Chương 9

Khi Viên Tiêu trở về, Chúc Viêm đang khom lưng cấp mạ tưới nước, đối mặt với vẻ mặt không thể tin tưởng của Viên Tiêu, Chúc Viêm nghiêm trang nói mê sảng:

- Ngươi đi thời gian khá dài, ta cũng nhàn rỗi, đi đến bờ sông chọn chút nước để tưới đậu.

Viên Tiêu nhìn đất đã ướt đẫm, bắt đầu hoài nghi cước trình của mình, đồng thời cũng càng thêm đố kị thân thể cường tráng của Chúc Viêm, quả nhiên người lớn lên cao làm việc cũng nhanh nhẹn, đi tới đi lui đến bờ sông cấp mạ tưới nước xong, lại không thở không mệt, hắn khi nào cũng có thể có một thân thể như vậy chứ?

Chuyện trong lòng đất đã xử lý xong toàn bộ, Chúc Viêm và Viên Tiêu cũng không có lý do tiếp tục ở lại trong lòng đất, trên tay hắn cầm công cụ nghề nông, đi đến chỗ ở của Viên Tiêu.

Khi về đến nhà, Chúc lão thái thái cũng đã trở về, hiện tại đang ngồi trên ghế đá nhỏ trong viện, phe phẩy quạt hương bồ, mà Bạch Trân thì đang ở trong bếp nhìn Chúc Xuân Nha nấu cơm.

Chúc lão thái thái phát hiện Chúc Viêm và Viên Tiêu vào sân, lập tức đứng dậy khỏi ghế đá, tỉ mỉ đi một vòng quanh Chúc Viêm, thấy Chúc Viêm cũng không có dị trạng gì mới yên lòng, ấm giọng nói: A Viêm, hôm nay hai ngươi có mệt không?

- Bà nội không cần lo lắng, chúng ta cũng không mệt, Viên Tiêu còn hái được quả dâu tằm.

Ánh mắt Chúc Viêm rơi xuống Viên Tiêu đang múc nước rửa sạch quả dâu tằm cách đó không xa, biểu tình nhu hòa.

Một bên Chúc lão thái thái nghe vậy lúc này mới yên lòng, nàng nói với Chúc Viêm:

- Bà nội từ khi đi trấn trên đã không ngăn được lo lắng ngươi, sợ hãi ngươi lại xảy ra chuyện, hơn nữa trên trấn này còn có một hàng ta còn chưa gặp được tiện nhân Lý Lan Hoa kia, ta đã sốt ruột trở về rồi.

- Nói như vậy, Lý Lan Hoa ở trong nhà sao?

Chúc Viêm biết ruộng của Chúc gia và ruộng của Chúc lão nhị ở cùng một chỗ, mỗi hộ nhân gia trong thôn phàm là có thời gian đều sẽ đến mà, sao lần này hắn không gặp được một người nào của Chúc lão nhị gia, thử nghĩ bọn họ không đi trấn trên, lại không xuống ruộng, vậy lại đi làm sao?

Chúc lão thái thái phe phẩy quạt hương bồ trong tay, đúng lúc cho Chúc Viêm một giải thích hợp lý,

- Lúc này đây, bà nội cũng nghe những lão tỷ muội khác nói, tại sao phụ nhi của Lý Chính Gia lại không thể đi trấn trên, chính là vì giúp Lý Lan Hoa làm việc.

- Làm việc?

- Lý Lan Hoa chính là con của Chúc lão nhị, nuôi mấy con gà, ở cả đêm đều không có, hiện tại trong thôn đều đang đồn đãi, Chúc lão nhị gia trêu chọc hồ ly tinh của Viên gia, nếu không phải lo lắng cho ngươi, ta đã đi xem một chút, hiện tại Chúc lão nhị gia khẳng định rất náo nhiệt.

- Sao trên đời này có thể có hồ ly tinh được?

Chúc lão thái thái nghe Chúc Viêm nói như vậy, vội không ngừng cắt đứt lời Chúc Viêm:

- Đừng nói những lời không may mắn này, sao ngươi biết không, trước kia ta còn có chút sợ hãi hồ ly tinh kia, hiện giờ xem ra hồ ly tinh này là một hồ ly tinh tốt, chuyên môn thu thập những người không biết xấu hổ.

Chúc lão thái thái vừa nói xong, Viên Tiêu vừa mới rửa xong quả dâu tằm kia không khỏi cười trộm vài tiếng.

