Trong khoảnh khắc chiếc xe sắp đυ.ng vào xe Vương Nguyên, nó lập tức bị phân giải thành cát bụi rơi xuống. Cũng may đoạn đường này hiện giờ không ai qua lại nên chưa bị hù doạ, chỉ có Hồ Tam Nương và cháu gái khϊếp sợ nhìn cảnh tượng khó lòng tin nổi này diễn ra trước mặt, tam quan thay đổi.
Vương Nguyên cau mày, cậu không rõ tại sao chiếc lại tan biến nhanh chóng đến vậy, trong một tích tắc nào đó cậu đã nghĩ rằng chiếc xe đó không nên tồn tại, và rồi nó phân rã.
Kẻ ở trong góc tối dường như chỉ chờ có vậy, lập tức lao ra: "Gϊếŧ người, gϊếŧ người!"
Vương Nguyên không có kiên nhẫn nhìn đối phương, vỗ tay một cái cách không khí đập đối phương lộ nguyên hình. Kia là một tiểu hồ ly chưa đầy ba tuổi, lông mao chưa dài, thảo nào không biết chính mình bại lộ, kế hoạch đã thất bại mà còn lao ra chỉ điểm. Tiểu hồ ly bị đánh ngã lăn quay, mờ mịt nhìn Vương Nguyên, mơ hồ không hiểu sao đối phương đột nhiên lại trở nên khổng lồ rồi?
Đợi đến khi nó bị Vương Nguyên xách lên xe, đương trường giãy giụa: "Thả tiểu gia ta ra! Người là người xấu, ngươi gϊếŧ người!"
"Ta gϊếŧ người?" Vương Nguyên liếc nó, tiểu hồ ly run một cái, cố đấm ăn xôi gào thét: "Người trong xe bị ngươi gϊếŧ rồi!!"
"Trong xe vốn không có ai, chính ngươi điều khiển nó từ xa chạy đến chọc ghẹo ta." Cậu không chút khách khí bóp nhúm lông trên cổ nó: "Dẫn ta đi gặp chủ nhân của ngươi."
Tiểu hồ ly vốn là thề chết không phục, lại bị Vương Nguyên mạnh mẽ áp chế, không thể làm gì khác là khai ra Tô Nguyệt Tần cùng với địa điểm cô ta trú ngụ.
Cậu mang tiểu hồ ly đi đến đó, xuống xe, vứt nó lên trước cửa: "Muốn tìm ta cứ việc đến gặp, làm chi phải phái kẻ khác đến làm phiền? Đừng tưởng là ta không biết tất cả những thứ này đều là âm mưu của ngươi."
Ngay cả mảnh đất dưới chân cậu bây giờ cũng được bố trí đầy cạm bẫy, chỉ cần cậu lơ là không chú ý liền lập tức lấy mạng cậu.
Tô Nguyệt Tần gấp gáp tới cực hạn, không thể không ra mặt: "Ta muốn gϊếŧ ngươi!"
"Nói cho ngươi biết một bí mật." Vương Nguyên không giận mà cười, lộ ra một mặt lạnh lẽo tà khí: "Ta hiện tại thân thể là phàm thai, ngươi gϊếŧ ta cũng được, nhưng sau đó sẽ không có gì ngăn cản năng lực của ta trở về."
Sắc mặt Tô Nguyệt Tần đanh lại, từ đây cậu có thể đoán được, Tô Nguyệt Tần chắc chắn biết tại sao cậu có thể khiến chiếc xe ô tô kia thành cát bụi. Vương Nguyên thả ra vài câu thăm dò, giả vờ như mình đã hiểu hết mọi chuyện: "Ngươi ba lần bốn lượt làm ta chướng mắt, còn cố ý mang một gương mặt giống ta như vậy, ngươi cố ý thu hút sự chú ý của Vương Tuấn Khải đi? Hiện giờ còn đòi gϊếŧ ta, ngươi tính là cọng lông gì? Ngươi có bản lĩnh gì?"
