Chương 1: Xe Buýt Kinh Dị 1

Mới sáng sớm, đùng một tiếng, một thân thể cao lớn từ sân thượng rơi thẳng đứng xuống vỉa hè, xụi lơ nằm rạp trên mặt đất như động vật không xương, máu đỏ tươi bắt đầu chậm rãi thấm từ từ ra quần áo rồi lan tràn ra xung quanh, những người dân xung quanh dậy sớm tập thể dục cũng như người đi đường nghe được tiếng vang vội vàng tiến tới, nhìn thấy một màn máu tanh, có người che mắt kinh hoảng thét lên, có người vội vàng cầm lấy điện thoại ra bấm 120, đường phố an tĩnh bởi vì sự cố tự sát này chậm rãi trở nên xao động bất an, chỉ chốc lát nạn nhân được xe cứu hộ chở đi, chỉ để lại một vũng máu dưới ánh mặt trời lộ vẻ dị thường lạnh lẽo.

Lần này đã không biết là lần thứ mấy phát sinh án mạng trong thành phố, thỉnh thoảng có người một giây trước không có việc gì cùng với đồng nghiệp đang ăn uống, một giây sau liền chạy đi nhảy lầu hoặc là tìm mọi cách tự sát. Cảnh sát cũng đã xâm nhập điều tra những vụ án tự sát này, không sinh bệnh, đời sống không có điều bất thường, tựa như đột nhiên muốn tự sát.

Dân chúng đều đang suy đoán có phải do tổ chức tà giáo quấy phá, cảnh sát cũng sớm có nghĩ đến khả năng này, nhưng điều tra không có kết quả, cũng không có phát hiện các nạn nhân có tham gia đến bất kỳ cộng đồng giáo phái nào.

Chuyện tùy thời đều có thể bỏ mạng này làm cho toàn thành phố có cảm giác bị đè nén, làm cho lòng người sợ hãi.

Thẩm Nhất Thần ăn mì tôm trên tay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bộ phim phát ra từ điện thoại. Ba ngày trước trong điện thoại cô đột nhiên xuất hiện một APP lạ lẫm, biểu tượng ứng dụng là hình đầu quỷ đỏ như máu, nhìn qua liền khiến để cho người ta không thoải mái. Ban đầu, cô định xóa nó đi, nhưng dù cho làm thế nào cũng xóa không được, cô ấn mở ứng dụng, bên trong chỉ có một biểu tượng lưu động hình vuông, hiện hai chữ "Phim nhựa".

Chẳng lẽ là ứng dụng "màu vàng" nào đó? Thẩm Nhất Thần lúc ấy nghĩ tới trong điện thoại di động của mình bị nhiễm virus, bị cưỡng chế tải xuống ứng dụng lung tung.

Ngay khi cô muốn ra ngoài đến cửa hàng sửa chữa điện thoại, ứng dụng đó đột nhiên tự động ấn mở, mở ra giao diện phim nhựa bên trong, bên trong hơn 10 giao diện phim đang xếp hàng đợi, mỗi trang bìa phim đều mang hình tượng dị thường máu tanh.

Thẩm Nhất Thần không kịp chuẩn bị bị những trang bìa này dọa sợ, đây là cái gì? Ăn thịt người, moi tim, hành hạ đến chết. Đột nhiên tầm mắt cô ngừng lại ở trang bìa của một bộ phim, hình ảnh một người mà cô hết sức quen thuộc, kia chẳng phải là Liễu Y Nhiễm, bạn cùng phòng của cô sao?

Cô vội vàng ấn mở, nhìn thấy chính là Liễu Y Nhiễm đang ở một nơi thâm sơn rừng hoang cùng với một đám người liều mạng chạy nhanh, phía sau có một quái vật mặt xanh nanh vàng đang cầm một thanh đao dài sắc bén truy đuổi theo, ngay lập tức, một người bị nhánh cây trên đất làm trượt chân, không kịp đề phòng bị đại đao của quái vật chặn ngang chặt đứt cả thịt lẫn xương, nhất thời phần eo bị chém đứt không ngừng trào ra huyết dịch cùng nội tạng dấy bẩn một mảng dưới mặt đất.

Thẩm Nhất Thần xem đến đây hoảng sợ miệng của mình lại, màn này cũng quá chân thật đi, chân thực đến nỗi làm người xem cảm nhận được sự hoảng sợ cùng tuyệt vọng của người tham gia.

Trong phim, mấy người chạy đằng trước nhìn thấy một màn kinh khủng này càng hoảng sợ gào thét, tăng tốc bước chân chạy về phía trước. Nhưng rất nhanh quái vật liền đuổi kịp bọn họ, bên trái một đao, tay phải vung lên, hai người liên tục bị chém ngã, một cái đầu người bay thẳng đến kẹt vào cành cây cổ thụ, người khác bị gọt sạch tay chân, toàn cảnh chính là một màn đồ sát đầy huyết tinh.

Mắt thấy quái vật uổi theo bạn cùng phòng Liễu Y Nhiễm, vung đao bổ thẳng xuống, Liễu Y Nhiễm mặc dù kịp thời tránh ra, nhưng phía sau vẫn bị chém trúng một đao sâu hoắm lộ cả xương.

