Chương 43

Sáng sớm, trời bắt đầu lất phất những bông tuyết, có vẻ như đường phố vốn đã không có mấy người đi lại càng hiu quạnh, Chúc Viêm mở cửa cửa hàng ra, tiếp tục đi vào phòng bếp mân mê thức ăn mới của hắn.

Phiêu tuyết cũng chính là vào đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, ai cũng muốn ăn chén nóng hổi, Chúc Viêm cắt đậu hủ mà gia gia vừa mới làm thành miếng lớn chia đều, để vào trong nồi nước nóng nấu xong, sau đó nấu một nồi nước sôi, để muối cùng cắt đậu hủ xong, một lát sau để vào thu cải trắng trước đó cất giữ tốt, cùng nhau nấu chín.

Lại bỏ ớt triều thiên đã chuẩn bị từ trước vào trong chén, bỏ vào nước tương nấu nước sốt ngon, phối hợp với đậu hủ nước trong nấu ăn thật ngon.

- Nào, Viên Tiêu, đây là chấm, ngươi chấm đậu hủ nước trong này lên thử một lần.

Chúc Viêm bưng đậu hủ và nước mà mình vừa làm xong cho Viên Tiêu, hắn ngồi đối diện với Viên Tiêu, nhìn Viên Tiêu giống như một con mèo nhỏ an tĩnh, ngoan ngoãn gắp đậu hủ theo yêu cầu của mình, không khỏi làm hắn nhớ lại bộ dáng hết sức mê người của Viên Tiêu vào tối hôm qua, hắn không biết người khác thành hôn là bộ dáng gì, hắn chỉ biết từ khi thành hôn mỗi ngày đều rất hạnh phúc và rất thỏa mãn.

Viên Tiêu gắp đậu hủ đặt ở bên miệng thổi thổi, dùng đôi mắt nhìn Chúc Viêm, nhỏ giọng hỏi:

- A Viêm, là như thế này chấm đi xuống sao?

- Ừm, ngươi mau thử đồ ăn ngon đi.

Chúc Viêm dùng tay chống cằm, thu hết vẻ mặt của Viên Tiêu vào đáy mắt, khi hắn nhìn thấy Viên Tiêu ăn xong một ngụm đậu hủ lại tiếp tục ăn xong, đã chủ động hỏi:

- Thế nào, ăn ngon không?

- Ừm! Vô cùng ngon!

Viên Tiêu nói xong lại gắp một khối đậu hủ, chấm nước chấm trước người mình, trực tiếp đưa đậu hủ đến bên miệng trên mặt Chúc Viêm cười khanh khách:

- A Viêm, cũng ăn đi!

Chúc Viêm há miệng ăn đậu hủ xong, không khỏi híp mắt gật đầu:

- Trời lạnh thích hợp ăn như vậy, Viên Tiêu ngươi ở trên bàn ăn nó thật ngon, ta đi làm cho bà nội và ông nội bọn họ, sáng sớm dạ dày ấm áp mới có thể tiếp tục làm việc.

- A Viêm, ta đi với ngươi.

Viên Tiêu lưu luyến nhìn đậu hủ nước trong trên bàn, ngay sau đó đứng dậy cùng Chúc Viêm tiến vào phòng bếp.

Chúc Viêm nhìn Viên Tiêu, nhớ tới chuyện hai người triền miên qua đi vào tối hôm qua, lúc nửa đêm hắn xoa nhẹ lên eo Viên Tiêu mấy canh giờ, hắn đi vài bước đi đến trước người Viên Tiêu, bàn tay bám vào trên eo Viên Tiêu, nhẹ giọng nhắc nhở bên tai Viên Tiêu:

- eo của ngươi đều đau, còn không biết điều dưỡng thật tốt, chẳng lẽ sau này đều không muốn đi cùng ta nữa à?

- À, ta không thể không làm việc được.

Tai Viên Tiêu như nhiễm chu sa, cúi đầu thường thường giương mắt nhìn Chúc Viêm, giống như động vật nhỏ phạm sai lầm.

Chúc Viêm duỗi tay nhẹ xoa đầu Viên Tiêu, cười nói:

- Ngươi muốn làm gì thì ta sẽ giúp ngươi làm, ngươi không cần làm, chỉ cần phụ trách ăn no no dưỡng tên mập là được rồi.

- Viên Tiêu nghe Chúc Viêm nói rất là cảm động, nhưng khi hắn nghe được lời nói cuối cùng thì trong lòng lại càng thêm hồ nghi, lời này của tên mập mạp ăn no nuôi này làm sao hắn lại cảm thấy nghe ở đâu rồi, giống như là lúc bà nội nuôi gà trống trong nhà nói, Chúc Viêm nhà hắn muốn nuôi béo ăn thịt mình vậy?

