Chương 3: Người Có Dung Mạo Xinh Đẹp Không Nhất Định Là Có Tâm Hồn Đẹp, Nhưng Ít Nhất Cô Ấy Có Dung Mạo Xinh Đẹp

Cửa chính văn phòng thám tử bị bạo lực phá hỏng, nể mặt mũi Nữ hoàng, Wayne không truy cứu việc này, trẻ con mới muốn phân rõ đúng sai, người lớn đều là nằm xuống thu tiền.

*(Nằm xuống thu tiền: Chỉ thu nhập thụ động, kiếm tiền mà không cần làm việc.)*

Hắn di chuyển cái tủ đến chặn cửa chính, chuẩn bị sáng mai mới đổi khóa cửa mới, tiếp đó hắn xách một cái rương lên, phải mất khá nhiều sức lực mới đi tới phòng ngăn vách trên lầu hai rưỡi.

Nói là hai lầu rưỡi nhưng thật ra chính là ba lầu, lầu thứ ba chỉ xây một nửa, chừa lại một nửa là sân thượng lộ thiên, có thể trồng hoa cỏ, cũng có thể phơi quần áo.

Wayne nghèo, không có tư cách trồng hoa cỏ, hắn chỉ xứng phấn đấu không ngừng, cho nên sân thượng vẫn luôn bỏ trống.

Veronica vô cùng hài lòng với bố cục lầu ba, ôm mèo đen đứng trước cửa sổ thưởng thức cảnh đêm.

Wayne gõ cửa, cau mày nói: "Ban đêm Lundan rất quỷ dị, tốt nhất cô nên đóng cửa sổ lại, cũng không nên kéo rèm cửa sổ ra."

"Không sai, thành phố này đúng là rất nguy hiểm, nhất là đối với những kẻ ngu ngốc...."

Veronica không quay đầu lại, nhắm mắt tận hưởng làn gió đêm thoang thoảng, con mèo đen trong lòng cô mở to đôi mắt màu vàng kim nhìn vào màn đêm xa xăm.

Wayne hơi bĩu môi một cái, hắn biết Veronica không phải là người bình thường, trên người ẩn giấu rất nhiều bí mật, hắn chỉ là không muốn dẫn đến phiền phức mà thôi.

Suy cho cùng, ma quỷ gì đó, mặc dù nó đã sinh ra từ rất lâu, nhưng đối với sinh vật carbon mà nói, vẫn là thứ ngoài tầm xác định.

"Mạo muội hỏi một chút, sau này William cũng sẽ ở lại văn phòng thám tử à?"

"Đúng vậy, cậu ấy là nhân viên văn thư văn phòng thám tử được anh tuyển dụng, phụ trách xử lý hồ sơ."

"..."

Hàng này gấu lớn nhìn thấy còn phải lắc đầu, có nơi nào giống nhân viên văn thư chứ.

Wayne âm thầm nhổ nước bọt trong lòng, nói theo bản năng: "Tiền lương thì sao, anh ta cũng mang lương đi làm hả?"

"Nếu không thì sao?"

Cũng đúng!

Wayne gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, phát ra câu chất vấn mang tính sỉ nhục với phú bà như vậy, đúng là lỗi của hắn.

Wayne nhắc nhở Veronica nên mau đóng cửa sổ đi ngủ, rồi xoay người chuẩn bị đi xuống lầu hai thu dọn đồ đạc, cần phải nhanh mới được, quỷ mới biết William có đang mặc thử quần áo của hắn hay không.

"Khoan đã, Wayne, không, sếp."

Veronica xoay người, nghiêm túc nói: "Với tư cách trợ lý của anh, tôi đề nghị ngày mai văn phòng thám tử nên đóng cửa, tiến hành tổng vệ sinh từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài một lượt."



"Ừm, đúng là có hơi bẩn và bừa bộn một chút."

Wayne bày tỏ ủng hộ, trước đó hắn cũng có dự định làm tổng vệ sinh, nhưng bởi vì nghèo, cho nên rất bận rộn, vẫn luôn không thể dành ra chút thời gian, chỉ có thể dọn dẹp qua loa một chút.

Sau khi Wayne rời đi, mèo đen trong lòng Veronica nhảy lên bệ cửa sổ, giọng khàn khàn nói: "Trên người hắn có mùi vị của tử vong, rất nồng, trên vách tường còn có ký hiệu, điều này nói rõ gần đây hắn có từng tiếp xúc gần với tử vong hành giả, đã bị theo dõi."

