Lionel nhìn chằm chằm Diêu Văn, nhìn tới mức cậu bạn giật thót vì tưởng mặt mình biến hình mới cúi đầu suy tư. Là điều kiện gì ở Diêu Văn khiến Tào Khởi quyết định thôi miên cậu ta? Lẽ nào trông Diêu Văn giống kẻ dễ gạt nên Tào Khởi mới ra tay từ cậu ta?
"Tối nay chúng ta ngủ chung đi." Đương sự Diêu Văn vội vàng đổi chủ đề, nhìn khắp một vòng quanh căn phòng, có hơi lạnh đó nha: "Xếp giường lại, ngủ chung, ai cũng không nên làm gì một mình."
Thật ra cậu ta chẳng muốn ở lại căn nhà này một giây phút nào nữa, nhưng bọn họ bây giờ tứ cố vô thân, thực sự không tìm được chỗ ngủ thứ hai.
"Cậu không sợ ảo giác của cậu sẽ thành hiện thực sao?" Lionel nhắc nhở: "Mấy cái tiếng động đó. . ."
Thình thịch.
Lionel nín bặt, mọi người trong phòng đồng loạt nhìn ra phía cửa. Không biết ai là người vào cuối cùng lại không có khóa, cửa lúc này hở ra một cái khe, bên ngoài tối thui – tình tiết kinh điển trong phim kinh dị xuất hiện.
Lionel chẳng hề chần chừ, vung tay kéo cửa ra, một bóng đen đang lén lút nấp bên ngoài, bị Lionel bắt gặp liền chưng hửng thộn ngốc, dường như người nọ muốn làm gì đó nhưng chưa kịp hành động thì đã bị vạch trần rồi.
Giang Tĩnh Hằng không hổ là người kết giao với Diêu Văn nhiều năm, nhanh tay lẹ mắt xuất thủ bịt miệng tên bạn ấu trĩ, tránh cho Diêu Văn bất cẩn thốt ra lời gì đại nghịch bất đạo chọc giận đến quái lực loạn thần.
"Ấy. . .tôi chỉ định gọi mọi người xuống cùng chơi." Người bên ngoài chính là nữ sinh ban sáng từng mời bọn họ ăn điểm tâm, Lionel lạnh lùng nhìn cô bạn, thấy tư thế hạ thấp trọng tâm như sắp nhảy lên đến nơi của cô ta, nhíu mày: "Muốn hù bọn tôi?"
"Tạo chút không khí thôi mà, ha ha." Cô nàng đứng thẳng người, thấy âm mưu của mình bại lộ cũng không giấu nữa: "Nghe các bạn nói trong nhà này có vật không sạch sẽ nên tôi dọa dọa các bạn một chút. Mà các bạn không biết đấy thôi, quả thật trước kia nhà này từng xảy ra chuyện."
Cô nàng ngừng giây lát, thấy vẻ mặt bốn người không có vẻ gì là hiếu kỳ, liền ngượng ngùng chép miệng lẩm bẩm: "Trong mỗi phòng số lượng người không thể là số lẻ, nếu không tai họa sẽ ập xuống đó. . ."
"Cậu nói cái gì?" Vương Nguyên đột nhiên lên tiếng khiến cô nàng giật mình, song vẫn thần thần bí bí chạy đi, còn nói nếu bọn họ chịu tham gia trò chơi tập thể cùng mọi người thì cô ta mới giải thích cho họ biết.
"Đi, đi xuống xem sao." Giang Tĩnh Hằng hóng hớt nói, nhìn dáng vẻ cậu ta rõ ràng là tò mò nhiều hơn sợ, dẫn đầu lôi kéo mọi người. Dù sao bọn họ cũng không thể cứ án binh bất động mãi, kẻ địch ở trong bóng tối bày bẫy, nếu họ không tự mình phá thì sẽ chẳng có cơ hội tìm hiểu địch nhân.
Các học sinh đã chờ sẵn bên dưới rồi, họ ngồi quây thành vòng tròn, phía trước mỗi người còn cắm một cây nến trắng – Diêu Văn vừa thấy cảnh này đã nhảy dựng lên, bám víu lấy tay áo Lionel mà đáng thương khóc nấc. Trò này không cần đọc sách nhiều cũng biết, một nhóm người tụ tập thành vòng tròn, cùng đốt nến, cùng bắt đầu cố sự - một trăm câu chuyện ma quỷ, hễ ai kể hết phần mình thì thổi nến một cái, đến lượt người tiếp theo.