Vương Nguyên trước giờ thực sự chưa từng ác miệng giễu cợt ai sâu sắc như vậy, mà Tô Nguyệt Tần – hay phải gọi là Nguyệt Tô công chúa – sống trong thời kỳ đó càng là kinh sợ, cô ta âm thầm suy nghĩ lại. Năm ấy ngoài cái danh thiên quỷ hỗn thế ma vương khuấy đυ.c thiên hạ còn có một kẻ được vạn người tung hô, tiếng tăm đức độ có thể nói là vô lượng vô biên, người nọ tựa thiên tiên cao quý luôn luôn làm những chuyện tốt cứu đời, luôn luôn nói những lời nhã ý ôn văn. Bây giờ đối phương chẳng những không thèm giấu thịnh nộ giận dữ mà còn phát uy không ngừng với Nguyệt Tô, quả thật khiến cô ta chùn bước một chút.
Nhưng chỉ là một chút mà thôi, "trường sinh bất tử" đối với Nguyệt Tô quan trọng hơn bất kỳ cái gì. Để duy trì sự trẻ trung và sinh mệnh của ngày hôm nay, cứ cách một trăm năm cô ta phải đi tìm một cái xác phù hợp, hy sinh một cái đuôi và tu vi trăm năm để tiếp tục sống sót. Hồ ly chín đuôi là cao cấp nhất trong Hồ tộc, mà bởi tại sống sót, Nguyệt Tô đã đánh đổi gần như toàn bộ tu vi và thân thể nguyên hình của cô ta, hiện giờ là kiếp thứ chín, đã không còn cái gì để đánh đổi nữa, nếu cô ta không nhanh chóng tìm được một thân thể bất tử để sử dụng, cô ta lập tức sẽ bị thiên đạo xoá sổ, thậm chí không có cơ hội đầu thai.
Nghĩ đến đây, Tô Nguyệt Tần cắn răng phô trương mã uy, giận dữ cười: "Coi như không gϊếŧ được ngươi, ta cũng phải dùng ngươi để uy hϊếp Vương Tuấn Khải!!"
Trong lòng Vương Nguyên chợt động, vốn cậu tưởng rằng người phụ nữ kia tôn sùng Vương Tuấn Khải, lời này của cô ta lại chẳng khác nào muốn cả cậu lẫn hắn đều không có kết cục tốt. Vốn là cậu không tin vào sự giả tạo của Tô Nguyệt Tần, cả người nhoáng lên một cái thuấn di đến trước mặt cô ta.
Tô Nguyệt Tần phản ứng rất nhanh, mười ngón tay với móng vuốt sắc bén lập tức chém về phía Vương Nguyên, trên móng tay có độc dược bí pháp hồ tộc, trong miệng niệm chú triệu hồi quỷ nô che chắn. Trấn Ma Đao chém vào quỷ nô, đối phương lập tức tan biến, hàng hàng lớp lớp quỷ nô xông lên tấn công cậu, tất cả đều là binh lính chết trận của Đại An quốc năm xưa.
Tô Nguyệt Tần tranh thủ thời gian, khởi động trận pháp dưới mặt đất, xung quanh Vương Nguyên đột ngột xuất hiện sáu chiếc trụ cao lớn bằng đồng, xiềng xích tứ phía giăng kín bọc cậu lại, ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài.
Vương Nguyên lùi về sau, nhìn thế tấn công của Tô Nguyệt Tần, không hề có chút gì là lo lắng.
"Nhìn thấy không?! Từ bi trận! Đây chính là thứ năm xưa các người vây kín Đại An quốc, mặc cho bách tính bị giặc giã tràn lan giày xéo đến chết! Các ngươi cho bọn chúng hy vọng rồi lại kết thúc cuộc đời của chúng trong thống khổ tột cùng, các ngươi xứng đáng với tín ngưỡng của loài người ư?!"
