Chương 5: Như tuyết trắng nhuốm màu cánh đào

Mặc dù nhớ rõ, nhưng cô không muốn thừa nhận gọi Phan Liệt là anh.

Trong số các bạn học của Lục Tinh Vân, Phan Liệt là người hay thích đùa giỡn nhất.

Ôn Nhược không gật cũng không lắc đầu.

Phan Liệt xích lại gần, nhìn kỹ hơn: "Cô họ Ôn đúng không? Tôi chắc chắn là không nhận nhầm, nhưng... trông cô đã trưởng thành hơn rồi"

Trong ấn tượng của cậu, Ôn Nhược trông như một học sinh trung học, hoặc cùng lắm thì vẫn là học sinh năm nhất cấp 3, cậu không tin nổi cô đã trưởng thành. Nhưng bây giờ gặp lại, nhìn cô lại giống một sinh viên năm nhất đại học, cô mặc một chiếc váy trắng như tuyết, thanh tú tươi mát như một đoá lan đầu xuân.

Ôn Nhược bị doạ lùi ra sau một bước vì đột nhiên cậu ta đến gần cô.

Phan Liệt đã chắc chắn, mặt mày hớn hở nói: "Hôm nay thật quá đã, vừa lúc gặp được cả hai!". Sau đó lại nhìn chằm chằm Ôn Nhược: "Năm nay cô vừa tốt nghiệp sao?"

Mặt Ôn Nhược đỏ bừng vì bị baị lộ, như vậy thì Lục Tinh Vân cũng sẽ nhận ra cô là ai mất.

Nhưng người đàn ông lại không hề nói gì, tựa như việc này không quan trọng lắm.

Phan Liệt lòng đầy tò mò hỏi: "Làm thế nào mà cô lại trở thành trợ lý của Lục Tinh Vân vậy?"

Ôn Nhược không muốn trả lời chỉ muốn trốn đi, vì vậy nhẹ giọng xin chỉ thị: "Quản lý, tôi có thể đi trước được không?"

Lục Tinh Vân trả lời: "Đi đi"

Ôn Nhược nhanh chóng bỏ đi.

Phan Liệt nhìn theo bóng lưng của cô gái rồi cười: "Cô ấy thật sự không phải bạn gái cậu sao?"

"Không phải"

Phan Liệt lại hỏi: "Vậy bạn gái của cậu..."

"Không có"

"Không phải chứ!" Phan Liệt nhìn Lục Tinh Vân như nhìn quái vật. Cậu chàng này rất nổi tiếng ở trường đại học, bao nhiêu em gái đều muốn được ngã vào lòng cậu ta, nhưng cậu ta lại không thích lấy một cô nào trong số họ. Hiện tại đã đi làm rồi mà cậu ấy vẫn còn độc thân. "Cậu chắc là cậu vẫn bình thường chứ..."

"Cút". Lục Tinh Vân phun ra một chữ.

Ai quy định rằng là người thì nhất định phải yêu đương? Một là anh không có hứng thú, hai là không có thời gian.

Ôn Nhược bước nhanh vào quán bar.

Chương Gia Tuệ đã đến, nhìn thấy cô thì vẫy vẫy tay: "Nhược Nhược, ở đây này!"

Âm nhạc lúc này không lớn lắm, đáng ngạc nhiên là nó lại khá thư giãn, Ôn Nhược ngồi cạnh Chương Gia Tuệ, đưa chai tương XO cho cô ấy.

"Quao, đồ xịn". Chương Gia Tuệ thốt lên: "Tớ vẫn còn nhớ cái này"

Cô nàng nhanh chóng bỏ vào trong bọc.

"Nhược Nhược, nghe nói cậu tìm được việc rồi hả?" Chương Gia Tuệ hỏi.

"Ừm, ở công ty khoa học kỹ thuật Thành Thuỵ"

"Không tệ ha, tốt hơn công ty của tớ, nhưng sao cậu lại làm trợ lý vậy?" Chương Gia Tuệ vừa hỏi xong, suy nghĩ lại nhảy vọt sang chuyện của Chu Thanh Ny. " Cậu ấy nói cậu ấy ký hợp đồng với công ty Duyệt Hành, có phải thật không Nhược Nhược?"

"Đúng vậy"

Chương Gia Tuệ lại vô cùng hưng phấn khẳng định: "Hiện tại Duyệt Hành đang quảng bá bộ "Ánh nắng chỗ sâu" rất hay. Nếu Ny Ny thật sự vào Duyệt Hành thì cậu ấy chắc chắn cũng sẽ nổi tiếng, giống như nữ chính của bộ phim đó."