Mèo đen mở miệng nói tiếng người, Veronica không để tâm, hai tay che chở mèo đen tránh cho nó bị rơi ra ngoài cửa sổ: "Hắn là thám tử, mỗi ngày phải tiếp xúc với rất nhiều người, khó có thể tra xét ra được, nhưng tử vong hành giả sẽ không dễ dàng từ bỏ mục tiêu, chờ qua hai ngày sẽ biết."

"Chờ không được điều tra từ các hồ sơ trong phòng làm việc của hắn, có lẽ sẽ có thể tìm được một vài đầu mối."

"Chỉ có thể như vậy."

Veronica hơi nhíu mày, không vui nói: "Tử khí trên người hắn quá nồng đậm, rất không bình thường, nếu không phải hắn là một người sống sờ sờ, tôi cũng không nhịn được mà nghi ngờ rằng hắn đã chết."

"Đúng vậy, nhưng cũng nhờ có hắn, chúng ta mới có thể tìm đến tử vong hành giả nhanh như vậy."

— — —

Lầu hai.

Wayne bước vào phòng ngủ của mình, đập vào mắt hắn là William cao to cường tráng, William đã dọn toàn bộ áp phích nữ minh tinh ra, đang cầm quyển nhật ký tương lai tìm được trong ngăn tủ đầu giường cười hềnh hệch, tiếng cười mạnh mẽ như nâng tạ.

Một cơ lão cao hai mét với lông lá rậm rạp, mặc áo thủy thủ thủy kẻ sọc xanh trắng, đọc sổ tay tu luyện thanh xuân nam nữ đánh nhau lại không có trách mắng là dị đoan, làm cho Wayne trực tiếp hô không thể tưởng tượng nổi.

Triết học anh đâu, mau phê phán nó đi!

Quyển nhật ký tương lai kia là tác phẩm của nguyên thân để lại, có thể coi là Wayne tự tay viết, cái nồi này hắn không muốn đội cũng phải đội, nhưng hắn không có đi lên giành lại nhật ký.

*(Đội nồi: Tương tự như đổ vỏ, có nghĩa là gánh chịu nỗi oan (tội lỗi) không phải do mình gây ra.)*

So với bị quê chết, hắn sợ "hai thằng đàn ông ôm nhau còn phụ nữ đứng đó nhìn" hơn, nhỡ như William đè xuống không chịu buông tay thì chẳng phải thành hiểu lầm không thể giải thích à.

"Wayne, anh tới rồi à, quyển nhật ký này lấy từ đâu ra vậy, là anh viết sao?"

Đây không phải là nhật ký, đây là tài liệu làm phép của pháp sư độc thân!

William nháy mắt, ẩn ý nói: "Ánh mắt anh không tồi nha, nhưng mà Lily . Hayworth là ca sĩ, chỉ từng tham gia diễn mấy bộ phim, tôi lại thích nam chính trong phim cô ấy đóng hơn, đẹp trai dí dỏm, săn sóc chu đáo, lạc quan vui vẻ hay mỉm cười, còn nói chuyện rất khéo léo, thực sự là một người bạn đời lý tưởng, anh thấy sao?"

Sắc mặt Wayne khó coi, hắn chính là bạn đời lý tưởng giống như vậy.

"Wayne, anh đứng ngẩn ở đó làm gì, lại đây đi!" William vỗ vỗ giường bên cạnh.



"Không cần, tôi dọn chút đồ đạc rồi xuống lầu ngay, Veronica nói, ngày mai phải dậy sớm tổng vệ sinh." Wayne lặng lẽ lui về phía sau nửa bước, đảm bảo vào lúc William xông đến, hắn có thể đóng cửa vào trước đồng thời trốn chạy.

Nghe hắn nói như vậy, William không tiếp tục làm khó Wayne, Wayne dọn xấp tài liệu làm phép bỏ vào kho, thu dọn chăn đệm cuốn lên mang tới ghế salon trong văn phòng.

Một đêm yên lặng.

Ngày thứ hai, Wayne là bị đói làm tỉnh giấc, tối hôm qua công việc thể lực đã ép khô chút tinh thần và thể lực cuối cùng của hắn, giúp cho hắn đạt được giấc ngủ chất lượng tốt như cha của trẻ sơ sinh.