Một trăm câu chuyện ma, mới nghe thì tưởng rất dài, nhưng với số lượng học sinh ở đây thì chỉ còn có ba mươi bốn câu chuyện, chẳng mấy chốc người cuối cùng cũng sẽ thổi nến.
"Bọn họ muốn triệu hồi Thanh Hành Đăng (*) sao?" Diêu Văn khóc không ra nước mắt, nội tâm thủy tinh tan vỡ trong tích tắc: "Có khi nào vừa kể xong hết câu chuyện thì chúng ta đều bị bắt đến địa ngục không?"
"Cùng lắm là mất hồn phách." Giang Tĩnh Hằng châm dầu vào lửa, thấy chết không cứu: "Người có ba ngọn lửa trên đầu vai, mỗi lần kể xong một câu chuyển thì hút đi một ngọn, mất hết ba ngọn thì hồn tiêu phách tán, hôi phi yên diệt. . ."
"Thanh Hành Đăng chỉ hút quỷ hỏa thôi. . ." Diêu Văn cố đấm ăn xôi lầm bầm.
"Tôi đã nói mà, bọn họ kiểu gì cũng sẽ xuống, chúng ta bày trò náo nhiệt như vậy họ làm sao bỏ qua được!" Nữ sinh mở lời mời bọn họ đắc ý vênh cằm, cũng xếp bằng ngồi xuống rồi đốt một cây nến, chỉ chỉ bốn vị trí trống trước mặt mình: "Đó là chỗ của các cậu, cứ tự nhiên ngồi nào, trò chơi sắp bắt đầu rồi, không ai nên lãng phí thời gian tốt."
Như trong dự đoán của họ, Trần Hạo Thư không có mặt trong trò chơi. Tuy nhiên cái phát hiện này không khiến bốn người thở phào nhẹ nhõm, bởi vì bọn họ vừa phải lo lắng không biết Trần Hạo Thư đang bày trò gì, vừa quan sát thái độ của Tào Khởi.
Tào Khởi ngồi đối diện bọn họ, bên cạnh nữ sinh kia, gã gục đầu xuống, cặp kính dày sụ và mớ tóc mái lòa xòa che khuất biểu tình trên mặt, chỉ có ánh nến leo lét quỷ dị chập chờn trên mặt gã, loang lổ như một bức tranh thấm nước.
"Phương Gia Duệ, mười tám tuổi rưỡi." Nam sinh to cao điển trai ngồi ở cạnh Diêu Văn đột ngột lên tiếng, kèm theo lời giới thiệu ngắn gọn là một nụ cười bẽn lẽn ngại ngùng, lúm đồng tiền khắc sâu vào hõm má cậu ta, khiến cậu ta trông có vài phần đáng yêu, tuy nhiên lời nói ra lại khiến người ta khϊếp vía: "Tôi sẽ là người đầu tiên bắt đầu trò chơi."
Đậu má!
Trong lòng Diêu Văn hò hét, ngay tức khắc cậu ta xù lông như mèo bị giẫm đuôi, chỉ là cậu ta chẳng thể thốt thành lời, chỉ ở trong nội tâm bày tỏ sự kinh hãi tột độ - Cả thế giới này đang lừa tui!
Phương Gia Duệ ngồi kế tui lại kể chuyện đầu tiên, nếu tui không phải người kể thứ hai thì sẽ là đứa cuối cùng!
Diêu Văn nhớ đến truyền thuyết từng nói kẻ cuối cùng thổi nến chính là tiếp tay cho quỷ bắt con người về địa ngục, trước mắt mờ nhòe, cậu ta tự nhiên bị biến thành tội đồ nhân loại!?
"Cậu. . .là người đầu tiên kể chuyện?" Lionel khốc khốc hỏi, lén lút liếc Diêu Văn – người sau đã sợ đến mất luôn khả năng ngôn ngữ rồi. Phương Gia Duệ gật đầu: "Đây là chủ ý của học tỷ."
