"Tỷ tỷ, có thể đổi vị trí không?" Một giọng nữ mềm mại đánh gãy suy nghĩ Thẩm Nhất Thần, cô ngước mắt nhìn nữ sinh áo trắng bên cạnh.
Tỷ tỷ? A, còn không biết ai lớn hơn đâu? Thẩm Nhất Thần nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt.
"Bên cạnh còn chỗ trống."
"Tỷ tỷ tốt, tỷ thiện lương nhất, em muốn cùng bạn trai ngồi cùng một chỗ, tỷ đổi vị trí cùng chúng em một chút đi!" Lưu Nhứ Hủy coi nhẹ Thẩm Nhất Thần cự tuyệt, tiếp tục thỉnh cầu.
Thẩm Nhất Thần đánh giá tình huống trong xe, phía trước chéo cô có một chỗ trống, là chỗ ngồi của quái vật thịt thối vừa rồi, có ghế trống ngay trước và sau cô. Ngoài ra còn có một chiếc ghế trống cạnh lối đi, bao gồm cả ghế trống bên cạnh cô, thì tổng cộng hiện có 5 ghế trống, nhưng cô là người duy nhất ngồi trên chiếc ghế đôi này, còn các ghế trống khác đều có quái vật đang ngồi cạnh.
Thẩm Nhất Thần mắt đen nhìn thẳng nhìn thẳng Lưu Nhứ Hủy, a, cô ta còn tưởng rằng đây còn là xã hội văn minh, đây chính là trò chơi khủng bố, ai sẽ Thánh Mẫu dùng tính mạng mình đổi vị trí cùng người xa lạ, đem chính mình đặt vào trong nguy hiểm, hơn nữa còn muốn dùng đạo đức trói buộc người khác.
Không có cửa đâu!
Bên trong ánh mắt Thẩm Nhất Thần lộ ra vẻ lạnh lùng.
Lưu Nhứ Hủy sợ hãi co quắp một chút, nước mắt không kiềm được ào ào chảy xuống, nhìn qua thật đáng thương.
Ý gì đây, cô ta làm bằng thủy tinh sao, Thẩm Nhất Thần không nhìn bộ dạng đáng thương của cô ta, tiếp tục ngồi vững bất động, rồi mới chuyển hướng nhìn ra ngoài xe, không nhìn cô ta nữa.
"Cô dám khi dễ Hủy Hủy!" Bạch Nham Vũ nhìn thấy Lưu Nhứ Hủy lệ rơi đầy mặt bộ dáng yếu đuối, lập tức đau lòng ôm lấy cô ta, ngữ khí bất thiện quát lớn Thẩm Nhất Thần.
"Vũ ca ca, anh không nên trách chị ấy, là em không đúng." Lưu Nhứ Hủy miệng thì nói vậy nhưng tiếng nghẹn ngào càng thê thảm hơn, phảng phất như thiên đại ủy khuất.
"Đại tỷ, cô bán thảm như người già lừa gạt bị đυ.ng xe cũng không phải dạng này đi, còn trách tôi? Cô có phải bị chứng vọng tưởng không?" Thẩm Nhất Thần nhìn dáng vẻ trà xanh này liền muốn buồn nôn.
Đại tỷ? Tiếng khóc Lưu Nhứ Hủy chớp mắt liền ngưng lại, rồi mới nhào vào lòng Bạch Nham Vũ nhỏ giọng mang theo nghẹn ngào ủy khuất nói: "Thật xin lỗi chị, là em không biết nói chuyện, chị chớ có trách em."
"Cô tốt nhất tự mình hiểu lấy, còn làm phiền cô khép cái miệng ồn ào lại, muốn chết cũng đừng liên lụy tôi." Thẩm Nhất Thần cảnh cáo Lưu Nhứ Hủy.
Lưu Nhứ Hủy vừa quay đầu liền nhìn thấy quái vật phía trước đang lạnh lẽo nhìn qua, suýt chút nữa sợ hãi la lên, liền vội vàng lấy tay miệng của mình không còn dám nhiều lời.
Cô ta vừa rồi đều ghé vào bờ vai Bạch Nham Vũ, không dám nhìn loạn xung quanh, hiện tại đột nhiên chính diện nhìn thẳng quái vật, bị dọa đến một chữ cũng không còn dám nhiều lời.
Bạch Nham Vũ đau lòng ôm lấy Lưu Nhứ Hủy đang run rẩy, mắt trợn trừng trừng lạnh lùng nhìn Thẩm Nhất Thần, hắn không đánh phụ nữ, nhưng hắn lại không ngại dùng biện pháp khác để làm người dám khi dễ Hủy Hủy sống không bằng chết.
Bạch Nham Vũ kiêng kỵ nhìn không khí khủng bố xung quanh, nắm chặt nắm đấm, cố nén cơn giận dữ mang theo Lưu Nhứ Hủy ngồi xuống trên chỗ ngồi bên cạnh chỗ Thẩm Nhất Thần, rồi hắn mới tới chỗ ngồi bên cạnh hành lang ngồi xuống.
Lưu Nhứ Hủy im lặng nhìn qua Bạch Nham Vũ, trong mắt ỷ lại cùng yếu đuối. Thấy vậy, trái tim Bạch Nham Vũ đau lòng đến co rút đau đớn, hắn yêu thương dùng ánh mắt an ủi Lưu Nhứ Hủy, cô mỏng manh như vậy, phảng phất như búp bê dễ vỡ, hắn nhất định sẽ bảo hộ cô không bị bất kì tổn thương nào.
Thẩm Nhất Thần bị hình ảnh ân ái của bọn họ buồn nôn đến nổi da gà, xin nhờ, hai vị vui lòng nhìn lại hoàn cảnh hiện tại đi, Thẩm Nhất Thần bó tay rồi.
