Chương 1: Văn Phòng Thám Tử Wayne

Công nguyên ngày 13 tháng 3 năm 1938.

Vương quốc Windsor, thành phố Lundan.

Mùa đông giá rét sắp rời đi cũng không mang đến bao nhiêu sự ấm áp cho tòa thành thị này, người đi trên đường qua lại vội vã, kinh tế suy thoái nghiêm trọng vẫn còn ảnh hưởng, mây đen chiến tranh có thể buông xuống bất cứ lúc nào, tòa thành thị này cũng chẳng hề có niềm hạnh phúc vui vẻ.

Khu đông thành phố Lundan, phố Bellick, văn phòng thám tử Wayne.

Tất cả gồm hai tầng rưỡi, có tầng hầm, ngay sát đường, ở trong khu đông không tính là giàu có này cũng miễn cưỡng được coi là một khoản hạnh phúc.

Nhưng đây là khoản hạnh phúc của chủ nhà, không liên quan gì đến Wayne, nếu còn không nộp tiền thuê nhà, hắn cũng chỉ có thể đi cống thoát nước vui vẻ.

Văn phòng tầng một, Wayne mỉm cười nhìn người ủy thác của mình, trên bàn làm việc trước mặt đặt hai bản báo cáo điều tra.

"Bác sĩ Rainer, về hai phần ủy thác của ngài, ở đây tôi có một tin tốt cùng một tin xấu, ngài muốn nghe tin nào trước?"

"Gần đây tôi luôn gặp xui xẻo, trước tiên hãy nói một chút về tin tức tốt đi."

Rainer nhún vai, đây là một vị rau hẹ trung niên bị năm tháng vô tình thu hoạch, năm tháng cắt đi lượng tóc dày trên đầu anh ta rồi trả lại bằng rau hẹ tươi non mơn mởn, cũng đem cả dầu mỡ mà rau hẹ tươi non không cần đưa hết cho anh ta.

Làm một vị bác sĩ, anh ta thậm chí không thể nuôi râu để bày tỏ sự phản đối.

"Tin tốt là chiếc xe second hand mà ngài vừa ý kia, xác nhận là một chiếc xe tai nạn, ngài có thể cầm lấy bản báo cáo điều tra này đi ép giá."

Wayne đưa lên bản báo cáo thứ nhất, thông qua giám định, có một hồn hoàn bốn mươi năm bám vào, không đề nghị lái xe vào ban đêm, chủ xe trước có khả năng bị cướp lái.

"Đây không thể tính là một tin tốt, chiếc xe này là quà tặng cho con trai tôi, lại phải xem xét một chiếc khác rồi."

Rainer bất đắc dĩ nói: "Giờ hãy nói về tin xấu đi, hy vọng là tôi có thể chịu đựng được."

"Tin xấu là phu nhân ngài thực sự có tình nhân bên ngoài...."

Rainer vừa nghe vậy thì trực tiếp cắt ngang: "Là ai, là cái tên công nhân bến tàu không có đầu óc kia, hay là tên sinh viên mỹ thuật thi rớt đó?"

"Nói chính xác ra, đều đúng."

"..."

Đều đúng, là ý gì?

Rainer sững sờ, bị từ ngữ đơn giản này làm cho không hiểu.

Thấy khách hàng lộ ra vẻ mặt mê mang, Wayne kiên nhẫn giải đáp nghi hoặc cho anh ta: "Trong tuần vừa rồi, Rainer phu nhân và công nhân bến tàu gặp nhau ba lần, sinh viên thi rớt cũng là ba lần, mỗi lần đều là gặp sinh viên thi rớt trước, sau đó sẽ tìm..."

"Được rồi, không cần nói nữa, đưa báo cáo cho tôi xem."

Rainer lần nữa cắt ngang, cầm lấy báo cáo tự mình xem, bản báo cáo ghi chép mạch lạc rõ ràng, viết thời gian địa điểm một cách tỉ mỉ kỹ càng, còn có hình ảnh kèm theo, làm cho anh ta hết sức tin phục.

