Vách quan tài có bao nhiêu cứng? Vương Nguyên không biết, nhưng không hiểu sao cậu lại nghĩ móng tay của người phụ nữ kia có thể rạch nát ván gỗ, thậm chí xuyên qua bức tường sau lưng cậu rồi kéo người ta vào nơi không ai biết.
"Đang trong giờ học mà dám chạy ra ngoài lười biếng, cẩn thận bị thầy phạt đó."
Sửng sốt ngẩng đầu, Vương Nguyên mờ mịt hướng về phía Vương Tuấn Khải đang đứng, mừng rỡ gật gật đầu: "Anh đã đến rồi."
". . ." Đã quen với việc Vương Nguyên thỉnh thoảng sẽ vô ý nói những câu khiến người ta hiểu lầm, Vương Tuấn Khải đi đến chỗ cậu, phát hiện tay cậu run nhè nhẹ: "Sao vậy? Parkinson (*)?"
"Không có. . ." Biết hắn trêu mình, Vương Nguyên lại chỉ thành thật lắc đầu, song không chờ cậu kịp giải thích điều gì, Vương Tuấn Khải đột nhiên im lặng, một lúc lâu sau cậu mới biết hắn đang nhìn chằm chằm điện thoại mình.
Vương Tuấn Khải nắm cổ tay Vương Nguyên làm cậu ngạc nhiên, lòng bàn tay nóng hổi của hắn như chứa một thứ sức mạnh kỳ lạ, tiếp theo, Vương Tuấn Khải lấy đi điện thoại của cậu.
"Thứ này có một mùi vị tà ác." Hắn nheo mắt nhìn sợi khí đen ngòm nối từ điện thoại đến một đầu khác của thế giới, nó đang nhạt dần nhưng vẫn còn rất gay mũi. Vương Tuấn Khải bắt chéo hai ngón tay kết thành thủ ấn, thả một tia khí tức của chính mình đi theo sợi khí đen đến đầu bên kia.
Hắn quay đầu nhìn Vương Nguyên, cậu học sinh ngoan ngoãn đứng dưới tán lá dày rộng, ánh nắng nhàn nhạt buổi sáng rơi trên đầu vai gầy yếu, trông bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.
"Cậu không phải muốn tìm tôi giúp đỡ cho bạn cậu sao? Cậu ta đâu?"
Vương Nguyên xoay người: "Anh có thể theo tôi về ký túc xá được không?"
Hai người đến ký túc xá nam sinh, bên cạnh chính là tòa lầu có người từng tự sát, Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn mảnh đất màu mỡ dưới nền xi măng cứng cáp, dường như có điều hiểu rõ mà nhíu mày.
Phòng của Vương Nguyên ở lầu 5, nhưng chỉ đi đến lầu 4 thì cậu dừng lại, chỉ về phía nhà vệ sinh đã cũ từ lâu: "Nơi đó. . ."
Lầu 4 từ lâu đã không có ai ở, người bản địa xây dựng nhà cửa cũng kiêng kị không ghi phòng tầng 4, song không biết là do nơi này được xây từ một chủ thầu có thế giới quan duy vật vững chãi hay là người nước ngoài căn bản không tin việc tầng lầu có thể gây ra điều trở ngại gì, trên tường vẫn để con số 4, đỏ tươi như máu, nhà trường lại chẳng thể sửa.
"Không phải là chỗ dành cho người đến." Vương Tuấn Khải nhìn sơ qua liền khẳng định chắc như bắp: "Trước kia từng có người chết ở đó sao?"
Vương Nguyên gật đầu: "Tôi thấy được người đó. . .Cậu ta nói muốn siêu thoát nhưng vì một lý do nào đó mà không thể rời khỏi nhà vệ sinh tầng 4 được."
Vương Tuấn Khải lẳng lặng nhìn cậu một lát, rõ ràng Vương Nguyên không thấy được ánh mắt hắn, lại có thể tưởng tượng ra được hắn đang biểu đạt điều gì, mím môi: "Anh nghi ngờ lời tôi nói sao?"
"Cậu bị tên đó lừa." Vương Tuấn Khải ngắn gọn đúc kết khiến Vương Nguyên kinh ngạc. Hắn dặn dò cậu không được đi lung tung, chính mình bước vào nhà vệ sinh. Không đầy năm phút sau, tiếng hét thảm thiết từ trong nhà vệ sinh vang ra làm Vương Nguyên nhịn không được lùi về sau, lại như cũ cố gắng lắng nghe xem chuyện gì đang xảy ra.