Chúc Viêm và Chúc lão thái thái cùng nhau cất tiếng cười, đồng thời nhìn về phía Viên Tiêu, Viên Tiêu thấy thế đầu tiên là sửng sốt, sau đó cầm một quả dâu tằm nhét vào trong miệng, lại cười một tiếng, nói với mọi người:

- Hắc hắc, quả dâu tằm này cũng thật ngọt.

Có một câu này của Viên Tiêu, Chúc Viêm cũng không nghĩ nhiều nữa, hắn nhận lấy quả dâu tằm mà Viên Tiêu bưng cho mình, ăn theo Chúc lão thái thái.

Chín quả dâu tằm là màu tím đậm, màu đỏ còn phiếm hồng, vị chua ngọt, vào ngày hè nóng bỏng nhất, so với quả dâu tằm còn ngon hơn, chính là một khi tin tưởng bề ngoài của nó, ăn vào đều sẽ làm cho người ta phải nheo mắt lại.

Chúc Viêm không thích ăn đồ chua, ăn một quả nhò xong, sau đó không ăn nữa, mà là bắt đầu nói về việc nhà với Chúc lão thái thái.



Tới chạng vạng, Chúc Viêm lại đi vườn rau quan sát ruộng thí nghiệm của mình, vườn rau rau dưa so với trước đó tinh thần rất tốt, Chúc Viêm cảm thấy suy đoán của mình lúc trước là đúng, nước suối này chảy ra ngoài, không chỉ uống vào cường thân kiện thể, mà tưới thu hoạch cũng sẽ cổ vũ thu hoạch mọc, về phần công năng khác còn chờ hắn khai quật.

Khi ăn cơm buổi tối, Chúc lão thái thái cố ý gắp cho Viên Tiêu một khối thịt gà, dưới ánh mắt không hiểu của mọi người, bằng phẳng nói:

- Mấy ngày nay Viên Tiêu ở nhà hầu hạ A Viêm cũng giúp ta chăm sóc vườn rau, hiện giờ tiền đồ của nhà ta đã không ít so với trước kia, ta muốn đại biểu cả nhà cảm tạ Viên Tiêu.

- Bà nội, chuyện này không được, ta chính là cùng bình thường giống nhau cấp rau viên ngoại trừ làm cỏ tưới nước, mặt khác cái gì cũng chưa làm, khối thịt này... Viên Tiêu hoàn toàn ngốc, hắn gấp đến độ sắc mặt ửng hồng, căn bản không biết nên giải thích như thế nào, thật ra hắn cũng không biết rau viên kia rốt cuộc làm sao trở nên tốt hơn.

So với việc Viên Tiêu lo lắng thì Chúc Viêm nhẹ nhàng hơn rất nhiều, khi Viên Tiêu đang khó xử với bát cơm thịt gà thì hắn tiến lên an ủi nói:

- Ngươi cứ việc ăn đi, bà nội cũng nói, nhà ta dựa theo lao động chia đồ ăn cho ngươi, đây là thứ ngươi nên được.

- Đúng vậy, Viên Tiêu ngươi ăn nhanh đi, ta nhìn thèm lắm rồi, nếu ngươi thật sự không ăn thì... Hồi lâu không nói chuyện Chúc Xuân Nha, thật sự không nhìn được một khối thịt gà to như vậy, hơn nữa còn là hoàn toàn không có xương gà, nếu như nàng ăn vào bụng sớm thì sao còn có thời gian ở đây nữa.

Viên Tiêu thấy nhiều người thúc giục như vậy, cũng không hề bướng bỉnh, nhìn thịt gà trong chén nuốt nước miếng một ngụm, ngẩng đầu phát hiện trong chén của Chúc Viêm còn không có thịt, hắn dùng chiếc đũa tách một khối thịt gà ra, dưới tình huống mọi người không chú ý đã lén đưa một miếng thịt hơi lớn khác cho Chúc Viêm, còn không quên nhỏ giọng dặn dò Chúc Viêm:

- A Viêm cũng muốn ăn.

- Ai da, tiểu Viên Tiêu này nha, ngươi cũng thật khiến người ta đau lòng, ở trên bàn ăn nhà ta còn cần ngươi quan tâm A Viêm sao.

Bàn cơm lớn như vậy, động tác nhỏ này trốn ở đâu ra trong mắt Chúc lão thái thái, tuy nói trước kia đứa nhỏ Viên Tiêu này đã chiếu cố Chúc Viêm rất nhiều, nhưng luôn làm cho nàng cảm thấy trong đó thiếu chút gì đó, hiện giờ nàng rốt cục phát hiện, cái này thiếu chính là tình cảm giữa các phu thê, hiện giờ rốt cục có, sao nàng có thể không cao hứng? Nàng ở bàn cơm lớn và mấy trưởng giả khác đều là mặt mày hớn hở, sau đó lại cho Viên Tiêu một miếng thịt, thuận tiện gắp một cái đùi gà cho Chúc Viêm.