Tô Nguyệt Tần bay lên không trung, trên mặt trang dung sắc sảo, lộ ra một chiếc đuôi cuối cùng ẩn hiện hư ảo, rõ ràng là nỏ mạnh hết đà. Cô ta không ngừng cười the thé, muốn dùng tâm ma kí©h thí©ɧ Vương Nguyên:
"Từ bi trận, từ bi nhưng không từ bi, từ bi nhưng là sát trận tử môn không cho ai sống sót! Năm đó bách tính Đại An chết nhiều như vậy, ngươi một chút cũng chẳng động lòng! Vương Nguyên, ngươi căn bản là lòng lang dạ sói, ngoan tâm độc tính chỉ biết lợi của bản thân, còn tỏ ra thanh cao khí phách cái gì! Ta nhìn thật chướng mắt!"
Vương Nguyên bị vây trong cái gọi là từ bi trận, không hề bị dao động, lạnh nhạt ngửa đầu nhìn Tô Nguyệt Tần hung thần sát án chuẩn bị hạ sát mình: "Vô dụng thôi, ngươi đánh không lại ta, mê huyễn không được ta, sớm muộn gì cũng chết dưới tay ta."
Tô Nguyệt Tần phẫn nộ, tiếng ma khóc quỷ hờn càng lớn mạnh, sáu trụ đồng rung chấn ầm ầm, xích sắt va chạm phát ra âm thanh leng keng chát chúa. Cô ta rít dài, gần như đem tất cả yêu lực ngàn năm còn sót lại trấn yểm Vương Nguyên, muốn làm cho cậu thịt nát xương tan hồn phi phách tán. Yêu ma càn quấy được thể làm loạn, hưng phấn nhào lên trụ đồng chuẩn bị nhảy vào trong đánh chén Vương Nguyên, tất cả đều đã định xong lần này cậu phải chết.
Tô Nguyệt Tần dường như đã thấy được cảnh Vương Nguyên chết đi, thi thể không nhắm mắt không toàn vẹn nằm chỏng chơ dưới mặt đất, xung quanh là đám quỷ hồn xâu xé cậu thành nghìn mảnh, hồn phách vụn vỡ của cậu sẽ thuộc về cô ta, mà Vương Tuấn Khải lại phải chịu đả kích lớn, bị ép phải xuất hiện.
Chỉ cần hắn ra mặt rồi, cô ta chắc chắn sẽ có cách khiến hắn quỳ xuống!
Trong một tích tắc ảo giác, Tô Nguyệt Tần đã nghĩ như vậy, nhưng cảnh tượng trước mặt lại không giống như tham vọng của cô ta.
Thời gian dừng lại, vạn vật đứng yên.
Yêu ma quỷ quái, pháp trận xoay vần, cuồng phong hung hãn cùng với sát ý cuồn cuộn đều như chịu phải một lực khống chế vô cùng lợi hại mà dừng lại, không gian lắng đọng cực hạn, sinh vật cùng tử vật đều không thể nhúc nhích.
Tô Nguyệt Tần dĩ nhiên cũng không thoát khỏi pháp thuật đông cứng thời không kia, tâm trí tỉnh táo rõ ràng phát hiện bản thân không cách nào cử động, cả người chết điếng, cô ta lập tức hoảng loạn sợ hãi, đầu trống rỗng không nghĩ được gì ra hồn.
Tiếp đó, tất cả mọi thứ trong tầm mắt cô ta đều hoá thành cát bụi.
"Thế giới này vì ta mà sinh."
Trong một khoảnh khắc Tô Nguyệt Tần không phân biệt được đâu là thắng bại đâu là thật giả, âm thanh thở dài xa xôi của Vương Nguyên vọng tới từ mười hai tầng trời, xuyên thấu thời không đã bị cô đọng lại này, xoáy thẳng vào dã tâm vốn không có kết quả thành công của cô ta.