Qua một lát sau, Rainer thở dài, anh ta cũng không la hét kêu gào gì, sau giây phút tức giận ngắn ngủi đã bình tĩnh lại.

"Wayne, báo báo của anh đều đúng, nhưng có đôi lời anh nói sai rồi?"

"Lời nào?"

"Đây mới là một tin tốt."

"Ừm, cũng đúng, lại thêm chút cà phê nhé?"

"Tất nhiên."

Bác sĩ Rainer sảng khoái thanh toán hết toàn bộ tiền ủy thác, lấy cà phê làm rượu, không ngừng oán trách cuộc hôn nhân của mình với Wayne.

Có thể bởi vì là đã thanh toán tiền nong xong xuôi, Rainer không còn là khách hàng của mình nữa nên Wayne hoàn toàn không nghe anh ta bày tỏ hết suy nghĩ, không khách khí cắt ngang lời anh ta, chuyển sang giới thiệu về những nghiệp vụ khác của văn phòng thám tử.

Ví dụ như, tranh chấp hôn nhân gia đình.

"Không phải là đã điều tra rồi sao?"

"Đúng là đã điều tra rồi, nhưng phần này là ngài."

Wayne lấy bản báo cáo điều tra thứ ba từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra, trên đó là bằng chứng bác sĩ Rainer nɠɵạı ŧìиɧ với một vị nữ y tá nào đó không rõ.

Rainer ứa mồ hôi trán, cánh tay run rẩy cầm lấy ly cà phê để che giấu đi sự hoảng loạn, bản báo cáo ghi chép mạch lạc rõ ràng, viết thời gian địa điểm một cách tỉ mỉ kỹ càng, còn có hình ảnh kèm theo, làm cho anh ta hết sức tin phục.

"Wa, Wayne, tại sao anh lại có thể đối xử với khách hàng mình như vậy?"

"Đừng hiểu lầm, phần ủy thác này đến từ phu nhân ngài, nói thật, cô ấy còn ra tay hào phóng hơn ngài rất nhiều đấy."

"Chết tiệt, đó là tiền của tôi."

Rainer tức giận gầm lên, xem như một tinh anh xã hội, anh ta phản ứng lại rất nhanh, ngay sau đó đã thử dò xét: "Bản báo cáo này cô ấy vẫn chưa xem qua, đúng không?"

"Bác sĩ Rainer, phẩm đức nghề nghiệp của tôi buộc tôi phải giữ bí mật cho khách hàng, vấn đề này xin thứ cho tôi không thể trả lời được." Wayne nghiêm túc cự tuyệt đối phương.

"Đưa báo cáo này cho tôi, tôi ra giá gấp đôi."

"..."

"Gấp ba!"

"Ha ha."



"Gấp năm, gấp năm lần được rồi chứ, với số tiền này tôi đã có thể tìm được một sát thủ chuyên nghiệp ở bến tàu rồi đấy."

"Đồng ý."

"Chết tiệt, anh đúng là sỉ nhục của giới trinh thám."

Rainer giao tiền rồi lấy đi bản báo cáo, sau đó vừa làu bàu trách móc vừa rời khỏi văn phòng thám tử, thề là lần sau có chuyện gì vẫn sẽ đến ủy thác Wayne điều tra.

Không có gì khác, cái tên này thực sự có chút bản lĩnh.

Mấu chốt nhất là đưa tiền thì sẽ làm việc, hiệu suất cực cao, ở trong Windsor với một loạt quy trình dư thừa và chậm chạp này, đây là một phẩm đức ưu tú đáng quý.

Wayne đếm tiền giấy, cho đến khi văn phòng không còn một bóng người, mới lên tiếng: "Bác sĩ Rainer, quên nhắc nhở ngài, phu nhân không lấy được thứ mà cô ấy muốn ở chỗ tôi, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, cô ấy sẽ ủy thác những thám tử khác điều tra, chúc ngài may mắn."

"...."

"Chậc, đi nhanh thật đấy!"