Chúc Viêm không biết tâm tư cổ quái của Viên Tiêu, trực tiếp ấn người ngồi xuống ghế, khi Viên Tiêu tiếp tục ăn đậu hủ thì mới yên tâm giống như vào phòng bếp.

Cách nấu đậu hủ rất đơn giản, khi mọi người đều đi ra ngoài ăn cơm, Chúc Viêm đã nấu xong một nồi to, trên bàn cơm hắn rót cho mỗi người trong nhà một chén, sau đó tự mình mới ngồi xuống ăn đậu hủ của mình.

- Còn chưa nói, canh suông đậu hủ chấm tương ớt ăn lên có một phen phong vị khác!

Chúc lão thái thái ăn hai bát đậu phụ nước trong, nhìn hai tôn phu lang thành thành thật thật trước mặt mình, tính toán lúc nhàn rỗi, lãnh hai người bọn họ đi cửa hàng vải bông, làm hai cái áo khoác cho hắn, tuy hai tôn phu lang này đều làm việc ở trong nhà, nhưng trong phòng ngoài phòng này, nếu như bị đông lạnh, vậy phải chậm trễ hai đứa nhỏ nàng ôm, hiện tại trong nhà càng ngày càng tốt, cũng nên thêm hai tiểu oa nhi náo nhiệt.

Nhưng khi Chúc lão thái thái lại một lần nữa mở miệng, thực khách vừa mới vào nhà ngồi xuống, quay đầu lại thì nhìn thấy đậu hủ trong đồ ăn trên bàn bọn họ, mở miệng dò hỏi:

- Đây là đồ ăn trong cửa hàng đồ ăn mới sao? Nhìn dáng vẻ rất ngon ăn, sao bán được?

- Này... Chúc lão thái thái và tất cả mọi người đang ngồi không biết trả lời như thế nào, bởi vì bọn họ còn chưa có ý định bán đậu hủ nước trong này, rơi vào đường cùng đều nhìn về phía Chúc Viêm.



So với mọi người chất phác vô chủ ý thì khi Chúc Viêm xử lý tình huống đột phát bực này có vẻ càng thêm thong dong, hắn gật đầu với thực khách:

- Đúng vậy, đây là nước đậu hủ, năm văn tiền một bát, chấm nước chấm rất là mỹ vị, khách quan nếu thích, ta sẽ làm cho ngài.

- Được rồi, hôm nay ta không cần Tào phỉ, cho ta một chén đậu hủ nước trong, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị!

Thực khách thấy Chúc Viêm xoay người đi phòng bếp, lúc này hắn mới quay đầu lại, chờ đợi đậu hủ nước trong.

Người của Chúc gia mỗi ngày đều thức dậy rất sớm, khi mọi người đã ướp đậu hủ xong, đậu phụ trúc và đậu trôi nổi tốt, các thực khách mới lục tục tới đây.

Không bao lâu, cửa hàng Chúc Đậu Thực phường lại một lần chen đầy, hơn nữa Chúc Viêm nhàn tới không có chuyện gì mân mê đậu hủ nước trong, lại thành đối tượng để mọi người tranh nhau mua.

Chúc Viêm sợ Viên Tiêu làm mệt sống đến mức eo bị thương, trực tiếp để Viên Tiêu đứng ở bên cạnh mình, giúp mình nấu đậu hủ, hai người ở trong phòng bếp vô cùng vui vẻ.

So với cửa hàng bán đậu phụng nhà họ Chúc thì cửa hàng bánh bao của Chân gia huynh đệ có vẻ rất là quạnh quẽ.

Mới sáng sớm mà đã có lão đại Chân gia nhìn thấy đầu đường không ngừng tràn vào thực khách của cửa hàng Chúc Đậu Thực phường, lúc này mới ngồi xuống, thở dài nhìn giờ phút này lão nhị Chân gia đang ngồi uống rượu ở bên bàn:

- Lão nhị, sáng sớm uống rượu cái gì, ngươi phải nghĩ cách với ca cho thật tốt!

- Có thể có biện pháp gì, ca không nhìn thấy ngày đó nhà họ Chúc mở cửa có bao nhiêu nha dịch đứng ở cửa nhà hắn sao? Chúng ta làm sao còn dám chơi xấu chứ.

Lão nhị của Chân gia lại rót cho mình một chén rượu, bình tĩnh nhìn về phía trước, trong miệng lẩm bẩm nói:

- Khó trách, ngày đó bọn họ chết sống cũng không bán bí phương, hợp lại chính là muốn mở cửa hàng, có cửa hàng của bọn họ ở, bánh bao nhà chúng ta càng đừng nghĩ đến chuyện bán đi.