Tô Nguyệt Tần không cam lòng giãy giụa, phát hiện chính bản thân cô ta lại không bị quy tắc thời không ăn mòn. Sững sờ đối diện với một cặp mắt trong suốt lắng đọng năm tháng, Tô Nguyệt Tần ngơ ngác hồi lâu.
Đôi mắt đó, đã trở về với chủ nhân. Vì thế, năng lực sinh sát cả trần ai này cũng đã trở lại với đại nhân.
Mới vừa hoá tro một chiếc xe, bây giờ là biến cả một vùng đất thành cát, Vương Nguyên không khỏi nhíu mày, suy đoán năng lực này hình như rất trâu bò mà cũng rất đáng sợ. Cậu không gϊếŧ Tô Nguyệt Tần, chỉ để cô ta tự chịu quả báo mà cô ta chọn. Tô Nguyệt Tần đã sắp đi đến điểm cuối sinh mệnh, không bao lâu nữa cô ta sẽ phải tao ngộ kết cục xứng đáng.
Cậu không nhớ bất kỳ thứ gì về Đại An quốc, cũng không biết bản thân mình có đúng là kẻ đã khiến bách tính Đại An chết không siêu thoát hay không, nhưng khi Tô Nguyệt Tần nhắc đến, Vương Nguyên cảm giác trong l*иg ngực có đau đớn, có hổ thẹn, chẳng qua chỉ loé lên một chút, mà hình ảnh Vương Tuấn Khải chìm trong đám sương đen, bị vây nhốt giữa một nơi không đầu không cuối không có ánh sáng lại rõ ràng hơn.
Vương Nguyên bưng ngực, chậm rãi đi ra khỏi từ bi trận, huỷ đi chúng nó, thế giới lại là trời quang mây tạnh.
. . .
Vương Tuấn Khải hất một người bay xuống bờ cát, túm lấy tóc đối phương ép buộc người nọ phải ngẩng đầu lên: "Vì sao Vương Nguyên không nhớ được bất kỳ cái gì?"
"Năm đó sau khi ngươi được mang ra khỏi quan tài, đại nhân đã sớm đoán được thế giới này phải chịu tai ách. Người và đại nhân là hai trụ chống đỡ của thế giới, nếu một trong hai người các ngươi mất đi tư cách làm "trụ", tai hoạ sẽ giáng xuống, hắc thổ đại lục sẽ bị đánh thành tro bụi." Người nọ chật vật phun ra một miệng cát, lắc mình tránh xa nước biển: "Đại nhân ẫn nhẫn một trăm năm, ngày đêm đều không được yên ổn, trong đầu luôn là cảnh ngươi chịu thống khổ trong hắc ám. Ngài không muốn ngươi phải chịu kết cục tăm tối như vậy, tự mình đi thay thế ngươi, dùng toàn bộ công đức ngài có cùng với năng lực trường sinh phá huỷ tử cục của đám đạo tu kia cùng với quy tắc thế giới. Quy tắc không cam tâm để ngài sống, dung túng Nguyệt Tô năm lần bảy lượt hồi sinh bằng nhiều hình thức, mỗi kiếp đều tìm kiếm các ngươi để gϊếŧ chết, gϊếŧ chết rồi thì sẽ không bao giờ chịu sự thao túng của sinh tử luân hồi."
Đại Hỷ bị Vương Tuấn Khải đánh tới mặt toàn là máu, lại trào phúng không thôi: "Ta vốn không muốn đáp ứng hợp tác với ả ta, chỉ là chướng mắt ngươi. Ngươi là căn nguyên làm cho đại nhân phải chịu đau khổ đời đời kiếp kiếp, đến đôi mắt của ngài cũng mất tích, mắt mất đi chính là mất đi tư cách làm "trụ", vậy mà ngài vẫn chuyển dời hết sinh cơ lên người của ngươi, khiến ngươi thân là thiên quỷ nhưng không bị quy tắc khống chế, thoát khỏi thiên địa chi lực, trở thành một kẻ không chịu bất kỳ trói buột nào."