Thẩm Nhất Thần hoảng sợ ngồi thẳng người, hết sức chăm chú xem bộ phim đang chiếu trên điện thoại di động, cô nhìn thấy Liễu Y Nhiễm một thân máu ẩm ướt ngã nhào xuống đất, mặt sợ hãi nhìn quái vật nâng tay lên bổ một đao thẳng xuống, đột nhiên màn hình tắt ngúm, hết phim.

" Không nghĩ tới hoa khôi băng sơn của trường còn có loại đam mê này?" Thẩm Nhất Thần nhìn đoạn video vừa chiếu chỉ có thể nghĩ tới chính là Liễu Y Nhiễm có phải hay không đã tham gia quay diễn bộ phim kinh dị nào đó.

Nhưng là bộ phim này cũng quá máu tanh đi? Nhưng không thể không nói diễn kỹ của toàn bộ diễn viên thật đúng là tinh xảo.

Tiếp tục mở ra video khác, đều là kịch bản huyết tinh bạo lực, mở ngực mổ bụng, ăn sống thịt người, vấn đề là bên trong diễn viên biểu diễn đều làm cho người xem như cảm nhận được cảm giác sợ hãi chân thực.

Xem hết một lượt, liên tục mấy ngày nhìn thấy thịt cô đều cảm giác buồn nôn, trước mặt mọi người ở nhà ăn ăn cơm cứ cảm giác ghê tởm buồn nôn, thu được không ít ánh mắt hiếu kì dò xét nhìn về bụng cô. Hiện tại mặc dù sinh viên mang thai không còn xa lạ như trước, nhưng mọi người ai cũng đều muốn hiếu kì bát quái.

Cô, Thẩm Nhất Thần, một sinh viên năm hai đại học, không cha mẹ, không bạn bè, không giao thiệp, là một thanh khiết trạch nữ phổ thông, mỗi ngày phòng học, nhà ăn, ký túc xá ba điểm trên một đường thẳng. Tại sao không có cha mẹ, cô, trẻ môi côi, tại sao không có bạn bè, lười nhác kết bạn, tính tình lạnh nhạt.

Thẩm Nhất Thần nhìn quanh 4 giường trong phòng ký túc xá, 2 giường ngủ đã được thu dọn trống trơn, hai tháng trước, hai người bạn cùng phòng không biết tại sao đột nhiên nói muốn chuyển về nhà ở, bởi vì không quen, Thẩm Nhất Thần cũng lười nhác hỏi đến việc riêng của người khác, gần đây hai người bạn cùng phòng đó thần thần bí bí, thường xuyên trốn trong góc thầm thì không biết đang nói bí mật gì không muốn người khác biết.

Nhưng sau khi hai người họ dọn về nhà chưa được một tuần lễ, liền cùng nhau tự sát thân vong, lúc ấy còn có cảnh sát cố ý đến hỏi thăm cô cùng bạn cùng phòng còn lại, có phải hay không phát sinh bạo lực học đường, sau thời gian chứng thực với nhiều bạn học, đã chứng minh việc hai người bọn họ tự sát hoàn toàn không có một mao tiền quan hệ với hai người.

Nhưng phòng ký túc xá này cũng không người nào dám chuyển vào, mặc dù người không phải chết trong túc ký xá, nhưng dù sao người chết đã ở đây hơn năm 1 năm, mọi người vẫn rất có chút lo ngại.

Như này cũng tốt, ở ít người cũng thanh tịnh nhiều, cô vốn là người ít nói, người bạn cùng phòng còn lại, là băng sơn giáo hoa của trường.

Băng sơn mỹ nhân, người thật là đẹp, vòng eo thon thả, chân mày lá liễu môi anh đào, nhưng tính tình lạnh lùng. Hai người không thích trò chuyện lại làm ký túc xá lạnh lẽo buồn tẻ. Nhưng không thể phủ nhận hai người yêu thích yên tĩnh ở cùng nhau ngược lại càng ăn ý, hai người đều vô cùng hài lòng với đối phương.

Két một tiếng, cửa túc xá từ bên ngoài mở ra, Liễu Y Nhiễm lưng đeo ba lô lạnh lùng tiến vào, không thèm nhìn Thẩm Nhất Thần, tự mình nằm lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sắc mặt Liễu Y Nhiễm tái nhợt dị thường, cảm giác suy yếu sắp ngất đi.

"Cậu không sao chứ?" Do dự một lát, Thẩm Nhất Thần vẫn là mở miệng hỏi.

"Ừm!" Liễu Y Nhiễm nhẹ nhàng lên tiếng, rồi lại không mở miệng.

Thẩm Nhất Thần bưng tô mì tôm nhanh chóng ăn xong, thu thập rác trên bàn, cầm bịch rác lên chuẩn bị xuống lầu ném, rồi lấy sách tập chuẩn bị đi học. Khi đi ngang qua giường Liễu Y Nhiễm, liền nghe được băng mỹ nhân nhàn nhạt nói.

"Tan học có thể giúp tôi mang về một phần thức ăn không?"

Thẩm Nhất Thần sững sờ một lát còn chưa kịp trả lời, liền nghe đối phương nói.

"Không rảnh thì thôi vậy."

"A, có, muốn ăn sao?"

Đợi nửa ngày không nghe trả lời, phát hiện Liễu Y Nhiễm hô hấp đều đều đoán chừng đã ngủ, Thẩm Nhất Thần không nói thêm gì nữa, thả nhẹ động tác mở cửa ra ngoài.