Wayne kiểm kê tất cả số tiền đã thu vào, bắt tay vào làm tài liệu công việc hôm nay, thuận tay lấy ra quyển nhật ký, viết xuống lời khen ngợi của người ủy thác với bản thân mình.

Khen ngợi không tiếc ngôn từ.

Nếu chỉ đọc quyển nhật ký này, không thể nghi ngờ hắn là một người thanh niên đầy hứa hẹn trong xã hội, luôn lấy giúp người làm niềm vui, lòng dạ bao la rộng lớn, ôm lòng nhiệt tình với cuộc sống.

Về phần che giấu đạo đức nghề nghiệp kiếm được lợi nhuận mau chóng, Wayne không hề thẹn với lòng chút nào, đừng xem hắn nhân cơ hội vớt một khoản, nhưng hắn không phải cũng bị tổn thất thảm trọng sao.

Tiền đặt cọc của phu nhân Rainer phải trả lại một nửa, việc điều tra thất bại cũng gây ảnh hưởng lớn đến danh tiếng văn phòng thám tử, hắn bất chấp việc sẽ gặp phải nghi ngờ về năng lực nghiệp vụ cùng với mạo hiểm bị sát thủ tới cửa, ngậm nước mắt kiếm gấp năm lần ủy thác, người thua thiệt phải là hắn mới đúng.

Dựa vào bản lĩnh kiếm tiền, một người tình nguyện làm thịt một người tình nguyện chịu đựng, không cần phải áy náy.

Đợi đến khi Wayne hoàn thành xong công việc hôm nay, mặt trời đã khuất bóng, màn đêm bắt đầu bao trùm lấy tòa thành thị này, đầu đường cuối hẻm nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Theo bóng tối mà đến, còn có sương mù mông lung mịt mờ.

Wayne vừa tính toán mình còn nợ bao nhiêu tiền nhà, vừa đi sang phòng bếp tự chuẩn bị bữa tối, trong lòng thầm nói: "Cảm ơn vợ chồng ngài tính toán, nhờ có cuộc hôn nhân ăn ý của hai người, ngày mai tôi không cần ăn khoai tây rồi."

Ngày mai không cần nhưng hôm nay không được, ít nhất tối nay hắn với khoai tây vẫn phải chiến đấu đến cùng.

Bánh khoai tây, khoai tây chiên, khoai tây xào, salad khoai tây, khoai tây nghiền,....

Nhìn thoáng qua còn tưởng rằng rất phong phú, có được vài món thức ăn ngon.

Wayne dùng nĩa cắm miếng khoai tây trong đĩa, khóe mắt liếc thấy tấm gương trên tủ sách phản chiếu ra một khuôn mặt có mái tóc đen cùng một đôi mắt đen.

Không có gì đáng nói, rất khoai tây!

Lấy phu nhân Rainer làm ví dụ, nếu không phải Wayne khăng khăng kiên trì cự tuyệt, hắn cũng có thể giống như tên sinh viên thi rớt kia lấy được sự trợ giúp lâu dài về kinh tế.

Hiện tại là tháng thứ ba Wayne tiến vào đại lục Thần Tuyển, hắn kế thừa tất cả mọi thứ của thằng xui xẻo "Wayne", từ văn phòng thám tử đến tiền thuê nhà, rồi cả chỗ khoai tây tính theo rổ trong nhà bếp, một thứ cũng không bỏ sót.

Thời điểm mới tới, Wayne thấy bản thân có một tòa nhà, lại còn là ở phố thương nghiệp, thậm chí còn có cả tầng lầu cùng tầng hầm, dựa vào quan điểm sống tất cả mọi thứ đều dựa vào tiền, hắn đã đón nhận sự biến hóa rất nhanh.

Cho đến khi chủ nhà đến cửa đòi nợ, đồng thời dọn máy radio đi.

Biết mình là một kẻ có lương âm, Wayne không thể cười nổi, nhưng suy nghĩ một chút về số tiền nợ ngân hàng ở đời trước còn nhiều hơn, liền cảm thấy dường như không phải là không thể chấp nhận.