Lão đại Chân gia giương mắt nhìn lão nhị nhà mình, ngay sau đó thở dài:

- Ai, không phải vừa rồi ta có ý này sao, sáng nay nhà chúng ta bánh bao chưng một nồi, xem ra bây giờ chỉ có ca hai chúng ta ăn thôi.

- Ta mới không ăn, cái bánh bao da kia, ngày mai ngươi để trong nồi chưng một chưng tiếp theo bán bái!

Lão nhị của Chân gia hoàn toàn không để lời của đại ca nhà mình vào trong lòng.

Lão đại của Chân gia thì ở bên cạnh khinh thường liếc mắt nhìn lão nhị nhà mình, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Cái này sợ là không tốt rồi, nếu chẳng may bị ai ăn hỏng thì sao?

- Trời sắp đóng băng rồi, làm sao còn có thể kiếm được đồ tồi, ngươi nghe ta nói không sai, hiện tại chúng ta đang thiếu lương thực, nếu ngươi lãng phí lương thực thì sau này chính là phải trả tiền.

Lão nhị của Chân gia làm như phiền lòng lão đại của Chân gia, bà bà, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi cửa hàng, sau đó lại nghĩ tới một chút chuyện, xoay người nói với lão đại Chân gia với khuôn mặt u sầu:

- Ca, ngươi cũng đừng tức giận, ta đi ra ngoài chuyển động một chút, thuận tiện giúp ngươi ngẫm lại, làm sao có thể được bí phương của Đậu phụ trúc gia họ Chúc.

xế chiều ăn cơm, thực khách mới của Chúc Đậu Thực phường thiếu một chút, tiến đến mua đậu hủ và đậu mới, chiếm đa số, dưới sự sắp xếp của Chúc Viêm, nguyên liệu chế đậu tươi và đậu mới đều đặt ở bên tay trái cửa chính, ngày bình thường do hắn tới gọi bán.

- A Viêm, bà nội muốn mang ta và Ngọc Trúc ca phu đi mua nguyên liệu.

Trải qua một buổi sáng khôi phục, Viên Tiêu đã hành động tự nhiên, hắn bước nhanh đi đến bên cạnh Chúc Viêm, nhìn đã bị Chúc Viêm bán đến đậu giá không sai biệt lắm, đề nghị nói:

- Hay là chúng ta cùng đi?

- Không được, các ngươi đi đi, ta và Thiết Đản ca ở nhà giữ nhà.

Chúc Viêm cười cười, tiện tay xé quần áo của Viên Tiêu, ý bảo hắn đi theo bà nội nhà mình đi.

Chúc lão thái thái lấy túi tiền đi theo phía sau Tôn Ngọc Trúc, cùng nhau đi tới bên cạnh Chúc Viêm, theo Chúc Viêm nói tiếp:

- Hôm nay Viên Tiêu ngươi đi cùng với bà nội, ngày mai có rảnh rỗi ngươi và phu quân của ngươi lại đi cùng.

Viên Tiêu nghe xong cũng không biết nói cái gì, đành phải ở bên cạnh gật đầu lại lưu luyến nhìn Chúc Viêm, vừa mới đi theo Chúc lão thái thái ra ngoài.



- Ai, lúc nào bà nội mang ta ra ngoài đi dạo đây, mỗi ngày ta quét rác đến eo đau đau chân đau.

Chúc Xuân Nha từ bên trong đi ra, bĩu môi nhìn ra bên ngoài.

Lúc này, còn chưa chờ Chúc Viêm nói chuyện, Bạch Trân đã ở đó nói:

- Bà nội của ngươi vừa mới nói với ta, hiện tại nhà chúng ta đang làm ăn rất tốt, không thể đi ra ngoài cùng nhau được, qua hai ngày nữa để ta mang ngươi đi làm quần áo mùa đông.

- Mẹ nó, bà nội cũng nói làm quần áo mùa đông cho ta?

Trên mặt vốn tràn đầy oán niệm của Chúc Xuân Nha lập tức có nụ cười, mắt hạnh sáng ngời có thần, nói chuyện cũng cực kỳ nhẹ nhàng:

- Mẹ nó, đã nhiều năm rồi con không mặc y phục mới, mẹ đừng gạt con.

- Ta lừa ngươi làm gì, lại không vớt được ngon ngọt, bà nội ngươi nói, hiện tại chúng ta sinh hoạt ở trên trấn, ăn mặc không thể quá keo kiệt, thực khách người ta nhìn cũng phiền chán.

Bạch Trân nói xong nhìn về phía Chúc Viêm đang ngồi xếp bằng, đáy mắt nhu hòa, đồng thời còn nói thêm với Chúc Xuân Nha:

- Ngươi hiện tại phải làm việc cho Viêm đệ của ngươi thật tốt, sau này ngươi nhất định sẽ còn có y phục mới để mặc.