Chúc Viêm ăn thịt gà nướng Viên Tiêu gắp tới, dùng đũa chia cho Viên Tiêu một nửa đùi gà, lúc Viên Tiêu đang muốn từ chối thì cười nói:

- Lễ thượng vãng lai, ngươi không thể không dùng.

Chúc lão thái thái tâm tình tốt, chia thịt mỗi người trong nhà, một bữa cơm, mọi người ăn ngon, sau khi ăn xong, Chúc Viêm và Chúc lão thái thái nói ra tính toán của mình.

- Bà nội, ta muốn ngày mai đi lên trấn thăm Viên Tiêu một chút.

Chúc Viêm bưng trà ngon Viên Tiêu mới vừa pha, ngoan ngoãn dâng đến trước mặt Chúc lão thái thái.

Chúc lão thái thái vốn đang tính sổ bỗng nhiên ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói:

- Ngươi đi trấn trên làm gì vậy?

- Ta muốn đi ra ngoài xem thử, nếu ngài không cho ta đi thì ngày mai ta sẽ đi bán đậu hủ với gia gia ta.

Trong khoảng thời gian sớm chiều ở chung này, Chúc Viêm đã biết kịch bản đối phó Chúc lão thái thái, Chúc lão thái thái chính là một người sống thoát khỏi khống chế, sao có thể nỡ để hắn đi bán đậu hủ? Nàng chỉ có thể lui mà cầu lần sau thả mình đi ra ngoài.

Quả nhiên tất cả đều như suy nghĩ của Chúc Viêm, Chúc lão thái thái uống một ngụm trà nóng, thở dài một hơi, vẫn là thoả hiệp:

- Được, ta cho ngươi hai mươi linh tiền, các ngươi đi lên thị trấn thấy gì ngon thì ăn chút gì.

Đối với tiền bạc Chúc lão thái thái cho, Chúc Viêm vốn là không muốn, nhưng dù sao luôn là không làm gì được Chúc lão thái thái, cũng chỉ đành ngoan ngoãn nhận lấy, trong lúc đó, Chúc lão thái thái còn công đạo Chúc Viêm đi ngủ sớm một chút, ngày hôm sau ngồi xe lừa Triệu gia đi trấn trên.

Mới đầu Chúc Viêm còn đang hoài nghi, vì sao Chúc lão thái thái lại để hắn đi ngủ sớm, mãi đến buổi sáng ngày hôm sau, khi hắn và Viên Tiêu ăn qua bữa sáng lại đi đến nhà lão Triệu gia, hắn mới biết nguyên nhân.

Lão Triệu gia thức dậy sớm đánh xe cũng sớm, cũng may hai người bọn hắn chạy trốn mau, nếu không sẽ bỏ lỡ cơ hội đi trấn lần này.

Như nguyện ngồi trên xe lừa, lúc này Chúc Viêm mới phát hiện, trên xe lừa này ngoại trừ hắn và Viên Tiêu ra thì còn có mấy người thân trong thôn, Chúc Viêm nhân nguyên chủ ở phía trước ngốc, đối với những người trước mặt này cũng không quá quen thuộc, chỉ có thể ở thời điểm có người chào hỏi cười đáp một tiếng.



- Chúc Viêm, ngươi là lần đầu tiên ngồi xe lừa đi trấn trên!

Triệu lão đầu đánh xe ở phía trước không để ý quay đầu lại nhìn Chúc Viêm, sau khi Chúc Viêm cười gật đầu liền tiếp tục đánh xe.

- Vậy thì phải cẩn thận một chút, nếu mà bị xóc nảy trên xe.

Tôn Ngọc Trúc cũng ngồi ở đằng trước giống như Triệu lão đầu, quay đầu lại nhìn Chúc Viêm báo cười ôn hòa.

Viên Tiêu ở thời điểm Chúc Viêm phát ngốc, dùng tay che khuất miệng, cúi người đến bên tai Chúc Viêm, nhỏ giọng truyền tin tình báo lại:

- Người nói chuyện với ngươi chính là ca nhi của Tôn gia, tên Ngọc Trúc, ngày bình thường nói chuyện rất dễ dàng, còn có chính là... Hắn thích ý đường ca của Thiết Đản nhà chúng ta.

- Cái gì?