Nữ sinh đáng yêu đầu têu vẫy vẫy tay tinh nghịch, rơi vào mắt Lionel trông vô cùng thiếu đòn.
Có lẽ cô nàng cũng thấy phản ứng của Diêu Văn quá thú vị, vỗ tay mấy cái thu hút sự chú ý của mọi người, đặt ra quy tắc: "Để cho công bằng với mọi người, trò này chúng ta sẽ chơi bằng "vận may"."
Cô nàng cầm một chai nước, lấy bút đỏ đánh dấu lên nắp chai: "Tôi sẽ quay cái chai này, đến lượt ai thì người đó sẽ kể chuyện, nếu quay đến ai đã kể chuyện rồi thì người đối diện cậu ta sẽ phải kể, được không mọi người? Quyết định vậy nhé!"
. . .
"Trước kia có một người phụ nữ, dành cả đời để lo chồng con ăn học, cuối cùng người chồng cũng công thành danh toại, nhưng lại chưa bao giờ dành thời gian cho tình cảm gia đình, mà người con sau khi du học nước ngoài trở về liền biến thành một kẻ sính ngoại, luôn luôn chê đồ quốc nội, luôn luôn tỏ ra mình là công dân thời thượng, coi trọng cái tôi cá nhân, cũng không chịu nghe tâm sự của mẹ, còn từng miệt thị bà ta là một người quê mùa thấp kém. Người phụ nữ đó vẫn luôn nhịn nhục, cho đến khi bà ta nhìn thấy chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ với bạn gái của con trai, con trai thì một mực chết chìm trong tình yêu mù quáng của cô gái kia, cả ngày suy nghĩ làm sao để mối quan hệ giữa ba người họ trở nên tốt hơn, bỏ mặc người mẹ cô đơn không ai quan tâm. . ."
"Thế rồi sao nữa?"
"Ừm. . .Cuối cùng người phụ nữ đó đã nghĩ ra biện pháp." Nam sinh nuốt nước bọt: "Bà ta lột da sống bọn họ, đem may thành chăn, mỗi đêm đều đắp lên người mình, như vậy ba người họ có thể ở gần nhau, không bao giờ chia lìa rồi, mà bà ta cũng cảm thấy ấm áp, hạnh phúc vì được họ "ôm"."
Mọi người theo bản năng chà xát tay, run run nhìn nam sinh thổi tắt nến. Trong phòng lại tối đi một tí, đếm đi đếm lại cũng chỉ còn khoảng mười cây nến, lập lòe yếu ớt lay động trước không khí u ám.
"Tôi thì có quen một nhà sư, đền thờ của ông ấy ở gần trung tâm tiếng anh của tôi." Người tiếp theo khẽ đẩy kính, chầm chậm phả ra hơi thở cũ xưa: "Trong đền đều là nam, nhưng ông ấy lại tìm thấy một người phụ nữ trong căn hầm phòng mình."
"Các bạn biết đó, những kiến trúc thời cổ luôn có vài nơi xây ám cách ngầm, tầng hầm và các loại phòng mật thất tương tự thế. Trong phòng nhà sư cũng có một cái, nhưng ông ta chưa bao giờ sử dụng nó, bởi vì đó là nơi sư phụ ông ta viên tịch. Nhà sư coi đó là phòng chứa vật dụng, một ngày nọ trong đền cần thiết có một thứ chỉ mình nhà sư có, thế là ông ấy chạy vào tầng hầm tìm. . ."
Người phụ nữ nọ mặc một chiếc váy dài màu đen, co rúc trong góc phòng, trên người đầy chú văn đen sì, tất cả đều là máu khô cô đặc lại dính chặt vào da cô ta như một lời nguyền rủa.
"Nhà sư không hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn cố gắng câu thông trò chuyện cùng người phụ nữ, nhưng cô ta một chữ cũng không nói, vẫn luôn dùng ánh mắt trợn trừng nhìn nhà sư. Nhà sư cảm thấy có lẽ mình nên ra ngoài gọi cảnh sát một phen, thì khi ông ấy bước vào tầng hầm một lần nữa, người phụ nữ đã biến mất. Cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần, nhà sư rốt cuộc cũng thấy được thứ gì đó."