Vương Tuấn Khải lẩm bẩm: "Ta thật sự là thiên quỷ?"
"Còn phải hỏi sao, ngươi dĩ nhiên là thiên quỷ. Ngươi và đại nhân sinh ra cùng một lúc, ngài ấy là tinh hoa thiên địa chưởng khống sinh môn, ngươi là hội tụ oán sát quản lý tử môn, ngài ấy vì ngươi pha trộn sinh tử, lừa dối thiên địa, phá hỏng quy tắc, đến cuối cùng chỉ có thể dùng xác phàm tồn tại, có bao nhiêu thảm a. . ."
"Ngươi sai rồi." Vương Tuấn Khải nắm cổ áo Đại Hỷ để hắn nhìn rõ mặt mình, không giận mà còn cười: "Vương Nguyên không phải là tinh hoa thiên địa gì cả, cậu ấy cũng giống như ta, đều là thiên quỷ."
Đại Hỷ sững sờ, giễu cợt nói: "Ngươi lừa quỷ à. . ."
"Thiên quỷ vốn là song sinh quỷ. Không phải tất cả quỷ đều mang ý nghĩa tiêu cực." Vương Tuấn Khải xâu kết các sự kiện lại: "Bọn ta cùng gốc cùng căn, sinh cùng một lúc, đồng sinh cộng tử, sinh mệnh quấn quít. Năm đó ta được cứu ra khỏi quan tài, bị Trưởng Tôn lão tổ tiên phong ấn ký ném vào luân hồi, Vương Nguyên chắc chắn ở một chỗ nào đó nhìn thấy hết thảy, chắc chắn rằng ta sẽ không chết rồi mới giải phóng công đức của bản thân, hồi sinh tất cả người đã chết."
Đại Hỷ giật mình, khó có thể tin được. Hồi sinh người chết? Hồi sinh ai?!
Vương Tuấn Khải không đợi Đại Hỷ thắc mắc, liền nói: "Chúng ta vì tránh sự đuổi bắt của quy tắc, trăm phương ngàn kế tìm kiếm cửa thời không, gϊếŧ rất nhiều người vô tội, cho nên Vương Nguyên vô cùng ân hận. Sau khi tìm được cậu ấy lại đẩy ta đi, bởi vì cậu ấy biết quy tắc thế giới đã phát hiện ra hành vi của bọn ta, muốn trừ khử cậu ấy lại không dám ra tay. Thế giới hắc thổ đại lục chỉ có hai cái trụ, ta đã đi, Vương Nguyên liền là duy nhất. Nhưng quy tắc nào có cam lòng, nó biết Vương Nguyên còn phải hồi sinh người chết, người đã chết mà sống lại dĩ nhiên trái với lẽ thường. Nó biết nếu như cậu làm như vậy sẽ phạm vào quy tắc cho nên vin vào nhược điểm này để chưởng khống Vương Nguyên trong lòng bàn tay, âm thầm để Trạch Phong có cơ hội áp chế Vương Nguyên, chờ thời điểm ném cậu ấy vào quan tài."
"Vốn không phải là Hạ gia chế tạo quan tài gì cả, quan tài đó là tận cùng hắc ám, do quy tắc âm thầm tạo ra, người bước vào liền phong bế thất khiếu ngũ quan, hoàn toàn cách biệt với thế giới. Nếu Vương Nguyên thật sự bị quan tài giam giữ, tức là không còn "trụ" nào nữa, hắc thổ đại lục sẽ sụp đổ, thế giới diệt vọng. Nhưng quan tài là của quy tắc, nó sẽ để lại tư cách "trụ" cho Vương Nguyên dưới sự thao túng của nó."
"Vương Nguyên ôn hoà, làm việc cân nhắc đúng sai, có thể thoả hiệp thì sẽ thoả hiệp, không giống như ta ương ngạnh cứng rắn, nói đánh là đánh. Nếu quy tắc có thể khống chế Vương Nguyên, đó còn không phải là chuyện tốt nhất sao?"
