Chương 33: Khi Hoa Nở Rộ, Ong Bướm Sẽ Tự Bay Tới

Đối mặt với hai họng súng đen ngòm, tên cướp số hai thuận theo lời uy hϊếp mà thả súng xuống, hai tay ôm đầu nằm rạp trên mặt đất.

Liều mạng là không thể nào liều mạng, hai mươi tên tín đồ nữ thần Tử Vong vừa bị Veronica cầm súng chĩa vào đã kinh sợ, huống chi là kẻ cướp trên đoàn tàu chỉ nhằm vào tiền tài.

Ngồi tù mà thôi, sau khi ra tù có thể làm lại nghề cũ, đáng giá để liều mạng sao!

Mạng sống chỉ có một mà thôi!

Wayne bước nhanh về phía trước, đè đầu tên cướp điên cuồng ấn xuống, rầm rầm mấy lần, tên cướp số hai cũng ngu người.

Đại ca, anh làm cái gì vậy, tôi cũng có nhân quyền đấy nhé, tinh thần chủ nghĩa nhân đạo quốc tế đã nói đâu?

Xifei nhìn mà buồn cười, tiến lên giúp Wayne giải vây, một cước giẫm lên đầu tên cước số hai, rắc một tiếng, khiến gã ta không tiếp tục phải chịu đựng cảnh ngược đãi nữa.

Bà nhìn ra, Wayne muốn đánh ngất xỉu tên cướp, nhưng ngặt nỗi lại không đủ kinh nghiệm, thử nghiệm mấy lần đều không thành công.

"Vì sao không dùng súng, nhằm vào gáy nện mấy cái là xong."

"Súng giả."

Wayne quơ quơ súng đồ chơi trong tay, đây là mô hình chạm khắc từ gỗ, tô thêm một lớp sơn màu đen, vị trí họng súng được bao phủ một tầng sắt lá, đảm bảo tên xui xẻo bị họng súng chống sau ót có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của tử vong.

Xifei hơi sửng sốt: "Cho nên, từ ban đầu là cậu đã không thể nổ súng được?"

"Ừm, diễn kịch mà thôi, có thể khiến tên cướp thả con tin ra, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành." Wayne khiêm tốn khoát tay, trí thông minh toàn bộ nhờ vào giặc cướp phụ trợ, nhân vật mấu chốt là Xifei, hắn không ra bao nhiêu lực cả.

Đúng là hắn có hai khẩu súng, nhưng hắn không thể mang theo bên người, khẩu súng đồ chơi này là mấy ngày trước hắn tự mình làm ra, dùng để đánh lén phía sau, nếu là chính diện thì không phát huy ra được tác dụng.

Trừ khi là vào buổi tối.

"Wayne, càng lúc ta càng ưa thích cậu đấy..."

Xifei tán thưởng từ đáy lòng, lúc bị Wayne cầm súng chĩa vào đầu, bà thực sự cho rằng mắt con gái bị mù. Nhưng thông qua câu nói cố ý đề cập đến "dời đi họng súng", "con tin vô tội", bà mới nhận ra kế hoạch của Wayne, thuận thế tiếp tục biểu diễn.

Có thể nghĩ ra đối sách thích đáng nhất trong thời gian cực ngắn, cũng đảm bảo con tin an toàn, thành công chế phục bọn cướp, đủ để chứng minh Wayne có suy nghĩ tỉ mỉ tinh tế cùng với năng lực hành động ưu tú.



Chỉ là kỹ thuật diễn quá tốt, hoàn toàn không giống diễn, ừm... Hệt như ông chồng khốn nạn của bà.

Xifei cũng hiểu lý do vì sao con gái lại coi trọng Wayne, là vàng ở đâu cũng sẽ phát sáng, chàng trai có năng lực luôn có thể thu hút người khác phái.

Khi hoa nở rộ, ong bướm sẽ tự bay tới!

Tất nhiên, cũng không thể bài trừ sự ưu tú của con gái hấp dẫn Wayne, hai người tình đầu ý hợp, nhanh chóng rơi vào bể tình.

Sự yêu thích của Xifei là từ góc độ của trưởng bối đối với vãn bối, nhưng Wayne không biết, càng nghe lại càng hiểu theo nghĩa khác, nghĩ rằng phú bà thể hiện thiện cảm với hắn, bước kế tiếp có lẽ sẽ đưa ra hợp đồng bao nuôi.

Trời cao thương xót, hắn không thể chịu được cám dỗ, rất dễ dàng bị mê hoặc.

Nhỡ như thật sự ký tên lên hợp đồng bao nuôi, trở thành trai đểu không chung thủy, hắn làm sao giải thích với ba con thuyền đây?