Nhưng hắn lại không thể chấp nhận.

Năm 1938, châu Âu, vương quốc Windsor, Lundan... Chi tiết có tồn tại một vài thay đổi, nhưng nhìn thế nào cũng là tiết tấu sắp bị oanh tạc.

Chỉ chờ đợi người nào đó giương lên quốc kỳ.

Điều càng không thể chấp nhận được là, Wayne xuyên việt qua không phải là thời gian, mà là không gian, trái địa cầu này chỉ có hai mảnh đại lục, một là đại lục Thần Tuyển, một là đại lục Băng Phong.

Không có quê hương mà hắn quen thuộc, cũng không có đại bàng đầu trắng khua chiêng gõ trống trộm dầu hỏa khắp nơi.

Đại lục Băng Phong tức châu Nam cực, mấy trăm năm trước còn được gọi là đại lục Hắc Ám, đại lục Thần Khí; đại lục Thần Tuyển có một phần kéo dài đến Bắc cực nơi đó quanh năm là băng tuyết, điều kiện sinh tồn hết sức có hạn.

Ngoại trừ điều này, trái địa cầu này xanh mênh mông, phóng tầm mắt nhìn khắp bản đồ thế giới toàn nước là nước.

Wayne dùng thời gian khá dài mới tự thuyết phục được bản thân, cuộc sống vốn dĩ là cuộc sống, chính là mỗi người đều có bất đắc dĩ, vực dậy tinh thần nhìn về phía trước, nếu thực sự không được thì mới từ bỏ cũng không muộn.

Sau đó hắn liền nhìn thấy khoai tây.

"Tôi căm ghét khoai tây!"

Wayne vừa phân thây một miếng khoai tây trong đĩa, vừa nhớ lại ba tháng chật vật vừa qua, Wayne đời trước là một kẻ theo chủ nghĩa vô cùng lãng mạn, không, là một người thiếu tính toán và không xem xét kỹ mọi việc.

Rõ ràng là một người ngoài nghề, nhưng lại cực kỳ tự tin mở văn phòng thám tử; rõ ràng có một văn phòng thám tử nhưng cả ngày không làm việc đàng hoàng, thường ngày luôn vung tay quá trán qua lại đủ các nơi xã giao; rõ ràng là một ủy thác cũng không có, nhưng lại mướn một thư ký ra hình ra dáng.

Wayne xem không hiểu, cũng biểu thị mình bị chấn động mạnh, lúc hắn mới tới, trong phòng dán đầy áp phích nữ minh tinh, nguyên thân không chỉ là một người không có đầu óc, còn là kẻ không có đầu óc theo đuổi minh tinh một cách cuồng nhiệt.

Nể mặt nữ minh tinh tóc vàng, mái tóc dài với ba làn sóng lớn, sau khi Wayne tháo tấm áp phích xuống, không trực tiếp ném vào thùng rác, mà thu thập toàn bộ vào phòng ngủ của mình trên lầu hai.

Có thể là do xuyên việt để lại di chứng, Wayne không có bao nhiêu ký ức của đời trước, những mảnh ký ức vụn vặt bởi vì quá lộn xộn, nên không cách nào chải chuốt thành một tuyến câu chuyện rõ ràng, vì vậy hắn chỉ xem lướt qua sơ bộ một chút rồi bỏ qua một bên.

Đoạn ký ức rõ ràng nhất là ở trong một căn phòng nhỏ tăm tối, trên bàn đặt một chiếc đèn để bàn, xung quanh là tiếng nói nhỏ, đe dọa, thậm chí là chửi mắng đánh đập, có thể thấy đời trước còn là một nhân viên có tiền án xã hội lại có công ăn việc làm.

Trừ việc này ra, nguyên thân còn có một bản nhật ký tương lai, tương tự như nhật ký làm bài tập hè, toàn bộ hành văn lộn xộn, không có logic, phần lớn số trang đều là tưởng tượng bản thân kết hôn với nữ minh tinh, sau đó trải qua cuộc sống thường ngày không biết ngượng ngùng không biết xấu hổ.



