Với vị thế của Vương Tuấn Khải ngay lúc này, hắn có thể quan sát đối phương, đối phương lại không thể nhìn thấy hắn, hắn chiếm nhiều lợi thế hơn.
Nhưng kẻ này hiển nhiên không đơn giản, đã bị gϊếŧ nhưng lại có thể hồi sinh trong cơ thể kẻ khác mà không ai phát hiện, chẳng sợ chết trăm lần, vẫn như cũ là gián đập không chết.
Vương Tuấn Khải ngán nhất đối đầu với kiểu người như thế này, bạn mạnh, địch chưa rõ, nhưng địch được nhận một cái kỹ năng hồi sinh vô hạn thì bạn có mạnh đến mức nào cũng sẽ gục ngã.
Chẳng qua, không biết là do một phách của hắn quá mờ nhạt hay chủ nhân huyễn cảnh giăng thiên la địa võng, cô gái nọ đề phòng trái phải vẫn chưa thấy động tĩnh gì xảy ra, tiến lại gần nhặt cái hòm lên, đặt chiếc đầu vào đó.
Cô ta như cũ quỳ xuống chắp tay, thành kính lầm rầm khấn vái, ánh mắt Vương Tuấn Khải trầm trầm, hắn đi tới xoay chuyển xung quanh cái đầu, thầm nghĩ: quả nhiên!
Thứ này vốn đã không phải người, lại sống dưới lốt người, dùng hình dạng người tồn tại. Để có được bộ dạng con người, hằng ngày, hằng tuần, chúng lấy máu nhân loại làm dinh dưỡng, hoặc là chui rúc trong cơ thể nhân loại để ngụy trang, hoặc là giả dạng làm nhân loại che mắt thiên hạ, không phải huyết thụ yêu thì là gì!
Trong lúc Vương Tuấn Khải suy tư, cô gái kia phát hiện nghi thức không thành công cũng cau mày đăm chiêu, nhớ đến sự kiện chiếc hòm "tự lăn" xuống đất, cô ta nghi ngờ móc một quả cầu trong suốt ra, giơ lên không trung.
Một làn sương khói mờ mờ ẩn hiện một thân thể người trong quả cầu, cô ta táng đảm kinh hồn vừa sợ vừa buồn bực, bén nhọn rít lên: "Ai?"
Đáp lại cô ta chỉ có không gian tĩnh mịch, cô ta càng thêm cảnh giác, chạy đến đóng kín cửa rồi mở chốt cơ quan.
Bốn bức tường ầm ầm sụp xuống, để lộ ra vô số cái đầu người ghim thẳng lên trên, những kẻ này có nam có nữ, có trẻ có già, có là yêu quái ba sừng bốn tai cũng có nhân ngư cá kình, toàn bộ đều là những kẻ chết không nhắm mắt, tử trạng ghê rợn.
Vương Tuấn Khải còn chưa kịp kinh ngạc, cô gái nọ đã ghim cái đầu của dũng sĩ vào chỗ trống cuối cùng trên tường, như lắp xong một mô hình lego mà vội vàng trưng bày. Âm phong tử khí khắp nơi tràn lên, như thể một giây tiếp theo những cái đầu đó đều đồng loạt trợn mắt nhìn về phía cô ta, ăn tươi nuốt sống cô ta.
Mà sự thật hắn nhìn thấy cũng không khác là bao.
Với tốc độ bằng mắt thường, căn phòng kín bắt đầu kết băng. Vương Tuấn Khải nhìn khí lạnh đọng thành giọt nhỏ tí tách trên trần, bắt đầu hoài nghi nơi này là một cái kho lạnh quốc dân, cô gái kia chẳng qua chỉ là đến gửi thêm một cái đầu. Đương nhiên nếu trước đó hắn không biết đầu mới này là của kẻ đang sống trong thân thể cô gái này sở hữu, hắn sẽ an tâm mà thu lại mấy lá bùa vừa mới phóng.
Vương Tuấn Khải ném bùa, chưa bao giờ ném lung tung, bùa của hắn xuyên qua khe hở cửa chính len lỏi ra ngoài, một đường rượt theo Vương Nguyên.
Có lẽ giờ này Vương Nguyên đã mang đồ đến đích rồi – Vương Tuấn Khải nghĩ thầm, lạnh mắt nhìn những linh hồn bị bức đi ra từ đầu của bản thân họ, lần lượt nhảy vào miệng cô gái.
Hắn sửng sốt mà trông cô gái kia lần lướt nuốt chửng từng linh hồn một, ngộ đạo: thì ra ăn cả thế giới là có thật.
