Quyển 1 - Chương 3: Bị tấn công lúc nửa đêm

Thanh niên dẫn bọn họ đến cổng thôn, một đám dân làng nhiệt tình đi tới: “Đã lâu rồi nơi này của chúng ta không có người ngoài đến! Mọi người không cần khách khí, ở chỗ này của chúng tôi còn hai gian nhà trống, chen chúc một chút vẫn có thể ở được!”

Trưởng thôn là một ông lão già nua tóc bạc trắng: “Thôn của chúng tôi cứ bảy ngày phải ra ngoài bán cá, hôm qua chúng tôi vừa đi một lần, nếu mọi người muốn rời khỏi đây chỉ có thể đợi đến bảy ngày sau.”

Bảy ngày.

Nhiệm vụ chủ tuyến đầu tiên mà hệ thống đưa ra là sống sót trong bảy ngày, xem ra bảy ngày này rất nguy hiểm. Sáu người hai mắt nhìn nhau, trong lòng lo sợ bất an. Nhìn khuôn mặt hiền từ của trưởng thôn cũng cảm thấy âm tà quỷ quyệt, bọn họ đều sôi nổi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Một chàng thanh niên nhiệt tình, rộng rãi dẫn bọn họ đến trước cửa nhà, hai gian nhà liền kề nhau, nhìn qua khá là đơn sơ. Trước khi rời đi, hắn còn hạ giọng nhắc nhở: "Người xứ khác, tôi tốt bụng nhắc nhở mọi người một chuyện, ban đêm, cho dù có nghe thấy bất kì âm thanh gì mọi người cũng không được mở mắt ra. Nếu không" Hắn nói đến đây đồng tử liền phóng đại, giống như đang nghĩ đến điều gì đó vô cùng khủng khϊếp "Nếu không ——"

“—— sẽ phải chịu sự trừng phạt của Hải Thần.”

Giản Tư Nặc tâm thần chấn động, lời nói của NPC này là có ý gì? Là thật sự tốt bụng nhắc nhở bọn họ, hay là lừa gạt nhằm ngăn trở bọn hắn hoàn thành nhiệm vụ?

Nói cách khác, là nghe lời nói của NPC hay không nghe lời của NPC chết càng nhanh hơn đây?

Xem ra buổi tối hôm nay chính là một đêm mấu chốt.

Đêm đó, Giản Tư Nặc vốn định trắng đêm không ngủ. Nhưng khi tới nửa đêm, hắn bỗng nhiên bị một cỗ sương mù vô hình ngăn chặn mũi miệng, làm đầu óc hắn hôn hôn trầm trầm. Thân thể cũng theo đó trở nên vô cùng nặng nề, ngay cả động một ngón tay cũng trở nên gian nan một cách dị thường.

Vào lúc hắn do dự có nên mở mắt ra hay không, bên hông bỗng nhiên nhiều thêm một bàn tay, hô hấp Giản Tư Nặc cứng lại, chẳng lẽ có người muốn gϊếŧ hắn?

Bàn tay kia rất thô ráp, khớp xương chỗ lòng bàn tay che kín vết chai, bộ lễ phục đã bị ướt nên đã được thay ra, trên người hắn lúc này đang mặc một chiếc áo thun to rộng được thôn dân cho mượn, chủ nhân bàn tay cũng dễ dàng mà dò xét vào trong, càng lúc càng hướng lên trên, từ bên hông mơn trớn đến chiếc eo nhỏ xíu, động tác vô cùng xỗ sàng, hoàn toàn không sợ bị phát hiện.

Giản Tư Nặc không biết đối phương muốn làm gì, vì thế đành phải án binh bất động. Lại không nghĩ cái tay kia một đường hướng lên trên, đầu ngón tay sờ lên hai núʍ ѵú nhỏ xinh nhô lên trước ngực hắn, móng tay ở trên đó vô cùng sắc tình mà cấu véo.

Giản Tư Nặc:!!!

Hắn kinh ngạc đến mức sắp nhảy dựng lên, lúc này Giản Tư Nặc mới phát hiện mí mắt mình giống như bị bôi keo, dính lại đến gắt gao, làm thế nào cũng không mở ra được.

Hai núʍ ѵú bị trêu đùa vừa đau lại vừa ngứa, không đợi hắn kịp thích ứng, một bên núʍ ѵú đã bị một khoang miệng ướŧ áŧ ngậm lấy, đối phương giống như đang ăn kẹo, không ngừng bú ʍúŧ liếʍ cắn với đầṳ ѵú hồng hào, phát ra tiếng nước “Tấm tắc” khiến người mặt đỏ tai hồng, hai má Giản Tư Nặc cũng đỏ như trái cà chua, trong phòng này còn có hai người nữa đó!

