Quyển 1 - Chương 1: Phó bản "Trái tim của đại dương"

【 Chào mừng người chơi đến với thế giới "Thành Thần", ta là chủ hệ thống, chịu trách nhiệm tuyên bố nhiệm vụ. Ở nơi này, bạn có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào, thậm chí có thể thông qua tích góp “Điểm tiến hóa” để trở thành thần. Tất nhiên, lợi ích cũng đi kèm với rủi ro tương ứng. Trước mắt đây là phó bản dành cho người mới, hy vọng mọi người có thể sống sót thành công và đạt được tư cách "Trở thành thần"】

【Chúc các bạn may mắn.】

Âm thanh máy móc lạnh băng rơi xuống, một trận choáng váng truyền đến, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn, Giản Tư Nặc có thể cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất: Ánh nắng chiếu trên mí mắt, cơ thể ẩm ướt, giống như đang mặc quần áo chưa được phơi khô hoàn toàn, bên tai là tiếng sóng biển rì rào, một đợt gió nóng phả vào mặt của hắn.

Giản Tư Nặc mở to mắt, lọt vào mắt là một bãi biển lớn, bên trên là ánh mặt trời chói chang đang thiêu đốt, từng đám mây đen bồng bềnh trôi nổi trên bầu trời vô tận, tạo ra một tầng bóng ma bao phủ khắp lục địa.

“Mẹ nó, các người đi ra đây cho tôi!” Một người đàn ông trung niên phẫn nộ hướng bốn phía hô hào, giống như muốn tìm nguồn gốc của giọng nói bí ẩn trong đầu: “Ông đây mặc kệ các người đang diễn trò gì, tôi đây không rảnh phụng bồi, nếu các người không nhanh chóng đưa tôi trở về, đừng trách tôi khiếu nại các người!”

Người trẻ tuổi bên cạnh hắn cũng ưu sầu mà nhíu mày: “Tôi là Kỳ Niên, tôi muốn gặp người phụ trách tiết mục của các người. Trong lịch trình làm việc của tôi không có chương trình như vậy. Các người mau đi ra nói chuyện rõ ràng với người đại diện của tôi, nếu không tôi sẽ không chấp nhận."

Giản Tư Nặc chống tay ngồi dậy, rất có hứng thú mà nhìn hai người này kẻ xướng người họa. Cái người tên Kỳ Niên này hắn biết, là minh tinh nhỏ mới nổi gần đây, được gọi là “Thiếu niên mối tình đầu”, lấy hình tượng ngây thơ đáng yêu hoạt động trong giới giải trí, bên cạnh là người đại diện của cậu ta, tính cách nóng nảy, hình như còn là fan não tàn của Kỳ Niên, một khi có người đắc tội Kỳ Niên, nhất định sẽ bị người nọ chỉnh đến thân bại danh liệt mới bỏ qua. Cũng không biết sau lưng hai người này là đại nhân vật nào.

Trên bãi biển còn có một con thuyền đánh cá loại nhỏ, người đại diện kia một chân bước vào đi, trong miệng còn đang mắng vô cùng hăng máu. Kỳ Niên cự tuyệt ý muốn đi chung của người đại diện, cậu ta xua xua tay ngượng ngùng nói: “Lý ca, con thuyền này nhỏ như vậy, hai chúng ta ngồi lên có khi còn chạy không nổi. Hay là anh đi ra ngoài trước đi, sau đó tìm người đến đón em là được.”

Lý ca bắt lấy tay Kỳ Niên: “Không được! Anh sao có thể để em một thân một mình ở chỗ này. Nơi này nhiều người lạ như vậy, vạn nhất em bị người ta bắt nạt...” ánh mắt hắn băn khoăn đảo một vòng, bỗng nhiên thấy một người đang trốn dưới bóng cây, đầu lưỡi hơi ngừng lại một chút: “Thì làm sao bây giờ……”.

Giản Tư Nặc bị nhìn thấy cũng không hoảng loạn, hắn dựa lưng vào cây dừa phía sau, duỗi thẳng chân phải, lại giơ chân trái lên, chuyển sang tư thế ngồi thoải mái

Kỳ Niên có chút nghi hoặc vì sao người đại diện ánh mắt luôn luôn đuổi theo cậu ta lúc này lại dùng ánh mắt say đắm nhìn về hướng khác, cậu ta theo bản năng quay đầu nhìn sang, thấy rõ gương mặt của người đàn ông dưới bóng cây, cậu ra không khỏi hít vào một hơi.

Mái tóc màu xanh jean nhu thuận buông xõa ra sau lưng, người đàn ông hơi cúi đầu, cặp lông mi dài che khuất đi ánh mắt hắn. Tuy trên người đang mặc một bộ tây trang trắng nghiêm cẩn, nhưng vẫn không thể che lấp khối thân thể yêu kiều, vòng eo nhỏ xíu, hai cánh mông căng tròn phì nhiêu, đôi chân thon dài thẳng tắp, mắt cá chân tinh xảo trắng tuyết. Đặc biệt là gương mặt kia, đôi mắt hoa đào quyến rũ đào hoa, ánh nước trong đôi con ngươi không ngừng lưu chuyển như muốn hút người vào trong, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt khẽ nhấp, khiến người sinh ra xúc động muốn hôn lên, làm đôi môi ấy nhiễm sắc đủ đầy mị hoặc.

Kỳ Niên chỉ sửng sốt trong chốc lát, rất nhanh liền thu hồi sự ghen ghét trong mắt, quay đầu lại phảng phất cái gì cũng chưa từng xảy ra, tiếp tục dịu dàng khuyên bảo. Người đàn ông trung niên bị dỗ đến trong lòng nở hoa, hùng hổ mà điều khiển chiếc thuyền nhỏ đi đến con thuyền lớn đang đậu nơi xa trên biển.

“Tôi đoán nhân viên tổ tiết mục đang trốn ở nơi đó.” Kỳ Niên mỉm cười, giải thích một chút cho những người khác, vẻ tự tin của cậu ta trấn đám người đang an bất an ở đây, trong số đó có một cô nữ sinh dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Kỳ Niên: “Anh thật là lợi hại!”

Kỳ Niên lộ ra một nụ cười, vừa định nói cái gì, nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng “Ầm vang”, trên bầu trời đột nhiên đánh xuống một đạo sấm xét màu tím, tất cả mọi người đều hoảng sợ, theo bản năng dùng cánh tay che lại đôi mắt.

Chờ tầm nhìn khôi phục, theo đó là tiếng thét chói tai liên tục vang lên:

“A! Chết người rồi!”

“Tại sao anh ta lại chết?!”

Kỳ Niên trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, bước qua những người khác đi lên phía trước liền thấy ----