Giây tiếp theo, cô ta đột nhiên trợn trừng mắt, tai và đuôi trên người dài ra nhanh chóng, cơ thể xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Cô ta đứng thẳng người, da thịt căng mọng phì nhiêu hết cỡ, như là kẻ bị bội thực vỗ vỗ bụng mình, trấn an đồ ăn còn chưa tiêu hóa hết. Cô ta không chỉ lớn hơn, còn mọc ra hai nhánh cây màu đỏ phía sau xương vai, chúng dựng đứng lên ngoe nguẩy tứ phía, tìm kiếm hương thơm của máu thịt mà đến.
Hình dạng này ra đường chỉ sợ là tà vật thiên giáng. Vương Tuấn Khải nhíu mày, hắn đã rất lâu không trông thấy loại yêu quái khủng bố như vậy, về cơ bản hắn sống ở thời đại này, là yêu quái cũng rất chăm chút bản thân chứ không hề làm hắn cay mắt. Loài người tuy nhỏ yếu, thủ đoạn lại sâu không lường được, chỉ cần một vài gia tộc liên hợp trừ tà, còn chưa chắc bên nào sẽ thắng. Bây giờ tận mắt trông thấy toàn bộ quá trình ma hóa của yêu quái, hắn đoán chừng ảo cảnh này đã diễn ra từ khoảng bốn, năm trăm năm về trước, hiện giờ dù yêu quái vẫn còn tham vọng chinh phục thế giới nhưng đa phần đều thu liễm rất nhiều, không cố ý để lộ bản thể để người khác nắm được nhược điểm.
Cô gái nọ - không, phải nói là tà yêu nam nữ bất phân mọc ra hai cái đầu tượng trưng cho hai giới tính – thần hình đa trọng nhưng động tác rất linh hoạt phá cửa sổ nhảy ra, bởi vì nó phát hiện trong phòng có một thứ đồ vật nó không thể nhìn thấy, dù không to lớn lại có lực uy hϊếp không nhỏ. Huống hồ hôm nay là lễ săn đêm, nó không thể ở lại trong phòng nhìn bọn tà yêu kia một mình độc chiếm đồ ngon.
Ngày thuộc về người, đêm là của quái.
Chẳng qua tà yêu chỉ vừa ra đến đầu ngõ, chưa kịp nương theo ánh đèn mò đến ăn thịt mồi thì đột nhiên đứng khựng lại. Nó trợn mắt nhìn làn sương khói mờ ảo không biết từ khi nào đã bao phủ toàn bộ không gian, vô thức lùi ra sau.
Trong bóng tối đen ngòm lộ ra vài sinh vật không khác gì tà yêu, chúng nó đều đã bị làn sương kỳ dị ăn mòn không còn chút thịt. Xương cốt trắng hếu nằm rải rác dưới mặt đất, từ xa trông như những cái bẫy rập chết chóc, khiến tà yêu vừa giận dữ vừa sợ rống lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy ngược trở về.
Vương Tuấn Khải chỉ chờ có lúc này, hắn thừa cơ tà yêu bỏ đi đã phá hủy toàn bộ trận pháp trong nhà, làm cho tà yêu không có chỗ trốn, trơ mắt nhìn làn sương từ từ tiếp cận mình.
Tình cảnh của Vương Nguyên không được tốt cho lắm.
Cậu y theo lời Vương Tuấn Khải, mang đồ trong tay đặt lên chiếc ghế vàng, bởi vì không trông thấy thứ đó là gì nên cậu không thể đoán được nó có công dụng như thế nào. Vương Nguyên sốt ruột hồi lâu, sực tỉnh phát hiện sương mù xung quanh như bị cô đọng lại, thấp thấp đè xuống đầu mình, đồng thời tứ phía phát ra tiếng rống đau đớn.
Cho đến khi mọi âm thanh đều biến mất, Vương Nguyên vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Cậu lo lắng nắm góc áo, không ngừng cầu nguyện gọi tên Vương Tuấn Khải, bàn về vũ lực lẫn chỉ số thông minh cậu đều không phải là dạng xuất chúng, trong tình huống địch ta đều ở trong tối như thế này cậu thực sự không biết phải làm sao cho được.
Sương mù dần dần bốc lên cao, che mờ những đồ vật lân cận. Vương Nguyên lo suông không xong, nhấc chân muốn chạy về ngôi nhà kia. Chẳng qua cậu chỉ đi được vài bước liền đυ.ng phải một bức tường vô hình, cách chiếc ghế vàng kia hai thước.
