Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Khải Thần Thoại

Chương 20: Làm Tốt Lắm!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên đường lớn nông thôn, chiếc xe con màu xanh lam đang di chuyển chậm như rùa bò.

Kết cấu xe con của niên đại này tương đối đơn giản, rất đễ dàng sửa chữa, Wayne cầm cờ lê làm bộ gõ gõ mấy cái, còn chưa tìm chỗ hỏng hóc ở đâu thì chiếc xe con đã thành công khởi động lại, tiếp tục lên đường.

May mắn bạo nổ!

Không còn nguyền rủa quấy nhiễu, Wayne không cần số lượng lớn đồ ăn đề kìm hãm cơn đói khát, hắn không thèm nhìn lương khô nữa, bỏ một miếng socola vào miệng, nhai chẹp chẹp.

Âm thanh rất lớn!

Trên ghế lái phụ, Willy quăng qua một ánh mắt hâm mộ, biến trở về hình hài con gái, cô không thể tiếp tục ăn socola vô tội vạ như trước nữa.

Wayne có thể là cố ý, hắn nuốt socola sau đó hướng về phía Willy thổi ra một hơi tràn đầy hương thơm ngọt ngào: "Willy, không phải cô thích ăn socola nhất sao, sao giờ lại không ăn vậy?"

Willy tức giận, xé mở bao bì.... Liếʍ một cái.

Đây là phân lượng mà cô có thể ăn một ngày, càng tức!

Veronica: Làm tốt lắm!

Còn nữa, cái miệng đáng ghét kia của anh không thể nhỏ tiếng một chút à!

Wayne cũng không phải là đang xả giận thay cho Veronica, trước đó Willy đóng giả làm cơ lão làm cho hắn chán ghét quá mức, ba mươi năm Hà Tây, hiện tại tóm được cơ hội đương nhiên muốn trả thù một chút.

"Willy, cô biết Liên minh pháp sư tự do không?"

"Liên minh pháp sư tự do?!"

Willy hơi nghiêng đầu: "Anh hỏi cái này làm gì, một nhóm người không tín ngưỡng phân tán tự do, bọn họ cũng không phải người tốt lành gì... Khoan đã, anh nghe được thông tin từ đâu?"

"Sổ tay của gia tộc Nelson."

"Quyển bản thảo giấy kia à, tôi khuyên anh nên mang theo phê phán để đọc nó, toàn bộ đều là nói xằng nói bậy, vừa ngây thơ vừa phiến diện, đều là suy nghĩ của bản thân, không có chút căn cứ nào..."

"Coi như tiểu thuyết mà đọc cũng không tệ."

Wayne nhún nhún vai, không muốn tranh luận với Willy, đối với tín đồ mà nói, quyển sổ tay này quá ấu trĩ, nhưng đối với người trưởng thành như hắn lại rất thích hợp.

Lúc Wayne lật mở chiến lợi phẩm, ba người Veronica đã cầm đi liếc xem một chút, bởi vì không có hứng thú, cho nên sau khi qua loa lật xem vài trang liền trả lại cho Wayne, cũng không thấy được ghi chép về Liên minh pháp sư tự do ở phía sau.



"Liên minh pháp sư tự do xưng là liên minh của những người không có tín ngưỡng, do phân tử cực đoan của công hội pháp sư tổ chức và thành lập ra, bởi vì không có tín ngưỡng, nhóm người này vừa hám lợi, vừa có đạo đức thấp kém, danh tiếng ở trong vòng pháp sư là cực kỳ kém..."

Hàng sau, học tỷ Chrissy giải đáp nghi hoặc cho Wayne, cô là tín đồ của nữ thần Ánh Trăng, không có nhiều hảo cảm với Liên minh pháp sư tự do, tất cả đều là đánh giá tiêu cực, không tìm ra được một ưu điểm để khen.

"Hiện tại tổ chức này còn tồn tại không, đã bị tiêu diệt chưa?" Wayne tò mò hỏi.

". . ." x3

Không ai trả lời, nói rõ có rất nhiều pháp sư không có tín ngưỡng.

Chrissy nắm tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Liên minh pháp sư tự do sở dĩ tồn tại, cũng không phải là vì giá trị nòng cốt của nó, mà là nó có giá trị để tồn tại. Ma pháp sư cần có tầm mắt rộng mở, chia sẻ kiến thức và kinh nghiệm mà mình có với nhau, giáo hội không thể tổ chức hội nghị giao lưu với quy mô lớn, dưới loại tình huống này, các pháp sư cần tự mình nghĩ cách, mà Liên minh pháp sư tự do chính là một sự lựa chọn tốt."

"Hỗn loạn, không có quy tắc, không có nguyên tắc, cũng bởi vậy, nó sinh ra rất nhiều góc khuất tối tăm, gần như mỗi tên tội phạm truy nã cũng đều ở..."

"Liên minh pháp sư tự do tập hợp tất cả phần tử cặn bã trong vòng tròn pháp sư, cổ xuý không tín ngưỡng đều là lời nói quỷ gạt người, pháp sư không có tín ngưỡng không thể đi xa, chỉ cần sơ sảy một chút sẽ bước chân vào con đường tà đạo, Mike chính là ví dụ tốt nhất."

Vì có thể khiến cho Wayne tiến vào vòng tay ôm ấp của nữ thần Ánh Trăng, học tỷ hao tổn tâm sức, sợ tiềm lực này phát triển chệch hướng.

Wayne vừa nghe vừa gật đầu, sự hứng thú của hắn đối với Liên minh pháp sư tự do càng trở nên mạnh mẽ, hắn có không ít nghia hoặc thắc mắc muốn hỏi rõ ràng, nhưng ba người Veronica không phải là đối tượng thích hợp để đặt câu hỏi, thế là hắn liền giả bộ như không hứng thú rồi chuyển sang đề tài khác.