Khi hai người ngồi vào vị trí, quái vật lúc đầu còn an tĩnh liền trở nên xao động, Thẩm Nhất Thần nhìn hai người đang dính nhau bên cạnh, hắng giọng, vì không muốn làm gia tăng độ khó của trò chơi, mới lên tiếng nói.
"Hiện tại trong xe còn thừa lại 3 chỗ trống, chúng ta nhất định nhất định phải tìm cách làm cho đám quái vật này xuống xe bảo đảm chỗ trống trên xe đầy đủ để người chơi ở trạm tiếp theo đều có thể có chỗ ngồi, nếu không, khi chỗ ngồi bị quái vật chiếm lấy đủ sẽ dẫn đến bạo động, đến lúc đó chúng ta liền xong đời."
"Tỷ tỷ là người chơi nhiều kinh nghiệm sao?" Lưu Nhứ Hủy da mặt dày kiên quyết không đổi giọng, tiếp tục gọi Thẩm Nhất Thần tỷ tỷ.
"Không phải." Vốn dĩ Lưu Nhứ Hủy còn có chút kiêng kị, sau khi nghe được Thẩm Nhất Thần là tân thủ liền biểu lộ khinh thường.
Thẩm Nhất Thần không nhìn cô ta, tiếp tục nói.
"Trạm tiếp theo có thể là người chơi, cũng có thể là quái vật, số lượng có thể là 1, cũng có thể là 3, 4." Thẩm Nhất Thần không cần nói cũng biết, nếu quả thật giống như cô nói trạm tiếp theo lên xe vừa lúc là 4 người, vượt khỏi số lượng chỗ ngồi trong xe, hiện trên xe đã tồn tại 10 quái vật, dựa vào mấy người mới bọn họ phản kích hoàn toàn không có khả năng.
Bạch Nham Vũ thay đổi vẻ hung hăng càn quấy trước đó, nghiêm mặt nói:
"Cô có biện pháp gì?"
"Chỉ cần thỏa mãn cơn thèm ăn của bọn chúng, trạm tiếp theo quái vật sẽ tự động xuống xe."
"Ý gì?" Ngữ khí Bạch Nham Vũ trở nên tàn bạo, người phụ nữ này là muốn cho bọn hắn chết sao?
"Này, này, cậu bình tĩnh một chút, tôi không có ý gì cả." Thẩm Nhất Thần sợ cô chưa bị quái vật ăn thịt, liền bị hắn KO mất.
"Tỷ tỷ, chị, chị thế nào có thể tàn nhẫn như vậy." Lưu Nhứ Hủy càng cố bôi làm cho cô trở thành người xấu, bắt nạt bọn họ.
"Tôi nói không phải ý này, hai vị đại ca đại tỷ nghe không hiểu tiếng người thật sao?" Có thể triệu hồi tới một đồ vật có thể thông não người không? Thẩm Nhất Thần bị bọn hắn chọc tức giận đến im lặng.
"Một tay, một chân, từ thân thể cậu lấy ra một bộ phận thì có thể đổi lấy một quái vật xuống xe, cứ thế mà suy ra, nếu như cậu để lại càng nhiều quái vật, nhất định phải hy sinh hết các bộ phận trên cơ thể, cho nên tập thể hợp tác là nhanh nhất, là cách thông quan an toàn nhất. Thiếu hụt bộ phận, sau khi thông quan trò chơi sẽ tự động khôi phục, khảo nghiệm lúc này chính là dũng khí cùng đối với đối phương biểu lộ tình cảm sâu đậm, cố lên!!!"
Thẩm Nhất Thần nhanh chóng nói xong, rồi không muốn để ý đến bọn họ, tùy tiện đi, dù sao hiện tại cô đã có bảo bối bảo mệnh.
"Vũ ca ca!"
Lưu Nhứ Hủy sợ hãi co quắp lại, bất lực nhìn qua Bạch Nham Vũ, cô không muốn thiếu tay thiếu chân, như thế cũng quá xấu đi.
"Hủy Hủy đừng sợ, lời cô ta nói không biết có phải thật hay không." Có khi cô ta muốn dẫn bọn hắn trở thành dê vào miệng cọp, trong lòng Bạch Nham Vũ đã liệt Thẩm Nhất Thần vào dạng phụ nữ ác độc.
Cô ta dám hù dọa hắn cùng Hủy Hủy đơn thuần thiện lương, sau khi ra ngoài sẽ trừng phạt cô ta, không thể tha thứ.
"Tỷ tỷ, chị như này là không đúng, chúng ta cần giúp đỡ lẫn nhau, tỷ tỷ gặp chuyện chúng ta cũng sẽ không đứng ngoài quan sát." Lưu Nhứ Hủy nhỏ giọng nói với Thẩm Nhất Thần, ánh mắt Bạch Nham Vũ nhìn về phía Lưu Nhứ Hủy càng phát sáng, Hủy Hủy của hắn chính là đơn thuần như thế, khéo hiểu lòng người, người ta muốn dùng cô muốn làm bia đỡ đạn, trong lòng còn suy nghĩ muốn giúp hắn, trong lòng của hắn, hình tượng Lưu Nhứ Hủy càng cao thượng hơn.
"Các người vẫn là tự bảo vệ tốt cho mình đi, không chừng có người ngu ngốc bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền nha." Thẩm Nhất Thần nhỏ giọng thầm thì một câu, tiếp tục khoanh hai tay trước ngực, không thèm liếc bọn họ một cái, hai người này tốt nhất cứ buộc lại với nhau đi, đừng làm hại người khác nữa.