi rớt xem một chút.
"Đi tìm họa sĩ đi."
Sinh viên mỹ thuật thi rớt tên là Abel, cậu ta là một thanh niên văn nghệ thi liên tục không đỗ nhưng lại có lý niệm nghệ thuật kiên định, bởi vì quanh năm chấp nhận sự tài trợ của các quý phụ, nên thanh xuân của cậu ta đã bị nghiền ép đến một giọt không còn. Không có thanh xuân đồng nghĩa với không còn trợ cấp, không có trợ cấp liền không có thu vào, Abel không còn khả năng trả tiền thuê phòng, chỉ có thể từ hoàn cảnh hậu đãi khu bắc dọn tới khu đông.
Rainer phu nhân không phải là người tài trợ đầu tiên của Abel, khuôn mặt dáng người cũng không phải là tốt nhất, nhưng Abel đã quen đánh bóng sát biên, cậu ta biểu thị, so sánh với các quý phụ khu bắc, Rainer phu nhân có thể nói là dịu dàng nhã nhặn.
Thuộc về tu thân dưỡng tính.
"Abel lập kế hoạch theo đuổi nghệ thuật đồng thời kiếm phí sinh hoạt ở khu đông, chờ sau khi dưỡng tốt thân thể thì sẽ lần nữa đánh về khu bắc, là một người không muốn sống gian khổ chịu vất vả nhưng lại có thể chịu đựng gian khổ chịu đựng vất vả...."
Trên xe taxi, Wayne hết sức cố gắng uyển chuyển giải thích câu chuyện của Abel với Veronica, hắn ngồi ghế phụ, còn Veronica, mèo đen và William ngồi ở hàng sau.
Trong lúc nói chuyện, Wayne thường quay đầu liếc mắt nhìn xuống, thắc mắc về sự qua quýt lấy lệ trong vẻ mặt của Veronica, rõ ràng là không có hứng thú với vụ ủy thác này nhưng vẫn kiên trì điều tra tới cùng, rốt cuộc là vì cái gì?
Xe taxi ngừng ở trên đường ngay đầu hẻm, Wayne quen cửa quen nẻo đi tới lầu ba nhà trọ, sàn nhà bằng gỗ phát ra tiếng ken két, hai bên hành lang chất đống không ít rác rưởi sinh hoạt.
Con chuột nhanh chóng lẩn đi, biến mất trong khe hở dưới góc tường, toàn bộ hết thảy đều tỏ rõ, cuộc sống và thân thể của Abel có vẻ như đã ngã xuống đáy cốc.
Lần trước Wayne đi qua ban công, lần này đi thang lầu, ngay vào lúc hắn đang định gõ cửa, William trực tiếp đẩy hắn ra, nắm đấm to như nồi đất ầm ầm đánh vào cửa gỗ.
Cửa phòng mở ra, Abel mặc áo mỏng, đang bọc trong một tấm thảm, khuôn mặt cậu ta lộ vẻ nghi hoặc, đầu tiên là nhìn dung mạo bất phàm của Veronica, tiếp đó sợ hãi nhìn cơ ngực biết khiêu vũ của William, rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Nhưng đã chậm.
William trực tiếp đẩy cửa vào, suýt nữa xô Abel ngã xuống đất.
"Họa sĩ tiên sinh, tiểu thư chúng tôi muốn bàn bạc việc viện trợ dài hạn với anh một chút."
Còn có chuyện tốt như vậy?
Abel mừng rỡ, lấy điều kiện của Veronica, đừng nói là viện trợ, miễn phí hắn cũng đồng ý.
Thiếu nữ xinh đẹp có khí chất như vậy, chỉ cần một cái chạm nhẹ thoáng qua là đã có thể kích phát ra vô số linh cảm sáng tác rồi, nghĩ tới đây, Abel cảm thấy cả người mình lập tức tràn đầy năng lượng.
Cậu lại được rồi!
Ống kính dịch chuyển, Abel bị cột vào trên ghế, trong miệng còn bị nhét một miếng vải.
Wayne: (눈 _ 눈)
Hình thể nghệ thuật rất thành thạo, nếu như tối hôm qua hắn từ chối, có phải là cũng sẽ gặp kết cục như vậy hay không?
"Đừng sợ, chúng tôi không phải người tốt lành gì, chỉ cần anh ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của chúng tôi, chúng tôi không chỉ sẽ không làm tổn thương anh, còn sẽ thanh toán cho anh một khoản thù lao tương đối khá."
William cười dữ tợn giật giật cơ ngực: "Đương nhiên, anh có thể từ chối, kết quả là bông cúc non nớt sẽ bị chà đạp thê thảm, biến thành to như hoa hướng dương."
Abel liều mạng lắc đầu, cậu không biết gì cả.
Wayne trợn trắng mắt, chuyên nghiệp miễn cưỡng phù hợp, uy hϊếp như vậy sợ rằng không dọa được Abel, hắn đi tới bên cạnh Veronica, hạ giọng nói: "Chuyện này là sao, cô đã nói là sẽ không gây phiền phức cho tôi mà."
Veronica không trả lời, từ trong cặp da nữ mang theo bên người lấy ra một cái lọ thủy tinh, Wayne tò mò nhìn lại, bên trong là những cây nấm đủ mọi màu sắc.
Nhìn màu sắc liền có thể biết, những cây nấm này có hương vị cực ngon.
Đúng như hắn nghĩ, nấm ngon đến mức sinh ra ảo giác, Abel bị William cưỡng ép nhét một miệng đầy nấm, con ngươi dần dần mất đi tiêu cự, cả khuôn mặt lơ ngơ không còn thần thái, a ba a ba cười khờ.
"Ai để lại dấu ấn cho anh?"
William nắm chặt tay phải của Abel, một tia sáng thoáng qua, làn da trên mu bàn tay Abel chậm rãi hiện lên một ký hiệu hình tam giác ngược màu đen.
Ký hiệu này đại diện cho tử vong, là ký hiệu của tín đồ nữ thần Tử Vong.
Wayne kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, nơi ngực dâng lên một luồng sóng nhiệt, quyền Tham dục chi thư chỉ có thể nhìn thấy nhưng không có cách nào nhận được đáp lại kia, trong nháy mắt khi tia ánh sáng đó lóe lên, nó đã biểu lộ sự khát vọng.
Mong muốn!