Trong thế giới màu đen của cậu xuất hiện một bóng người đỏ tươi – chính là Vương Tuấn Khải không sai – cùng với một thứ gì đó cuộn thành cục lớn, bị hắn nắm trong tay – vẫn còn đang hăng hái giãy giụa đây.
Thứ kia phát ra tiếng kêu chít chít chói tai, sau khi thấy cậu thì càng ra sức kêu tợn. Nhưng không biết Vương Tuấn Khải làm gì nó, mấy giây sau nó im bặt, chỉ vung vẩy tứ chi lắc lư ý đồ muốn thoát khỏi tay hắn.
"Đây là. . ."
"Một con chuột tinh." Vương Tuấn Khải ngồi xổm xuống đất vẽ một cái vòng tròn, ném thứ trên tay vào. Dưới ánh sáng mặt trời xinh đẹp, sinh vật kỳ dị kia hiện nguyên hình là một con hamster có kích thước không khác gì thỏ con, mấy cái móng vuốt bé tẹo đáng thương giấu vào trong lông, dựng thẳng lỗ tai cảnh giác nhìn Vương Tuấn Khải.
"Chít chít. . ."
Hắn liếc hamster tinh một cái: "Nó có lẽ đã sống ở ký túc xá này lâu cho nên mới giả dạng thành công học sinh trong ký túc xá, lừa gạt cậu, muốn cậu thả nó ra ngoài tác quái." Nhưng nó không hề nghĩ tới Vương Nguyên lại quen biết hắn, còn nhờ hắn đến giúp đỡ.
Vương Nguyên cũng ngồi xuống, hình như rất muốn sờ hamster lại sợ bị nó cắn, nghiêng đầu hỏi: "Thực sự không có hồn ma nào ở đây sao?"
"Có thì có." Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn về bóng cái bóng đang đung đưa trên không trung cách đó không xa, phía dưới góc tường còn nguyên một cái đầu người lẳng lặng trợn mắt trừng về phía hắn, nhún vai: "Đều là những người không muốn rời khỏi ký túc xá này." Làm như hắn không thấy cái kẻ thắt cổ chết kia đang nhìn vào phòng nam sinh tầng 5, xem trộm người ta thay đồ vậy.
Chợt nghĩ đến nơi Vương Nguyên ở cũng là tầng 5, hắn nheo mắt, ngón tay thon dài đặt trên không trung cách một tấc trước trán Vương Nguyên, nhanh chóng vẽ một đạo ấn ký vô hình.
"Con chuột tinh này tại sao lại ở đây?"
"Vậy thì phải hỏi nó." Vương Tuấn Khải vẻ mặt xem thường: "Chắc không phải trốn trong nhà vệ sinh coi người ta làm gì đó chứ?"
"Chít chít!" Hamster nhảy nhót phản bác.
Vương Tuấn Khải: "Nói tiếng người!"
Vương Nguyên: ". . ."
Hamster bị nạt, cun cút rung rung bộ lông, đằng hắng một tiếng, cổ họng phát ra âm thanh trong trẻo của bé trai: "Nơi đó trước kia là nhà của ta. Sau khi khu này được giải tỏa, biến thành ký túc xá thì cha mẹ anh chị em cô bác chú dì họ hàng của ta đều chết, chỉ có ta bị kẹt trong vách tường rỗng nên sống đến ngày hôm nay, nhưng sau khi ra khỏi bức tường, ta không có cách nào đi những nơi khác."
Hamster đáng thương chắp tay trước ngực, mếu máo: "Ta bị kẹt ở tầng 4 này!"
Vương Tuấn Khải trừng mắt nhìn hamster, suýt chút nữa đá nó văng về nhà vệ sinh. Lúc nãy đi vào hắn không thấy được bất kỳ kết giới nào vây chặt tầng 4, nhưng sau khi bắt con chuột chết tiệt này ra, một tầng khí áp vô hình đè ập xuống đầu hắn. Đó cũng là lý do tại sao Vương Nguyên đã từng đi đến tầng 4, từng trò chuyện với hamster nhưng lại không thể phát hiện ra bất cứ bóng ma nào – đó là bởi vì cậu không thể mang hamster ra ngoài cho nên khí áp mới không xuất hiện.