Cùng lúc đó, khung cảnh bắt đầu phát sinh dị biến. Toàn bộ ảo giác cậu nhìn thấy đều sụp mục ruỗng, những tòa nhà, những mái ngói xa lạ, tất cả nhanh chóng biến thành phế tích, để lộ ra sự thối nát hao mòn, chỉ có đồ vật trong bức tường hình tròn là còn nguyên vẹn.
Một tiếng thở dài nặng nề vang lên khiến Vương Nguyên giật bắn, từ sau khi ảo cảnh biến mất, mắt cậu cũng trở về bình thường – cậu đã không còn trông thấy gì nữa.
Vương Nguyên chậm rãi mò mẫm sờ đôi mắt, một lần nữa đối diện với màu đen làm cho cậu không quen lắm, bất quá đây mới là hiện tượng bình thường, có lẽ huyễn cảnh mà Vương Tuấn Khải nói đã được giải.
"Vốn ta đã tưởng không còn ai tìm được chỗ này."
Chủ nhân tiếng thở dài khẽ nói, âm thanh phát ra từ chiếc ghế vàng kia. Giờ phút này nếu Vương Nguyên có thể nhìn thấy ánh sáng, nhất định sẽ phát hiện kẻ đang ngồi trên đó chính là người mặc áo choàng trắng – chỉ là so với trong huyễn cảnh, người này trẻ tuổi hơn nhiều.
"Tuy không biết ngài là ai, nhưng tôi đoán ngài đã làm sai một chuyện." Vương Nguyên vừa mở đầu đã không khách khí, xoay người đối mặt với đối phương: "Ngài gϊếŧ nhầm người."
"Đúng, cũng không đúng." Đối phương không phản bác, cười khổ: "Những người bị ta gϊếŧ nhầm đều là cùng một người."
"Ý ngài là. . ."
"Hắn tái sinh, bằng tà thuật." Người nọ đứng dậy, nhìn kỹ Vương Nguyên: "Dù ta có gϊếŧ hắn bằng bất kỳ hình thức nào, bất kỳ thời điểm nào, hắn vẫn tái sinh và tiếp tục tìm đến ta."
"Vì sao ngài phải gϊếŧ hắn, chẳng lẽ thực sự như ngài nói, hắn là phản đồ?"
"Không, hắn không phải phản đồ, điều đó ta biết rõ hơn so với bất kỳ ai. Chỉ là nếu hắn sống, sẽ có rất nhiều yêu quái phải chết."
Vương Nguyên sững sờ, trong lòng ngưa ngứa, dường như có thứ đó vừa chạy ngang tâm trí cậu, cậu lại không bắt được nó.
"Chờ thời cơ đến, ngươi tự khắc biết." Người nọ vung tay, trong bàn tay Vương Nguyên xuất hiện một khối đồ đằng bằng gỗ: "Đây là thứ các ngươi cần. Từ giờ trở đi. . .từ giờ trở đi đừng bao giờ quay lại nơi này lần nào nữa."
"Nhưng. . ."
"Trạng thái của bạn ngươi không tốt, chú ý hắn."
Vương Nguyên hoang mang ghi nhận lời nhắc nhở của đối phương, kia không phải người áo choàng trắng này là nhân vật phản diện sao? Lẽ nào còn có gút mắc gì mà bọn họ đã bỏ sót?
. . .
Từ cấm địa trở về, Vương Nguyên có chỗ là lạ.
Chuyện quỷ đồng đồng loạt tấn công Hồ gia bị phát tán, hiện giờ ai nấy cũng đều biết Hồ gia làm chuyện tày đình, nhốt trẻ em thí sát người vô tội, đều sợ bọn họ cướp con cháu nhà mình đi. Tiểu Càn không dám ở lại Vương gia thêm một phút nào, dọn đồ điên điên chạy về nhà họ Chu, mặc cho Vương Tuấn Khải nói thế nào cũng không chịu bước vào Hồ gia nửa bước.
Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ thì cũng chỉ có thể tiếp tục bất đắc dĩ, hắn nhìn ra được đứa con bốn năm trước bị mất tích của Hồ Tiểu Muội rất có thể chính là Tiểu Càn, song duyên phận mẫu tử là do số kiếp an bài, hắn không tiện nhúng tay góp vui.
Việc của hắn là trông nom Vương Nguyên.