Wayne cho rằng Mike có vài câu đánh giá tương đối đúng trọng tâm, ba vị nữ sinh viên đại học là phái học viện tiêu chuẩn, chưa từng trải qua xã hội đánh đập, cho nên hết sức thành kính với tín ngưỡng.

Khi nào các cô ấy lăn lộn vài vòng ở trong xã hội, trưởng thành, mới có thể giống như những pháp sư già dặn, lý giải Liên minh pháp sư tự do đồng thời gia nhập vào bọn họ.

Như hiện tại không ổn chút nào, ngây thơ như vậy mà tiến vào trong xã hội lăn lộ, gặp được cặn bã xã hội nhất định sẽ bị ăn đau khổ!

Với tư cách là bạn của ba người, Wayne cảm thấy hết sức lo lắng, nếu không phải vì thực lực quá kém nên không có cách nào treo ba cô lên đánh, hắn nhất định sẽ tự mình ra tay dạy dỗ, khiến cho bọn họ trưởng thành trong thời gian ngắn nhất.

Xe con chạy được một lúc lâu, Wayne bất chợt nhận ra gì đó, hắn dừng xe lại, nhảy nhót qua lại mấy cái trên đường.

"Chính là nơi này..."

Wayne nheo hai mắt lại, hắn từng lái xe qua con đường này, nhìn rất quen mắt, bầu trời quang đãng vạn dặm không mây đột nhiên u ám, sấm chớp, mưa to, "thứ bay lơ lửng" kéo nhau mà tới.

Lúc đó hắn đánh hơi được cảm giác nguy hiểm, bị tia chớp làm chói mắt, lại bị "thứ bay lơ lửng" leo ra từ dưới gầm xe dọa giật mình, không có thời gian cẩn thận suy nghĩ.

Hiện tại xem ra, đường ranh giới dưới chân hắn chính là phạm vi không gian nguyền rủa bao phủ.



"Wayne, anh đang làm gì vậy?"

"Không có gì, mắc tiểu, nhảy một lát là được."

". . ." x3

————

Chiếc xe con màu xanh lam tiếp tục di chuyển, bọn họ gặp được trạm kiểm soát do cảnh sát Lundan thiết lập trước khi vào thành phố.

Mấy năm gần đây, đầu tiên là đại suy thoái, tiếp đó là mây đen chiến tranh bao phủ toàn bộ đại lục, có rất nhiều gián điệp tràn vào nội địa Windsor.

Thành phố Lundan với tư cách là thủ đô của vương quốc Windsor, gián điệp giống như là nước tràn thành lụt, vì để đả kích thế lực ngoại cảnh này hoành hành, cũng vì để quản lý tài nguyên xã hội tốt hơn. Nội các khẩn cấp ban bố chế độ thẻ căn cước, yêu cầu công dân từ 16 tuổi trở lên mang theo thẻ căn cước bên người, hợp tác cảnh sát tiến hành kiểm tra.

Wayne có thẻ căn cước, ba người Veronica cũng có, cảnh sát chặn đường tỏ ra cực kỳ hâm mộ đối với việc Wayne một dẫn ba, mang theo ba thiếu nữ xinh đẹp ra khỏi thành du ngoạn, trong lời nói còn có mấy phần sùng bái.

Anh em, đó là ánh mắt gì vậy, tôi trông giống trai đểu chân đạp ba con thuyền lắm à, cơ thể tôi chịu được sao?

Wayne không còn gì để nói, người sáng suốt cũng nhìn ra được, hắn không phải trai đểu, ba thiếu nữ xinh đẹp cũng không phải là bạn gái hắn.

Bởi vì đáp án rất hiển nhiên, cho nên càng giải thích thì ngược lại càng trở thành che giấu, còn có hiềm nghi trào phúng chỉ số thông minh của cảnh sát, Wayne dứt khoát không giải thích, còn đón lấy ánh mắt ước ao ghen tị của đối phương, hơi nhếch miệng lên, khẽ gật đầu nhẹ.

Sau khi xe con rời đi, tên cảnh sát kia lắc đầu liên tục, tránh đi đồng nghiệp tiến vào phòng trực ban, bấm một số điện thoại.

"Thư ngài Landau, ngài có nhận biết Veronica • Landau không?"

"Không, cô ấy không có hành động gì trái thông lệ cả, chỉ là quen một người bạn trai."

"Phạm nhân tên là Wayne, là một thám tử... Ngài biết đấy, một nhân viên xã hội nhàn tản hơn hai mươi tuổi vừa không có việc làm, hoặc là tự xưng nhà văn, hoạ sĩ, hoặc là tự xưng thám tử."

"Không được tốt lắm, bọn họ ra khỏi thành một ngày một đêm, nói là trở về quê hương tham dự hôn lễ..."

"Đúng rồi, trên xe còn có hai vị mỹ nữ, theo phạm nhân khai báo, các cô ấy đều là bạn gái, nếu đoán không lầm, các cô ấy đều đã bị lừa."

"Tôi vô cùng xác định, ngài cũng không biết hắn cười kiêu ngạo đến thế nào đâu, đến bây giờ tôi còn nhớ rõ ràng cái vẻ mặt đắc ý kia đấy!"

"Không phiền phức, đều là việc tôi phải làm, không có ngài, tất cả các nhân viên cảnh sát ở Lundan làm sao có thể có được đãi ngộ như hiện tại chứ."

"Được, ngày mai tôi sẽ đến cục cảnh sát lấy tiền, cảm ơn sự hào phóng của ngài."
« Chương TrướcChương Tiếp »