Một ngày ba lần, thỉnh thoảng năm lần.

Bởi vì quá nghệ thuật, quyển nhật ký này được Wayne cất giữ vào trong tủ đầu giường, thỉnh thoảng sẽ lấy ra học tập ngữ pháp một chút vào lúc đêm khuya thanh vắng.

Không thể nghi ngờ, nguyên thân là một kẻ thất bại, trong mắt Wayne, hắn ta đã dùng công việc đàng hoàng của mình, chứng minh thám tử trong thành có bao nhiêu ưu tú.

Nói theo lời của Wayne, hắc mã chưa vào nghề đã liên tiếp phá được kỳ án, còn nguyên thân thì có thể nói là một con lừa đen của giới trinh thám.

Nhưng không thể phủ nhận, nguyên thân cực kỳ cố gắng, cố gắng làm việc không đàng hoàng, nếu hắn ta không cố gắng, đã không có kết quả hôm nay.

Lúc vừa mới bắt đầu, Wayne gạt bỏ thân phận thám tử, nguyên thân xuất gia giữa đường, còn hắn chẳng lẽ không phải, hắn dự định chuẩn bị đi đường tắt, làm một nhà phát minh, dựa vào bản quyền sáng chế phát minh cả đời không lo cơm áo.

Kết quả không được tốt cho lắm, làm phát minh thì hắn cũng là xuất gia giữa đường, những vật dụng nhỏ hắn có thể nghĩ tới, như là dây thun, kẹp giấy, nhang muỗi, khóa kéo,... đã có người xin độc quyền.

Thật sự rất không hợp lẽ thường, người bản địa tại sao lại thông minh như vậy.

Không còn cách nào khác, để mau chóng bổ sung đầy túi tiền, không để bản thân phải chết đói, Wayne chỉ có thể xuất gia giữa đường, học tập trở thành một tên thám tử hợp cách.

Đến đây không thể không khen ngợi nguyên thân một chút, tiêu tiền vung tay quá trán, có đầy đủ các trang bị trinh thám, tủ sách bày đầy các loại sách trinh thám từ nhập môn đến vào ngục tù.

Cũng có không ít các tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng.

Mặc dù năng lực nghiệp vụ của Wayne có hạn, nhưng làm việc gì yêu thích việc đó, ôm lòng căm ghét khoai tây, hắn hết sức cố gắng làm việc.

Có lẽ là phúc lợi sau khi xuyên việt, năng lực học tập của hắn rất kinh người, suy nghĩ cũng trở nên nhanh nhạy hơn so với trước kia rất nhiều, điều tra đơn giản hoàn toàn không thể làm khó được hắn, thân thể khỏe mạnh càng có thể ung dung leo tường vào sân, núp ở trên sân thượng, ngoài cửa sổ âm thầm chụp hình.

Thân thể khỏe mạnh không liên quan gì đến việc xuyên việt, đó là bản năng nguyên thân khắc sâu trong bắp thịt, tham khảo chuyện xảy ra trong phòng tối, có thể thấy các chú cảnh sát không bắt lầm người, chỉ là thời gian giam giữ ngắn.

Wayne xuyên việt còn có một phúc lợi.

Một quyển sách!

Nó lẳng lặng trôi nổi trong cơ thể hắn, không rõ vị trí cụ thể, có thể là đầu óc, có thể là trái tim, hoặc cũng có thể là những vị trí như là lục phủ ngũ tạng, nhân trung,...

【 Tham dục chi thư 】

Nhắc tới quyển sách này thì không thể không nhắc tới cái đêm mưa gió bão bùng kia.

Trước khi xuyên việt, Wayne là một lập trình viên, thấy những cùng ngành đã sa thải ông chủ trước ba mươi lăm tuổi, có không ít người lên như diều gặp gió, thế là hắn cùng một đồng nghiệp hẹn nhau từ chức, liên thủ tạo ra một trò chơi nhỏ.

Jose: Gây dựng sự nghiệp phải nhân lúc còn sớm, đợi ông chủ sa thải chúng ta còn không bằng hai anh em ta sa thải ông ta trước, đi làm trò chơi.