Hắn không dám tưởng tượng bọn họ có phải cũng rơi vào tình trạng giống hắn hay không, nếu không phải, bọn họ có thể hay không nhìn bộ dạng mình bị một người xa lạ dâʍ ɭσạи.

Suy nghĩ bị đánh gãy, đầu lưỡi của đối phương rời khỏi ngực hắn, người bí ẩn một đường hôn xuống, ở mắt rốn duỗi ra đầu lưỡi đâm thọc, cực kỳ giống giống loại vận động không hài hòa nào đó.

Rốn là một vị trí đặc biệt mẫn cảm, lại bị người dung lưỡi đùa bỡn như vậy, rất nhanh trên người hắn đã bị bao phủ bởi một tầng mô hôi mỏng. Nhưng việc càng làm hắn hoảng sợ chính là, đối phương còn đanh tiếp tục đi xuống……

Dừng lại! Hắn muốn hô to, nhưng hao hết sức lực cũng chỉ có thể phát ra một tiếng rêи ɾỉ trầm thấp “Ưm……”

Sau đó hắn nghe được giọng nói của đối phương, đó là một người đàn ông: “Đừng nóng vội.”

Nói xong câu này, động tác của nam nhân quả nhiên nhanh hơn nhiều. Ba bước thành hai bước lột sạch quần của hắn, môi lưỡi cũng từ mắt rốn trượt luôn xuống phía dưới, liếʍ láp cây nấm nhỏ lông lá giữa hai chân.

Giản Tư Nặc kinh ngạc thở dốc thành tiếng, đầu lưỡi của nam nhân cũng giống như lòng bàn tay hắn, vô cùng thô lệ, đầu lưỡi giống như có những xúc tu nhỏ xíu gắn trên đó, chỉ trêu đùa một lát mà cây nấm nhỏ của hắn đã không có tiền đồ có phản ứng, nơi đó kích động đến mức dựng đứng cả lên. Giản Tư Nặc chỉ nghe được nam nhân khẽ cười một tiếng, sau đó dùng cả khoang miệng ngậm lấy cây hàng của Giản Tư Nặc, khiến hắn thiếu chút nữa không nhịn được tiết ra!

Thật sự là thất sách, làm một tên xử nam cuồng công việc, đây vẫn là lần đầu tiên hắn được người khác thổi kèn cho, thân thể cùng linh hồn đều thập phần kích động, thiếu chút nữa liền ném hết mặt mũi phát ra từng tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.

Nam nhân một chút cũng không chê bẩn, đem toàn bộ tiến vào trong miệng, không ngừng mυ"ŧ mát lên xuống, nếm được mùi ngon, Giản Tư Nặc thoải mái đến cả người nhũn hết ra, ngay cả tâm tư phản kháng cũng phai nhạt đi một chút.

Nam nhân một bên hầu hạ hắn, một bên dùng bàn tay to lớn ở trên cánh mông phì nhiêu nhiều thịt của hắn mạnh mẽ xoa bóp, vào lúc Giản Tư Nặc sướиɠ đến mơ mơ hồ hồ, còn làm bộ lơ đãng mà dùng ngón tay cọ qua kẽ mông. Hắn ngồi xổm bên mép giường, hai chân tách ra, đồ vật giữa hai chân đã nghẹn đến sung huyết, tốc độ lên xuống nơi miệng không nhịn được nhanh hơn, dúi đầu vào bụi cỏ màu đen rậm rạp của Giản Tư Nặc, làm một cú nhét thẳng cây nấm nhỏ xinh xắn vào tận yết hầu.

“Ách ——” có lẽ do nam nhân chưa bao giờ dùng nơi này để hầu hạ người khác nên động tác có chút trục trặc, tuy vậy Giản Tư NặcNặc dù sao cũng chỉ là một chàng xử năm ngây thơ, định lực chẳng có bao nhiêu, tất nhiên không kiên trì được lâu, hắn không tự giác mà dựng thẳng eo, bắn vào trong miệng của đối phương.

Nam nhân ôm thân thể đã xụi lơ vì vừa trải qua cao trào của hắn, ngón tay đã gấp không chờ nổi mà lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vô tình bị rơi trên giường, thử thăm dò cắm vào cửa huyệt nhỏ non nớt ẩn giấu giữa hai cánh mông cong mẩy.

Đầu ngón tay mới cắm vào được một nửa nam nhân đã không thể không dừng lại. Thân thể này chưa từng bị ai khai phá qua, tiểu huyệt vô cùng chặt chẽ. Nam nhân phụt một tiếng rút tay ra, đơn giản cúi đầu xuống, hai tay banh ra hai cánh mông, đem đầu vùi vào giữa hai chân Giản Tư Nặc.