Lúc hắn đang hăng hái tiêu diệt con tà yêu quỷ dị kia, huyễn cảnh thế mà kết thúc. Đương khi hắn hoài nghi liệu rằng đây có phải là chiêu trò của chủ nhân huyễn cảnh hay không, Vương Nguyên đột nhiên từ trong không trung bước ra, còn nắm theo một cái đồ đằng hình người đầu chim.
Vương Nguyên giao lại cho hắn, hắn giữ, nhưng hắn phát hiện cứ cách một đoạn thời gian là cậu lại lén lút kiếm cớ tìm hắn, trái trái phải phải cong cong vẹo vẹo tìm chuyện thăm dò thứ đồ đằng kia.
Vương Tuấn Khải cũng không phải máy kiểm định đồ cổ, hắn cần có thời gian để tra rõ thứ này xuất xứ từ đâu. Vương Nguyên cũng biết hành vi của mình khá kỳ quái, bị hắn gặng hỏi mãi liền ngượng ngùng khai báo: hình như có mối liên kết gì đó giữa cậu và đồ đằng, thỉnh thoảng cậu sẽ cảm giác được nó đang nằm ở nơi nào.
Vương Tuấn Khải hỏi cậu, cảm nhận được cái gì?
Vương Nguyên đáp, nếu hắn sờ đồ đằng, cậu nhất định sẽ biết.
Vương Tuấn Khải ngạc nhiên, hắn hỏi, cậu thông qua cái gì mà biết?
Vương Nguyên lại đáp, qua da...
Vương Tuấn Khải im lặng một lúc, vươn ngón trỏ chọc chọc eo đồ đằng, Vương Nguyên rùng mình, mặt mày đỏ bừng.
"Không phải là. . .cậu và nó. . ." Vương Tuấn Khải ngập ngừng một hồi, hiếm khi xấu hổ: "Cậu nhạy cảm. . .là. . ."
"Cho nên anh có thể giao nó cho tôi được chứ?" Vương Nguyên chân mềm, quan ngại vô cùng mà nhỏ giọng lí nhí. Vương Tuấn Khải cũng không làm khó cậu, tuy rằng hắn rất muốn đem cái đồ đằng đầu chim này đi nghiên cứu, nhưng ảnh hưởng không ít đến Vương Nguyên, hắn không do dự đưa nó cho cậu.
Bên ngoài vẫn còn có người réo tên Vương Tuấn Khải, đòi hắn trả mạng cho đại tế ti.
Mấy ngày nay tham vọng bắt bớ Vương Tuấn Khải của Hồ gia đều bị trận tấn công bất thình lình của mấy đứa trẻ con làm ngâm nước nóng. Chẳng qua Hồ tộc trưởng điên đầu cũng không có nghĩa là con trai lão điên đầu, sau khi đến tận nhà mặt dày đòi người bị Tam công tử dạy dổ một phen vẫn chưa rút kinh nghiệm, lần này đối phương huênh hoang kéo theo "bạn từ xa đến" tiếp tục gây hấn không chừa.
"Bạn từ xa đến" vậy mà là một đạo gia, họ Trương.
"Cũng không phải tất cả đạo gia họ Trương đều là bà con của Trương chân nhân." Vương Tuấn Khải lải nhải, đốt một con hình nhân giấy, triệu hồi quỷ canh cửa ở đầu ngõ kéo đạo gia kia ném xuống sông, bắt đầu thu dọn hành lí: "Chúng ta về thành phố thôi, nghỉ mát đủ rồi."
Vương Nguyên ngồi một bên phụ giúp hắn, nghe hai chữ "nghỉ mát" sợ run cả người, thời gian qua không ngắn không dài lại xảy ra hàng tá chuyện kinh tủng, cậu tuy hoàn hồn nhưng vẫn còn e ngại không ít, nếu có "nghỉ mát" như vậy thêm một lần nào nữa, cậu sợ mình đảm đương không nổi.
Song Vương Tuấn Khải có tâm lại không có phương tiện, bị Vương Tiêu Đồ cường thế bắt ép không cho về. Hắn sẽ nghe sao? Hắn không nghe, nhưng không hiểu sao chuyện Vương Nguyên sống trong phòng hắn bị phát hiện, cả Vương gia trên dưới đều đang dè bỉu hắn kim ốc tàng kiều.
Kim kim cái đầu các người! Vương Tuấn Khải trong lòng hò hét, ngoài mặt bình tĩnh mang Vương Nguyên đến phòng khách.
Hôm nay vừa vặn là tiết trung thu.