Wayne: Có đạo lý.

Tham dục chi thư là một món đạo cụ trong trò chơi, xuất phát từ trò đùa giai khi làm trứng màu, hai người đã bỏ rất nhiều công sức vào Tham dục chi thư, nhét một đống bug vào trong đó, đồng thời làm cho mã code tự mâu thuẫn, vận hành theo cách ngoài ý muốn.

Một bug gọi là bug, một đống bug gọi là đặc tính!

Sau khi thành công, hai người trước màn hình vui mừng phấn khởi, một bên điện thoại liên hệ, một bên mong chờ ra mắt nền tảng, mơ ước đảm nhiệm chủ tịch, đưa ra thị trường cắt rau hẹ.

Jose có thể cắt rau hẹ hay không thì khó mà nói, còn Wayne chắc chắn là không có đất diễn, không biết là do tia chớp hay là do rò điện, hắn vừa mở mắt ra đã đi đến đại lục Thần Tuyển.

"Jose ơi Jose, giàu sang phú quý cũng đừng quên nhau, ngày lễ ngày tết nhất định phải nhớ đốt cho tôi mấy...."

"Hay là tôi đốt cho anh mấy cái nhỉ."

Wayne nhắm mắt lại, tâm niệm vừa động, Tham dục chi thư với tấm bìa đen kịt quanh quẩn màu máu rõ ràng đã xuất hiện trước tầm mắt hắn.

Không rõ chất liệu là gì, bề mặt sách gồ ghề lồi lõm, hơi có vẻ trơn dính sền sệt, cực kỳ giống lưng con cóc.

"Ban đầu cũng không phải như vậy, biến dị sao?"

Wayne thử mở sách ra, nhưng không tài nào mở được, giống như nhiều lần thử nghiệm trước đó, chỉ có con ngươi khảm vào mặt bìa chậm rãi tụ lại, nhìn về phía hắn.

Có rất nhiều con ngươi tương tự, những điểm gồ lên chi chít trên bìa sách kia tất cả đều là con ngươi, từng cái đều đang nhắm chặt lại, chỉ có con ngươi ở giữa sẽ đáp lại ánh mắt của hắn.

Giới hạn là chỉ có thể đối mặt.

Xuyên việt, có hack, nhưng không thể mở ra!

Wayne càng nghĩ càng tức, đâm một nĩa lại thêm một nĩa, biến miếng khoai tây đã phanh thây thành khoai tây nghiền.

Thế là lại càng tức, ít đi chút thức ăn!

Wayne buông nĩa xuống, than thở nói: Tại sao cuộc sống của mình chỉ có lạc lạc lạc lạc, cùng với sự cố gắng phấn đấu không ngừng nghỉ? Tại sao chỉ có Rainer phu nhân cung cấp trợ giúp kinh tế lâu dài? Không có vị tiểu thư quý tộc nào bỏ nhà ra đi, lạc đường đi tới cửa nhà mình, chủ động đưa tiền xin mình thu nhận chứ?"

*(Lạc lạc lạc lạc: chỉ sự thụt lùi, trôi dạt, phân tán, suy tàn, rơi rụng, cô đơn,...)*

Cốc cốc cốc —

Cửa phòng Cửa phòng làm việc bị gõ vang, nhìn xuyên qua tấm kính lờ mờ, có thể trông thấy bóng mờ màu đen ẩn núp bên ngoài.

"Ừng ực!"

Wayne bất giác nhận ra được có một luồng khí lạnh đánh úp tới, da đầu tê dại, hắn nuốt nước miếng một cái, ăn một miếng khoai tây cho đỡ sợ.

Nhớ không lầm, hắn đã đóng cửa.

*(Cắt rau hẹ: rau hẹ cắt đi rồi sẽ mọc lại, trồng một lần có thể thu hoạch liên tục.

Mọc rau hẹ trên đầu: tương tự cỏ mọc trên đầu, có nghĩa tương tự bị cắm sừng.)*