Ngủ đến mức phòng bếp phát ra tiếng lạch cạch, hắn vẫn có thể nằm ngủ o o, mãi cho đến khi mùi thơm quyến rũ mê người truyền tới, hắn mới mở bừng mắt ra.

Là thịt nướng, không phải khoai tây đáng chết!

Wayne kinh ngạc nhìn sang, là hắn đã hiểu lầm đại tiểu thư rồi, vốn còn tưởng rằng cô ấy chỉ là loại người biết tiêu tiền, không ngờ rằng còn có tài nấu nướng khéo léo như vậy.

Chưa nói đến sắc và vị, chỉ nói về mùi hương thôi, đối phương kiểm soát một cách vô cùng thích hợp, ngay cả con sâu thèm ăn trong bụng hắn cũng không còn thấy mệt mỏi.

Chỉ chốc lát sau, William mặc tạp dề đi ra phòng bếp, cơ ngực, cơ vai và cánh tay rắn chắc lực lưỡng làm cho cái tạp dề nhỏ trông có vẻ hài hước tức cười, thị lực tốt, còn có thể nhìn thấy được lông ngực nhô ra từ cổ áo thủy thủ.

William gọi Wayne nếm thử món ăn sở trường nhất của mình: "Anh ngủ say như chết ấy, bây giờ đã là buổi trưa rồi, tôi chuẩn bị cá chiên khoai tây chiên, thịt bò sốt tương, còn có mì xào nấm, có phải là đã không kịp chờ đợi rồi hay không?"

Wayne: (눈 _ 눈)

Rút lại lời ban nãy, hắn không hề hiểu lầm đại tiểu thư, người hắn hiểu lầm là cơ lão.

Chẳng bao lâu sau, Veronica đi ra ngoài mua sắm đã trở lại, áo sơ mi trắng, áo khoác âu phục dệt kim, hạ thân là quần cưỡi ngựa phối hợp với giày boot ống cao, đơn giản gọn gàng giàu kinh nghiệm, rất đậm phong cách nơi làm việc.

Wayne nhìn mà gật đầu liên tục, người có dung mạo xinh đẹp không nhất định là có tâm hồn đẹp, nhưng ít nhất cô ấy có dung mạo xinh đẹp, với vóc dáng và khuôn mặt của Veronica thì mặc cái gì cũng đẹp cả, thân thể này mà đặt ở thời đại hắn xuyên việt cũng không bị lỗi thời.

Veronica mua rất nhiều thứ, ngoài những vật dụng đơn giản trong nhà cùng một ít đồ dùng hàng ngày, còn có chậu hoa, đất chất lượng tốt thích hợp để trồng trọt, cùng với một đống chai chai lọ lọ đựng đầy hạt giống thực vật, xem chừng là chuẩn bị trang trí sân thượng lộ thiên trên lầu ba.

Sau khi ăn xong, Veronica đeo tạp dề, đội mũ, xỏ bao tay áo rồi bắt đầu tiến hành tổng quét dọn vệ sinh, trợ thủ là mèo đen Monica, Monica đè lấy một mảnh giẻ lau, cố gắng lau cửa sổ.

William bị sắp xếp làm một đống công việc cần đến sức lực, chuyển vị trí các vật dụng trong nhà, đổ rác, việc này làm anh than phiền liên tục, anh ứng tuyển làm nhân viên văn thư, có thế nào cũng là đầu bếp.

Veronica không an bài Wayne làm gì, có thể nhìn ra, cô không thích Wayne cho lắm, nếu như không phải là cần thiết, cô thậm chí sẽ không chủ động nói chuyện với Wayne.

Điều này dẫn đến Wayne trở nên hoàn toàn không ăn khớp với văn phòng thám tử này, người khác đều đang bận rộn, chỉ có mỗi hắn là rảnh rỗi, giống như hắn mới là người ngoại lai.

Người ngoài lại là chính hắn!

Người luôn có lòng xấu hổ, dẫu có thế nào đi nữa cũng có lòng hiếu thắng, Wayne cầm lấy cây lau nhà gia nhập vào tổng vệ sinh, bận rộn làm việc một giờ, cho đến khi cửa chính văn phòng thám tử bị gõ vang một lần nữa.

Rainer phu nhân!