- Được! Vậy ta đi ra bên ngoài quét rác đây!

Lúc này, Chúc Xuân Nha cũng không eo đau chân đau, xách theo cái chổi tính toán đi ra ngoài quét rác, không cẩn thận một chút nào đâm sầm vào khách mời.

Thực khách kia cũng là người có tính khí tốt, ôn nhu quan tâm đỡ Chúc Xuân Nha ổn định:

- Cô nương, có ai bị thương không?

Hiện tại Chúc Xuân Nha nào có tâm trạng nhàn rỗi, trực tiếp vẫy vẫy tay, mang theo cái chổi đi ra ngoài cửa quét rác, Chúc Viêm thấy trước cửa là thanh niên mặc áo đen, cặp mắt kia nhìn chằm chằm Chúc Xuân Nha, có chút buồn bực liếc nhau với người trong nhà, chẳng lẽ thanh niên mặc áo đen này nhìn trúng Xuân Nha?

Chúc Viêm suy đoán thì suy đoán, nhưng trên mặt vẫn như cũ vẻ mặt khiêm tốn tươi cười:

- Khách quan tới cũng đừng đứng, mau vào trong đi, trên tường có thực đơn, tùy tiện khách quan điểm.

Thanh niên mặc áo đen được Chúc Viêm nhắc nhở, vào phòng chọn một chỗ ngồi xuống, nhìn vách tường một lúc lâu, nhàn nhạt mở miệng:

- Ta muốn đậu phụ trúc, rau trộn đậu phụ và đậu phụ trúc kho tàu.

Chúc Viêm từng nguyện ý ăn đậu phụ trúc, nhưng chưa từng ăn đậu phụ trúc như vậy, ngoại trừ đậu phụ trúc ra thì hắn gần như không điểm danh cái gì, trong lúc đó, Chúc Viêm cũng hỏi thanh niên mặc áo đen có muốn ăn món chính hay không, lại bị thanh niên mặc áo đen từ chối, hắn cũng không dò hỏi nữa, trực tiếp đi vào bếp chuẩn bị nấu ăn.

- A Viêm, ngươi nói xem tiểu tử kia sẽ không nhìn trúng Xuân Nha tỷ của ngươi chứ?

Khi Bạch Trân vào phòng bếp bưng đồ ăn lên, thì thầm với Chúc Viêm:

- Ta thấy tiểu tử kia liên tiếp nhìn chằm chằm Xuân Nha tỷ ngươi, sợ là nhìn trúng rồi, nếu không làm sao có nam nhân nào nhìn chằm chằm một nữ nhân như vậy chứ?

Chúc Viêm xào xong một mâm đồ ăn cuối cùng, cũng đi theo Bạch Trân ra khỏi phòng bếp, quả nhiên tất cả đều như lời Bạch Trân nói, đôi mắt nam nhân kia chưa từng rời khỏi Xuân Nha, nhưng hắn cảm thấy ánh mắt này có chút quái, so với ái mộ giữa các cặp quyến lữ thì loại ánh mắt này càng giống như đánh giá tỉ mỉ, điều này làm cho Chúc Viêm có chút không nghĩ ra.

Buổi tối, khi Chúc Viêm đang giúp Viên Tiêu xoa thắt lưng thì đã nói ra tất cả chuyện buổi chiều, cuối cùng còn không quên nói thầm:

- Người nọ nhìn thật sự kỳ quái, nhưng có gì mà kỳ quái ta lại không nói ra được.

Viên Tiêu ở bên cạnh nghe cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, hắn bắt đầu suy đoán:

- Có phải là muốn kiếm tiền từ chúng ta hay không? Cửa hàng nhà ta gần đây kiếm được rất nhiều tiền, nói không chừng là đưa tới một ít người muốn kiếm tiền, ngươi cho rằng nhà chúng ta đều có đôi, chỉ có Xuân Nha đường tỷ đơn, nhất định có người muốn lợi dụng sơ hở này.

Chúc Viêm như có điều suy nghĩ gật đầu:

- Ừm, ta cảm thấy rất có thể ngày mai hắn lại đến, bắt đầu nhớ thương Xuân Nha đường tỷ, trong đó nhất định có âm mưu.

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau người nọ lại một lần nữa đi tới phường Thực Phẩm Chúc Giáp, giống như hôm qua điểm danh mấy tô đậu phụ trúc, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Chúc Xuân Nha, người này nhìn chằm chằm một buổi sáng, tới buổi chiều người này trực tiếp chủ động tìm Xuân Nha nói chuyện.