Hamster tinh cố ý khiến họ phải kẹt lại cùng nó, bằng người có linh lực đặc biệt như Vương Tuấn Khải, nó tin tưởng hắn có thể mang họ ra ngoài.
Vương Tuấn Khải không thể đập chết nó, chỉ đành ngồi bẹp xuống, ảo não chống cằm: "Mi ở đây đã lâu, chắc cũng biết mảnh đất bên kia nguyên bản là cái gì."
Hamster tinh không rõ hắn có đồng ý giúp mình hay không, vẫn là ngoan ngoãn gật gật: "Chỗ đó trước kia là thao trường xử bắn tử tù của quân phiệt, sau lại được cải tạo thành bệnh viện phụ sản, cuối cùng đến thời điểm mười lăm năm trước được xây thành ký túc xá nam sinh. Ta, ta từng nghe tổ phụ nói, dương khí của nam nhân có thể trấn áp được tà khí từ dưới đất bốc lên, nhưng mà mấy năm trước, ký túc xá này từng xảy ra một vụ thảm án, tuy rằng chỉ có một người chết vì tự sát nhưng những người còn lại đều bị điên, nhà trường cũng không dám cho học sinh đến sống ở đó nữa."
Dương khí người bình thường sao có thể trấn tà được, Vương Tuấn Khải lắc đầu nghĩ thầm, chiêu trò dở ông dở thằng không ra ngô ra khoai này hắn quen thuộc phải biết, nhất định là một những thằng cháu vô trách nhiệm nhà họ Vương gây ra.
Từ tầng 4 này phóng tầm mắt đến bên kia, Vương Tuấn Khải thấy được tòa nhà chết chóc bị một tầng khói sương đen mờ mịt bao phủ, gần như muốn nuốt chửng tòa nhà vào cái dạ dày không đáy của nó. Sương đen lượn lờ dày đặc, đang lan sang bên này, đặc biệt là chỗ hắn đang đứng đây quả thật chính là mục tiêu to bự của đám sương đen kia.
Thấp thoáng giữa những ụ khói nặng nề, một người lặng lẽ đứng dưới tòa nhà, cậu ta vừa ngẩng đầu nhìn lên tầng sân thượng, Vương Tuấn Khải lập tức biến sắc.
Hắn đứng phắt dậy, dùng tốc độ tên bắn lao về phía cầu thang, song bước chân còn chưa đặt đến đầu cầu đã phanh lại, nhíu mày nhìn một đường chỉ đỏ tươi vẽ dọc theo thanh vịn, nhìn qua đã cũ lắm.
Có lẽ đây chính là thứ vây chuột hamster ở lại tầng 4, thậm chí một khi khởi động kết giới, chẳng cho bất kỳ vật thể sống nào thoát khỏi chiếc vòng lẩn quẩn này.
Vương Nguyên phát hiện hắn gấp, cũng không hiểu gì mà vội chạy theo, thế nhưng cậu không phải Vương Tuấn Khải, thắng không kịp trượt chân đập mặt vào người hắn.
Vương Tuấn Khải túm tay Vương Nguyên kéo cậu đứng vững.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Bạn của cậu, cái cậu con lai nước ngoài ấy." Vương Tuấn Khải nheo mắt, ngoái đầu nhìn về phía bóng người còn đang chìm trong sương đen: "Cậu ta muốn leo lên tầng thượng tòa nhà ký túc xá bên kia."
"Lionel?! Cậu ấy. . .cậu ấy tìm Diêu Văn!" Vương Nguyên giật mình: "Nhưng mà Diêu Văn. . ."
"Chúng ta bị kẹt trong tầng 4." Như thể tìm được nơi đổ lỗi, Vương Tuấn Khải lừ mắt nhìn hamster, làm nó sợ đến mức co rúm: "Hay là gϊếŧ con chuột này để ra đi."
"Chít chít chít!!!" Không thể được! Hamster luống cuống quơ quơ móng, nếu không phải nó bị nhốt trong cái vòng này, nó hẳn đã nhảy đến chỗ Vương Nguyên, nhào vào lòng cậu cầu an ủi. Vương Nguyên thiện lương biết bao nhiêu, sao lại mời đến một tên pháp sư nhẫn tâm như thế QAQ!