Vương gia ưa chuộng truyền thống, làm tiệc trung thu cũng phải làm đến ba mươi mấy bàn, con cháu trên dưới tụ họp từ tứ phương tám hướng về, có kẻ đang ở nước ngoài cũng phải bay gấp trong đêm, có mặt cho bằng được.
Vương Tiêu Đồ tự mình chủ trì buổi tiệc, thế mới biết chức vụ tộc trưởng không phải để chơi cho vui. Vương Tuấn Khải bị anh hắn an bài ngồi ghế bên cạnh mình, đảm bảo rằng Vương Tuấn Khải không nửa đường ôm người bỏ trốn, tái hiện hành vi tiêu chuẩn của lưu manh đầu đường.
Vốn anh hắn còn muốn giới thiệu cho hậu bối biết về hắn, nhưng Vương Tuấn Khải từ chối, hắn sớm muộn gì cũng thoát ly gia tộc, ít người biết đỡ phiền. Tuy vậy cũng có không ít người chú ý đến hắn, đại khái là do trong khung cảnh náo nhiệt ồn ào bỗng nhiên toát ra một cá thể trầm lặng uống rượu, cô đơn như bị bầy đàn xa lánh.
À đâu, kế bên hắn cũng còn một người nữa kia.
Vương Nguyên chẳng quen ai, cậu mang tâm lí đến nhà bạn bè tham dự buổi tiệc, lại luôn luôn tự biết thân phận mình. Cậu im lặng quy củ ngồi trên ghế, ngược lại thu hút không ít sự quan tâm.
"Có muốn ăn bánh nhân thịt không? Hay là nhân mỡ? Cậu thích thanh đạm thì có thể ăn bánh hạt sen hoặc bánh đậu đỏ!" Vương Anh Kiệt đã xác định Vương Nguyên có thể chính là mợ tương lai của mình, ân cần hỏi han, săn sóc chu đáo: "Mẹ tôi tự tay làm, hương vị là miễn bàn!"
"Thật ngại quá, tôi. . ."
"Ai ai ai ngại cái gì, sớm muộn gì cũng là người một nhà, hăng hái lên, hòa đồng lên, a, đúng, chỗ tôi có không ít thứ tốt, đợi sau này cậu trở thành người nhà rồi tôi sẽ mang ra tặng cậu!"
Vương Nguyên vẻ mặt ngơ ngác, người một nhà?
Động tĩnh bên này không lớn, chẳng qua không biết là do nhan sắc gây hại của Vương Tuấn Khải làm rộn hay biểu hiện của Vương Nguyên vô tình hấp dẫn người, một vài kẻ ngồi trong góc bàn đối diện vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía này.
"Đó là ai vậy? Chưa thấy qua bao giờ." Thiếu niên chống tay tò mò nghi vấn, khều khều kẻ bên cạnh: "Lục ca, chẳng phải anh luôn tự hào mình là thần thông thái Bách Hiểu Sinh hay sao? Nói nói nghe cái với!"
Người bị gọi là Lục ca cầm ly rượu, nghiền ngẫm nhìn Vương Tuấn Khải: "Em trai tộc trưởng." Lại nhìn Vương Nguyên: "Nam sủng của em trai tộc trưởng. Thật đúng là, người so với người đều đáng ghen tỵ, bọn họ đều là đàn ông, lại bắt mắt đến độ làm cho đàn ông khác muốn cong."
"Nói bậy, cậu thanh niên kia là do Vương tam thiếu trùng hợp cứu được mà thôi." Thiếu nữ bực dọc phản bác, nhíu mày: "Còn nhớ lúc trước mấy người từng tham gia khảo hạch qua cửa của nhà chúng ta sao? Đám Vương Anh Kiệt từng dựng một cái kết giới nhốt một nữ quỷ bị cường gian đến chết, không hiểu sao vô tình lại nhốt thêm một người bình thường. . .Cậu ta chính là phàm nhân đó, nếu không có Tam thiếu, cậu ta đã sớm chết mất xác!"
"Ai u, Mạn cô nương rành quá ta, không hổ danh là fan cuồng của Tam thiếu. Chắc không phải cô ganh tỵ đó chứ? Thầm mến người ta nhiều năm, rốt cuộc người ta lại phải lòng một kẻ vô danh tiểu tốt còn là người trần mắt thịt." Lục ca chậc chậc than, thiếu nữ lại gắt gỏng cắt lời: "Vô nghĩa, tôi đã nói chỉ là trùng hợp-. . ."
"Nếu không thì sao?" Lục ca nhướng mày: "Chúng ta cược không?"
Vương Mạn Nhi cắn môi: "Cược thì cược!"
Hết Chương 33