Nếu nói Chúc Viêm nghe được tin tức phía trước còn có thể gọi là bình tĩnh, nhưng khi hắn nghe được tin tức phía sau thì cả người đã không bình tĩnh, đường ca nhà hắn Thiết Đản là đại bá của hắn Chúc lão đại trưởng tử, ngày bình thường đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán đậu hủ với Chúc lão gia tử và Chúc lão đại, trở về nhà cũng không thấy nói mấy câu, hoàn toàn trái ngược với tính khí của đường tỷ Chúc Xuân Nha.

Viên Tiêu thấy phản ứng của Chúc Viêm hơi lớn, vội không ngừng dùng ngón trỏ của mình đặt vào bên miệng mình, phát ra một tiếng Hư thanh, sau khi Chúc Viêm yên ổn, lúc này mới nghĩ ngồi lại chỗ cũ.

Lại không khéo, lúc này xe lừa đi qua một chỗ hố đất, chỉ trong một thoáng đã bị xóc nảy lên, Viên Tiêu không ngồi vững, đang muốn từ trên xe xóc nảy đi xuống thì cũng may cánh tay của Chúc Viêm dài, mà Viên Tiêu đang ném đạn ra ngoài xe cũng bị giam cầm ở trong lòng mình.

Chuyện xảy ra đột nhiên, khi Chúc Viêm ôm Viên Tiêu vào trong lòng thì cúi đầu nhìn thấy tai Viên Tiêu đỏ lên khi còn nhỏ, lúc này mới ý thức được hành động của mình.

Đồng thời, Chúc Viêm cũng nhận thấy được ánh mắt kinh dị của mọi người nhìn chăm chú, tình huống này hắn cũng chưa từng gặp qua, nhưng chung quy không thể luôn luôn xấu hổ như vậy được, hắn đành phải làm bộ không để ý nữa, ôm Viên Tiêu đang dán mặt vào ngực mình lên, đặt thứ sắp đặt ở bên cạnh mình, bình tĩnh nói với Viên Tiêu:

- Lần sau cẩn thận một chút, nếu không có vi phu ở đây thì chỉ sợ ngươi cũng ngã xuống xe.

- Ừm, ừm, ta nhớ kỹ A Viêm.

Viên Tiêu cả người đều đỏ lên, hắn không chỉ đỏ hơn mà đầu óc cũng không tốt, hắn ngốc ngốc ngồi ở bên cạnh Chúc Viêm, Chúc Viêm nói cái gì hắn cũng gật đầu biểu thị tán đồng, như vậy rất là ngoan ngoãn nghe lời.

Những thôn dân khác ở đây cũng từ trong kinh ngạc tỉnh ngộ lại, thích ứng với sự ngu ngốc của Chúc Viêm.

Mọi người đều là ở chung hiểu biết, không bao lâu, Chúc Viêm đã cùng các thôn dân ngồi xuống cùng nhau, lúc tới trấn còn cùng mọi người từng người chia tay.

- A Viêm, ngươi muốn đi đâu trước?

Tới rồi, Viên Tiêu ở trên trấn làm hướng dẫn viên du lịch, mang theo Chúc Viêm nhìn đông nhìn tây.

Chúc Viêm rất rõ ràng mục đích lần này mình đến trấn chính là mưu sinh con đường, hắn nhìn đám người trước mắt chưa từng khô cạn, quay đầu lại nói với Viên Tiêu:

- Chúng ta đi xem thử những nơi có nhiều người trước, xem bọn họ làm cái gì.

- Ồ? Vậy được rồi, ngươi làm ta nghĩ lại xem nơi nhiều người có những nơi này không.

Viên Tiêu đứng ở chỗ cũ, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ, suy nghĩ nửa ngày, vừa rồi cười nói với Chúc Viêm:

- Vậy chúng ta đi lên xem thử đi, trên phố chính của trấn có quán trà và cửa hàng cơm, nơi đó người đông,

Sau khi Viên Tiêu nhắc nhở Chúc Viêm Kinh xong thì bắt đầu đi theo phía sau Viên Tiêu, đi về phía phố chính, quả nhiên người ở phố chính càng ngày càng nhiều, Chúc Viêm nhìn phía trước càng ngày càng nhiều người bắt đầu đến tìm kiếm, nhiều người như vậy sao hắn và Viên Tiêu thật sự sẽ không bị tiêu diệt chứ? Ngay khi hắn phục hồi lại tinh thần muốn nói chuyện với Viên Tiêu thì lúc này mới phát hiện Viên Tiêu đã sớm biến mất khỏi biển người.