Khuôn mặt Ôn Nhược mơ màng.

"Cậu chưa xem hả?" Chương Gia Tuệ trợn tròn con mắt.

Ôn Nhược đúng là chưa từng xem.

Mẹ cô thích xem các kiểu chương trình về giải trí hẹn hò, với cả chương trình về ẩm thực, cô thường xuyên xem cùng mẹ nên cũng không xem được các thể loại khác.

"Ui trời, cậu lạc hậu quá chừng". Chương Gia Tuệ không hài lòng: "Về nhà tranh thủ xem bù lại đi. Bộ phim đó thật sự rất hay, vừa hội hộp, căng thẳng nhưng mà cũng rất là ngọt ngào!"

Hồi hộp? Ôn Nhược hỏi: "Đáng sợ sao?"

Cô rất nhát gan, không dám nhìn cái gì kinh dị.

Chương Gia Tuệ nhìn biểu cảm cảnh giác của cô liền bật cười: "Đẫm máu quá thì có thể được cho phát sóng sao? Nhưng mà...tốt nhất là cậu nên xem vào ban ngày."

Ôn Nhược:...

Chu Thanh Ny lúc này cũng đã đến, cô ấy mặc một chiếc áo thun đen bó sát, kết hợp với chân váy ngắn và khoác thêm áo khoác đỏ ở bên ngoài, trông vô cùng bắt mắt.

Chương Gia Tuệ đột nhiên muốn huýt sáo: "Người đẹp, cuối cùng cậu cũng tới". Cô lại nghiêng người nói: "Lần sau gặp lại, cậu hẳn phải là một ngôi sao nổi tiếng rồi! À không, đến lúc đó chắc là không thể lộ diện thoải mái được mà còn phải đeo thêm khẩu trang đen ha"



"Nếu là như vậy thật thì chị đây sẽ dẫn dắt các em cùng trở nên nổi tiếng". Chu Thanh Ny khoát khoát tay chỉ từng người: "Cậu làm quản lý cho tớ, còn cậu..." Cô nhìn Ôn Nhược " Cậu thì, ừmm, cậu cùng làm nữ chính với tớ"

Chương Gia Tuệ mắt trợn tròn: "Chỉ giỏi chê tớ xấu xí"

"Xấu xí bây giờ cùng đồng nghĩa với dễ thương". Chu Thanh Ny lại nói:" Nếu không sao lại gọi là xấu xí chứ?" (Khúc này đọc hong hiểu lắm)

Chương Gia Tuệ:...

Ôn Nhược:...

"Nhưng mà Nhược Nhược thật sự rất ăn ảnh, hãy nhìn những bức ảnh chúng ta chụp cậu ấy xem, chậc chậc". Chương Gia Tuệ xoa bóp khuôn mặt kia: "Đáng tiếc là cậu chỉ có thể diễn vai một nàng tiên nhỏ chứ không thể làm gì khác."

Chu Thanh Ny cười nhạo: "Làng giải trí có thể có bao nhiêu người là đóng được vai một nàng tiên nhỏ chứ? Hãy thoả mãn đi"

"Nói cũng đúng". Chương Gia Tuệ xắn tay áo lên, hằm hè:"Thanh Ny, vậỵ cậu hãy cố gắng nổi tiếng, rồi lôi Ôn Nhược cùng nổi tiếng theo, đến lúc đó mình sẽ làm người quản lý của cả hai cậu!"

Ba người cười cười nói nói, không biết bản thân đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Phan Liệt chỉ vào Ôn Nhược: "Đoán xem cô ấy là ai?"

Vừa rồi cậu gọi điện cho năm người, tất cả đều là bạn cùng từng chơi bóng hoặc là sống cùng một ký túc xá, họ nhìn theo hướng tay Phan Liệt và nhìn thấy một cô bé có dáng vẻ rất ngọt ngào và ngoan ngoãn.

Khuôn mặt trái xoan nhỏ bé chứa đựng đôi mắt to tròn cùng hàng lông mi cong dài.

Trong một khoảnh khắc, họ không thể nhận ra được.

Có người còn trêu trọc: "Người anh em, có hứng thú rồi à? Vậy phải nhanh lên một chút."

"Đúng vậy, đừng sợ!"