"Nhưng mà ta xuất hiện."
"Ta bướng bỉnh chen vào, ta khi ấy vẫn còn tư cách làm "trụ", ta xông vào quan tài đoạt đi mơ tưởng khống chế của quy tắc, nó không còn cách nào khác lại phải để Vương Nguyên sống, chẳng qua trước đó công đức của cậu ấy đã dùng vào việc hồi sinh người chết nên cậu ấy suy yếu vô cùng. Quy tắc thừa cơ hội làm cho cậu ấy càng bạc nhược, thêm vào việc ta đã trở lại, cho nên cậu ấy chỉ là sống trong hơi thở, tuỳ cơ đều có thể mất."
"Cậu ấy biết mình không còn bao nhiêu thời gian, liền quyết định thay thế ta, hy sinh đôi mắt, tạm thời xoá đi tư cách làm "trụ chống đỡ thế giới" của cả hai. Từ đây đưa cả hai vào luân hồi, làm cho quy tắc không tìm thấy ta hoặc là cậu ấy nữa."
"Bây giờ mắt đã trở lại, hiển nhiên Vương Nguyên một lần nữa là "trụ", nhưng thời đại này đã không phải hắc thổ đại lục trước kia, ta, cũng không phải thiên quỷ chịu giới hạn quy tắc." Vương Tuấn Khải cười cười: "Ta đã là kẻ thoát ly quy tắc, ta còn sợ nó sao? Vương Nguyên đi một nước cờ nghìn năm này, là cao kế tuyệt diệu nhất."
Đại Hỷ nghe xong, thật lâu không nói gì, đứng dậy quay người.
"Ta vĩnh viễn cũng không chấp nhận ngươi và đại nhân ở bên nhau."
"Tới đánh đi." Vương Tuấn Khải nhếch miệng, nhìn về biển rộng: "Ngươi chỉ là một con mèo hết thời mà thôi."
"Ta đã từng tè lên giày ngươi."
". . ."
Vương Tuấn Khải bật cười, xoay người leo lên xe.
Có gì đắc ý chứ!
Việc đầu tiên hắn trở về thành thị là mua một cái khung ảnh.
Nhà của hắn vẫn đang sáng đèn.
Vương Tuấn Khải chậm chạp bước lên bậc thang gỗ, nhấn chuông cửa, tiếng bước chân bên trong nhẹ nhàng gãi ngứa đầu tim hắn, khiến cho môi lưỡi hắn bỗng trở nên khô khốc, không kìm được hồi hộp.
Cửa nhanh chóng được mở ra từ bên trong, hình bóng mờ nhạt của Vương Nguyên năm đó dung hoà vào thanh niên ôn hoà trong trí nhớ của những năm gần đây, cuối cùng đọng lại thành một thân ảnh thấp hơn hắn nửa cái đầu.
Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt cong cong: "Mừng anh về nhà."
Trong phút chốc, cả thế giới của Vương Tuấn Khải cháy bừng rực rỡ.
Hết Chương 101Hậu trường:
Một ngày nọ, Vương Nguyên trông thấy trong nhà có một khung ảnh treo trên tường, phía trên vẽ hai người cùng một con rồng nhỏ, còn có ký hiệu trái tim. Một cái móng vuốt trong suốt mò ra từ phía sau tấm ảnh, hai mắt mong chờ nhìn cậu, thẹn thùng giấu thân đi.
Vương Tuấn Khải mang hồn phách rồng bự về, ngày thứ nhất, hắn thất sủng.
Hoàn Chính VănNgồi gõ tới 10h43p, trong nhà ai cũng ngủ rồi, cuối cùng đã viết xong một bộ linh dị thần quái mà bản thân tui cũng rất thích. Cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi và ủng hộ Trong Đôi Mắt Của Em suốt thời gian qua!