Wayne lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt, Xifei lại hiểu lầm, vừa cười vừa nói: "Không cần lo lắng, chuyện bọn cướp ta sẽ giải quyết nốt, chờ ta quay lại, cậu phải nói chuyện rõ ràng, đến tột cùng thì trên người ta thiếu thứ gì."

Nói xong, Xifei cầm súng lục đẩy cửa toa tàu ra, bước chân ưu nhã, khiến Wayne nhìn mà không khỏi nghi ngờ cô là một gián điệp.

Gián điệp mà Franks điều động đến vương quốc Windsor, nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, có thể nhanh chóng dung nhập vào vòng tròn thượng tầng, kết bạn với giai cấp quyền quý, sau đó đưa tình báo về Franks liên tục không ngừng.

"Không đúng, cô ấy quá kiêu căng, không thể nào là gián điệp ngoại quốc được."

Wayne tự lẩm bẩm một câu, nếu nói là gián điệp của Franks, chẳng bằng nói là gián điệp của Windsor phái đi Franks, hiện tại thành công lui thân về nhà tìm người thành thật đổ vỏ.

Người thành thật lại là chính mình!

————

Mười một giờ trưa, chuyến tàu xa hoa cập ga Enlord, nhân viên cảnh sát tại nhà ga kéo năm tên cướp áo đen đi, trong đó có cả tên để ria mép cố ý đυ.ng Wayne trên tàu.

Wayne cùng Xifei được mời vào văn phòng nhà ga, bọn họ hạ gục năm tên cướp cầm súng, cứu cả một tàu đại phú đại quý, bởi vì thân thủ quá không hợp lẽ thường, cho nên không thể không đứng trước sự dò hỏi của cảnh sát.

Văn phòng.

Xifei vắt chéo chân, hai tay đặt trên đầu gối, tư thế ngồi thẳng tắp mà ưu nhã.



Xifei luôn duy trì lễ nghi mọi thời khắc, tự hạn chế đến trở thành thói quen, bất kể là dung mạo hay là khí chất, đều là đứng hàng đầu trong số những phái nữ mà Wayne đã từng gặp.

Lễ nghi của Veronica cũng không kém, nhưng cô ấy vẫn còn mang vẻ hơi trẻ con, nhất là lúc Willy đùa dai, đại tiểu thư luôn không nhịn được mà cùng Willy đánh thành một đoàn.

Đại tiểu thư phụ trách đánh, Willy phụ trách ôm thành một đoàn, phân công hết sức rõ ràng.

"Wayne, cậu làm công việc gì?"

"Mở một văn phòng thám tử."

"Nghe có vẻ là một vị nhân sĩ thành công."

"Tạm được, một trợ lý, một nhân viên văn phòng, một mèo một chó."

Trong văn phòng, các cảnh sát còn đang xử lý giặc cướp, Wayne nhàn rỗi nhàm chán, câu được câu không hàn huyên vài câu với Xifei.

Hắn có thể cảm nhận được, Xifei vô cùng tò mò về hắn, vẫn luôn nói bóng nói gió, thăm dò về đời sống của hắn.

Xong rồi, thật sự bị phú bà để mắt rồi!

"Có bạn gái chưa?" Xifei cuối cùng cũng lộ ra ý đồ, hỏi ra vấn đề mình để tâm nhất.

Wayne rất muốn trả lời rằng mình là quý tộc độc thân, cần có đại tỷ tỷ bao nuôi, miễn phí hắn cũng chấp nhận, nhưng lời đến khóe miệng, hắn vẫn tuân theo lòng mình, trả lời: "Đã có bạn gái, cô ấy rất thích tôi, tôi cũng rất yêu cô ấy, chúng tôi đã thề sẽ không phản bội nhau."

Nói đến đây, trái tim Wayne lập tức nhỏ máu, vạn vạn chẳng thể ngờ rằng mình lại từ chối một vị nữ sĩ vừa trưởng thành lại vừa ưu nhã như vậy!

Hơn nữa còn có tiền!

Xifei hài lòng gật đầu, cảm thán: "Đúng là một tình yêu khiến người ta hâm mộ..."

Nói xong Xifei dường như nghĩ tới điều gì đó, chính là ông chồng khốn nạn của bà, qua hồi lâu không nói thêm gì nữa.

Wayne biết rõ, nếu lúc này hắn ân cần hỏi thăm, đối phương nhất định sẽ mượn đề tài này, kể ra câu chuyện tình yêu đầy rẫy những vết thương của mình, sau đó yếu đuối rơi lệ, muốn tìm kiếm gì đó để xóa đi tiếng nấc nghẹn ngào, cuối cùng mượn bờ vai dày rộng của hắn để trốn tránh đau thương.

Chậc, đừng hòng lừa gạt được hắn, hắn nhất định sẽ không hỏi!