Cậu có gì mà phải sợ, Phan Liệt nói: "Đừng có nói nhảm, các cậu cố gắng ngẫm lại mà xem"

Bọn họ cùng đều nhìn sang lần nữa.

"Có chút quen quen, nhưng mà người bên cạnh nhìn rất quyến rũ, chơi cùng chắc hẳn sẽ rất vui"

"Chỉ được cái thùng rỗng kêu to, có gan thì đi đi"

Cậu kia lập tức sợ: "Không phải gu của tôi"

Lúc này cũng có người nhận ra, cậu ta vỗ trán một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Có phải là quán cơm trước cổng trường..."

"Đúng, đúng là cô ấy rồi!" Những người khác đồng thanh.

Lục Tinh Vân cảm thấy bọn họ nhàm chán cực độ: "Không còn gì khác để nói sao? Nếu như không còn thì tôi đi đây"

"Đừng mà, mới đến đi cái gì mà đi". Phan Liệt giữ chặt tay anh: "Cậu là người bận rộn, không biết bao lâu mới có thể gặp một lần, không được đi". Cậu ta đưa cho anh một ly bia rồi cùng cụng ly với các bạn cùng phòng: "Hôm nay không say không về!"

Ở bên kia, Ôn Nhược cũng đang nhấm nháp rượu.

Chu Thanh Ny gọi cho cô một ly cocktail: "Lát nữa tớ kêu tài xế, cùng đưa tụi mình về"

Ôn Nhược nếm thử một miếng, rất ngọt.

"Bây giờ cậu đi làm rồi, để mà gặp nhau chắc cũng không dễ dàng gì". Chu Thanh Ny vuốt tóc cô, không biết tại sao bản thân lại thích Ôn Nhược như vậy. Chắc là vì Ôn Nhược có một gia đình khiến cô ghen tị, cũng có thể là bởi vì tình cách ngoan ngoãn của cô nàng.

Ôn Nhược không dám uống nhiều rượu: "Ngày mai tớ còn phải đi làm"

"Rượu này không say được đâu". Chương Gia Tệ thuyết phục: "Hơn nữa, bây giờ cậu đi làm rồi thì càng nên luyện uống một chút, có thể sau này cậu còn phải uống đỡ giúp quản lý của cậu đó"

Nói thật sao? Cô ấy uống đỡ? Chu Thanh Ny sặc cười, nếu vậy thì quản lý của cô ấy thật không phải là người.

Ôn Nhược nghe xong không nhịn được, quét mắt một vòng quán bar.

Cô nhìn thấy Lục Tinh Vân.

Anh đang cầm một ly bia, không hề chú ý tới cô nhưng ngược lại, Phan Liệt phát hiện ra liền nhếch miệng cười toe toét.

Ôn Nhược vội vàng đảo mắt đi chỗ khác.

Gò má cô phiếm hồng, giống như tuyết trắng nhuốm màu hoa đào, Phan Liệt thầm nghĩ bên cạnh cậu ta không có cô gái nào đẹp như Ôn Nhược cả, đột nhiên khiến cậu có chút không kiềm nôỉ lòng mình.

Nhìn thấy Ôn Nhược đứng dậy định đi đâu đó, cậu liền đặt ly rượu xuống theo sau.

Gia thế của Phan Liệt rất tốt, mẹ cậu là bác sĩ, ba là luật sư, ngoại hình lại ưa nhìn, cho nên không hề ngại ngùng khi theo đuổi các cô gái.

"Cô Ôn". Cậu ta đuổi theo Ôn Nhược.

Ôn Nhược không nghe thấy.

Cậu ta liền chạy lên chắn trước mặt cô.

Ôn Nhược giật mình, nhìn chằm chằm mới phát hiện ra là Phan Liệt, cô hỏi: "Cậu có chuyện gì sao?"



Phan Liệt cười: "Tôi vừa gọi cô nhưng cô không nghe thấy"

"À". Ôn Nhược chắp tay chào tạm biệt, cô thầm nghĩ, cô không quen biết cậu ta, sao lại gọi cô làm gì, cô muốn đi vệ sinh.

"Tôi nhớ cô tên Ôn Nhược đúng không?"

"Ừm"

"Chúng ta gặp nhau cũng coi như là có duyên". Phan Liệt thẳng thắn: "Chúng ta kết bạn wechat nha?"

Ôn Nhược cảm thấy quá đột ngột.