"Anh không phải có lưu lại một tia khí tức trên người Lionel sao?" Vương Nguyên sốt ruột nói: "Dùng nó kéo cậu ấy về được không?"
"Cậu biết?" Vương Tuấn Khải quái dị nhìn chằm chằm cậu, trò để lại khí tức thăm dò đồng thời quan sát đối phương này hắn tự nhận là người trong nghề còn chưa phát hiện ra, vậy mà Vương Nguyên chẳng mấy thời gian mấy ngày đã biết. Hắn chăm chú đánh giá đôi mắt không có tiêu cự của cậu, bỗng nhiên vươn tay sờ lên.
Vương Nguyên: ". . ." A?
"Đi ra đi." Vương Tuấn Khải thả Diêu Văn trong túi xuống đất, hất cằm: "Đi mà tìm mùa xuân của cậu."
Diêu Văn chẳng nói chẳng rằng, một thân oán khí tích tụ quá nhiều mà hóa thành thực thể, dù có đứng dưới ánh nắng cũng không quá đau đớn, chỉ dùng cái mặt cá chết liếc Vương Tuấn Khải một cái gọi là ban ân, lẳng lặng xoay người lướt đi mất.
Diêu Văn thuận lợi rời kết giới, cho thấy vật chết có thể đi khỏi nơi này mà không bị ảnh hưởng gì.
Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn hồn ma lơ lửng trên trần nhà, như có điều suy nghĩ mà đăm chiêu.
Cái kết giới này dùng để vây vật sống, hơn nữa điều kiện phát động kết giới chính là mang hamster ra khỏi nhà vệ sinh nam. Hắn chậm rãi sờ lên kết giới, có thể mơ hồ cảm giác được mình đang đυ.ng đến một tầng bùn đàn hồi, có đâm có chém thế nào cũng không đứt, ngược lại từ từ thít chặt, thu hẹp không gian cho đến khi bóp chết con mồi.
Như một loại hoa ăn thịt ghê rợn.
Rốt cuộc là ai đã bị nhốt trong kết giới?
"Vương Tuấn Khải, anh có nghe thấy. . ." Vương Nguyên bỗng dưng nắm chặt tay áo hắn, mờ mịt nghiêng đầu về phía hành lang, bỗng chốc trong "tầm nhìn" xuất hiện một vài bóng đen lay lắt dật dờ, Vương Nguyên ngây người: "Tầng này có ma. . .?"
Hơn nữa còn là một con ma mặc quân phục, trên trán thủng một lỗ đen sì – Vương Tuấn Khải âm thầm bổ sung, con hamster bên kia hiển nhiên cũng thấy được hồn ma quân phục, chít chít kêu lên, run lập cập thiếu điều muốn đâm đầu vào đất mà trốn. Không đợi nó kịp nhúc nhích nhiều, cái đầu lăn lộc cộc dưới đất cũng chầm chậm bay lên, vừa bay vừa lắc lư như thể có ai đó đang cầm nó lên, tiếp theo, gắn vào phần cổ trống trơn của mình vậy.
Ma treo cổ lại không hề có động tĩnh.
"Lúc nãy là ai gọi điện thoại cho cậu?"
"Hả. . .Một người phụ nữ lạ." Vương Nguyên không hiểu tại sao hắn chuyển đề tài nhanh như vậy, nhưng vẫn phối hợp trả lời: "Bà ta bảo tôi không được xen vào chuyện của người khác. . .Từ từ, lẽ nào chuyện bà ta nói chính là việc chúng ta mang chuột tinh ra. . ."
"Chít chít." Hamster nỗ lực hết mình chứng tỏ sự tồn tại. Ma treo cổ đột nhiên liếc nó một cái, tròng mắt trắng dã lộ ra chút lòng đen đặc quánh như chì sáp, cái lưỡi thè ra ngoài cũng lay động mấy cái.
"Bà ta có mạnh đến mức nào cũng không có cái năng lực vây chúng ta ở chỗ này. Nhưng chắc là bà ta biết người làm là ai." Vương Tuấn Khải nhấc chân, ngoẹo đầu cười: "Đi thôi, tìm người phụ nữ đó nói chuyện."
Hết Chương 12 (*) Bệnh Parkinson: là một rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương gây ảnh hưởng đến tình trạng cử động, thăng bằng và kiểm soát cơ của bệnh nhân.