"Ngày thứ nhất, cô ta rúc vào góc tường, không chịu nói gì, cũng bất động như núi; ngày thứ hai, cô ta thay đổi tư thế, dường như định đứng lên, nhưng lại bị thứ gì đó kèm cặp, không làm sao cử động được; ngày thứ ba, cô ta há hốc miệng trợn trừng về phía trước, lộ ra đầu lưỡi ngắn ngủi – cô ta đã không còn khả năng nói chuyện bình thường; ngày thứ tư, cô ta quỳ mọp xuống, mắt trắng dã, hiển nhiên đã bị gϊếŧ không sai. . ." Người nọ lắc đầu: "Nhà sư cuối cùng cũng hiểu, cô ta vốn đã chết từ rất lâu rồi, nhưng bởi vì oán khí chưa tan nên ngày ngày bám lại chỗ này, lặp lại cái chết của mình."
"Kia. . .cô ta làm sao mà chết?"
"Bị người cưỡиɠ ɠiαи đến chết."
Nhà sư không biết hung thủ là ai, chỉ có thể ngày ngày quan sát cô ta tái diễn cái chết hòng mong nhìn ra được manh mối, song cô ta vẫn chưa hoàn toàn lật lại quá trình tử vong, thì trong phòng xuất hiện một cô gái khác.
Bằng một cách nào đó, nguyên nhân cái chết của cô gái thứ hai cũng giống hệt người đầu tiên.
"Sau đó nhà sư phát hiện, người chết trong căn phòng kia có tới bảy."
"Thất tinh nữ trận?" Diêu Văn buộc miệng thốt ra, thấy mọi người nhìn mình chằm chằm liền xua tay: "Đọc sách thấy thôi, không phải chuyên môn!"
"Nhà sư đó cũng nói là thất tinh nữ trận." Người kể chuyện gật đầu, sau đó cậu ta thổi tắt nến luôn.
"Chà, không có đoạn kết sao?" Một người sờ mũi: "Mấy câu chuyện không có đoạn kết đa phần đều là tử vong tuần hoàn, sợ rằng người chết sẽ không chỉ có bấy nhiêu."
"Cái đó thì tôi không biết, vì nhà sư nọ đã chết cách đây rất lâu rồi, lúc chúng ta còn chưa sinh ra nữa kìa."
"Vậy làm sao cậu gặp được nhà sư đó?"
Một câu hỏi khiến toàn hiện trường im thin thít, người hỏi lúng túng buông tay, người kể chuyện trầm ngâm một lát, nói: "Các cậu tin "Âm dương quỷ nhãn" không?"
"Ý cậu là mắt âm dương, chỉ người có thể nhìn thấy "người" ở thế giới bên kia sao?"
Lionel nhíu mày, cẩn thận nhìn về phía Vương Nguyên. Như Vương Nguyên không thể gọi là âm dương nhãn, nhưng cậu dường như có thể phân biệt được đâu là nhân loại đâu là tà vật. Âm dương nhãn không phải hàng sản xuất đại trà túm đại một người liền phải, chỉ có kẻ trải qua lễ rửa tội của tạo hóa, sở hữu đôi mắt thuần khiết không tạp chất, hội tụ tinh hoa thiên địa vạn vật mới có thể lĩnh hội.
Người kể chuyện ban nãy vẫn còn đang huyên thuyên, nến trước mặt Tào Khởi đột nhiên tắt.
"Gì vậy? Cậu ta vẫn chưa kể gì mà?"
"Tào Khởi cậu không được chơi xấu nha! A tôi biết rồi, có phải cậu sợ ma nên không dám kể hay không?" Người bên cạnh không khách khí vỗ vai Tào Khởi một cái, ai biết chỉ đẩy nhẹ thôi nhưng Tào Khỏi lại ngã vật ra, hai mắt trợn trắng – đứng tròng.
Hét Chương 6(*) Thanh Hành Đăng: thức thần Aoandon trong game Onmyouji, truyền thuyết là một loại quỷ vật mê hoặc người khác khi họ kể chuyện ma/ thôi thúc người khác kể chuyện ma để lôi họ xuống địa ngục.