"Nhà cô vẫn còn mở tiệm cơm đúng chứ? Tôi muốn đưa vài người bạn của mình tới ăn, sợ đặt chỗ trước không được, thêm wechat thì tôi có thể liên hệ trước với cô"

Trước kia, Phan Liệt cũng thường xuyên tới quán nhà cô ăn cơm, nếu như là vì chuyện này thì cũng không sao, Ôn Nhược đồng ý, coi như là giúp nhà cô tăng thêm doanh thu.

Phan Liệt đắc chí hài lòng trở về.

"Nhanh như vậy sao?" Ai đó đùa cợt.

"Đã kết bạn wechat". Phan Liệt đưa đi động cho bọn họ xem: "Thật sự quá đáng yêu, các cậu nhìn xem cô ấy để tên là gì?"

Mọi người đồng loạt nhìn sang.

Lục Tinh Vân liếc mắt một cái, phát hiện tên wechat của Ôn Nhược là "Con mèo ăn trộm viên nước sốt".

Anh bỗng nhiên nhớ ra, trước đây ở quán ăn Ôn gia có nuôi một chú mèo, nghe nói là để bắt chuột, nhưng về sau lại không thấy đâu nữa.

Đám người nhao nhao cùng quét mã kết bạn.

Phan Liệt nổi nóng: "Đm, ông đây đã có ý rồi, các người cũng hay lắm!"

Nhưng mà đã quá muộn để che lại, có điều trong số họ không ai được thêm bạn bè.

"Cần phải được xác minh!"

"Đm, tôi không được đồng ý"

Phan Liệt cười ha ha.

Lục Tinh Vân thầm nghĩ, tên này cũng không quá ngu ngốc, vẫn còn biết phải được xác minh.

Bên kia Ôn Nhược nhận được mấy thông báo mời kết bạn, bấm vào đều thấy viết "Anh này anh nọ", nhưng cô không chấp nhận ai cả.

Lúc này, Quý Vân cũng gọi điện tới, bởi vì âm nhạc quá ồn nên cô phải ra ngoài nghe máy.

"Nhược Nhược, đã chín giờ rồi". Con gái quá ngây thơ, Quý Vân không yên tâm khi đêm hôm khuya khoắt cô lại ở bên ngoài.

"Con biết rồi, bây giờ con sẽ về ngay ạ"

Quý Vân lại căn dặn: "Đừng uống quá nhiều rượu, uống say ngày mai sẽ trễ làm"

"Dạ"

Ôn Lập Tân bên cạnh cau mày: "Để bọn nhỏ chơi thoải mái đi, cũng đâu phải con nít ba tuổi, con gái sẽ tự biết chừng mực thôi"

Ôn Nhược ngoan ngoãn thế nào, bà là mẹ chẳng lẽ lại không rõ sao? Chẳng qua bà sợ người xấu bên ngoài.

"Lỡ như con bé bị người xấu nào đó lừa gạt thì sao..." Quý Vân lo lắng: "Nhược Nhược không có kinh nghiệm gì, không phân biệt được". Bà quay sang thảo luận với chồng: "Có lẽ đã đến lúc con gái nên tìm một người bạn trai, giống như Ôn Duệ, yêu đương hai ba năm gì đó rồi kết hôn cũng chưa muộn"

Ôn Duệ là anh họ của Ôn Nhược, mặc dù điều kiện gia đình không tốt, nhưng anh đã kết hôn và tự mình nỗ lực để định cư ở thủ đô"

Ôn Lập Tân lắc đầu: "Còn nhỏ như vậy thì bạn trai cái gì?"

"Vừa rôi ông còn bảo con bé không phải đứa trẻ ba tuổi, sao bây giờ lại nói nhỏ?"

Ôn Lập Tân:...

Ôn Nhược nói chuyện điện thoại xong thì dự định quay vào nói một tiếng với Chu Thanh Ny là cô phải về nhà, không ngờ vừa xoay người lại suýt nữa thì đâm sầm vào ngực của người đàn ông.

Mùi hương mát lạnh trên người anh ập tới, khiến đầu óc cô có chút quay cuồng giống như là say rượu.

Đó là Lục Tinh Vân.

Lục Tinh Vân nhìn cô, trầm giọng nói: "Ngày mai đừng có mà đến muốn, không thì bị trừ lương"

Ôn Nhược:...

- ---------------

Tác giả có lời muốn nói: Cuốn tiếp theo là về chuyện của Chu Thanh Ny, nếu bạn có hứng thú có thể đánh dấu trước.