Chương 37

- Tôn đại phú, ngươi đang nói cái gì vậy? Mau đứng lên nói rõ ràng cho ta nghe!

Chúc lão thái thái càng nghe càng cảm thấy chuyện này không đúng, nàng nhìn hiện tại đã là trời tối, đi lên trước túm Tôn Đại Phú lên, lạnh mặt tiếp tục hỏi:

- Ngươi nói rõ ràng với ta, chuyện này là sao, Ngọc Trúc nhà ngươi rốt cuộc là sao?

Tôn Đại Phú bị Chúc lão thái thái túm lấy, chân vẫn còn run rẩy muốn ngồi xuống đất, vừa vặn bị Chúc lão đại và Chúc Viêm đỡ, hắn ngẩng đầu nhìn bạn già đã khóc không thành tiếng, hắn vươn tay lau nước mắt, giọng run rẩy nói:

- Ngọc Trúc nhà ta không thấy đâu, lúc bình thường về sớm rồi, hiện giờ còn chưa về, ta lúc này mới tới tìm nhà ngươi.

- Ta và Ngọc Trúc nếu như có việc gấp một hai lần phải gặp mặt, bình thường đều sẽ chọn lúc ban ngày, hơn nữa Ngọc Trúc giống như sẽ không chủ động tới tìm ta, muốn nói chuyện với ta đều là do đệ đệ và đệ phu của ta truyền lời.

Chúc Thiết Đản không hề trầm mặc, hắn nói ra tất cả những gì mình biết.

Cùng lúc đó, Chúc Viêm nghĩ nghĩ, liền nói:

- Có thể bởi vì chuyện của Thiết Đản đường ca mà các ngươi giận dữ hay không?

- Không thể nào, hôm nay chính là Ngọc Trúc chủ động bảo chúng ta tới, hắn rất cao hứng, tuyệt đối không thể tức giận được.

Đột nhiên, vợ của Tôn Đại Phú mở miệng, sau đó làm như nghĩ tới cái gì, quay đầu đề nghị với Tôn Đại Phú:

- Hay là chúng ta tìm lão đại về đi, để hắn hỗ trợ nghĩ cách.

- Nghĩ cách gì, ngươi không thấy lão đại nhà ta bởi vì chuyện hôn nhân của Ngọc Trúc mà tức giận à, lại nói bây giờ hắn vội, làm sao có thời gian quản chuyện của chúng ta.

Tôn Đại Phú liếc mắt nhìn lảo đảo của vợ mình một cái.

Hai vợ chồng nhà họ Tôn đối thoại, đã thành công trêu chọc Chúc lão thái thái, nàng ý bảo Chúc lão đại và Chúc Viêm buông Tôn Đại Phú ra, nàng đi lên trước kêu với Tôn Đại Phú và vợ của hắn:

- Ta thấy rõ ràng là hai người các ngươi nghe lời của lão đại nhà ngươi đã quen, nói cái gì mà cần huynh trưởng thành thân, tiểu ca nhi mới có thể thành thân, ta thấy chính là hắn hạ canh mê hồn cho các ngươi, hiện giờ ca nhi bị ném đi, còn không dám đi tìm hắn hỗ trợ, chỉ biết khóc ở đây, ngươi khóc ở đây có tác dụng gì?

- À, vậy ta nên làm gì đây?

Tôn Đại Phú vẫn có chút sợ hãi Chúc lão thái thái, sau khi Chúc lão thái thái kêu xong, hắn cũng không dám lên tiếng nữa.

Chúc lão thái thái nhìn thấy, vẻ mặt ghét bỏ, nàng nghiến răng nghiến lợi lại một lần nữa nói:

- Đương nhiên là tìm Ngọc Trúc về rồi, thôn của chúng ta chỉ lớn như vậy, hiện tại chúng ta đi vào trong thôn hỏi thử có ai từng gặp Ngọc Trúc hay không, rồi sau đó quyết định xem có ai ở trước cửa nhà ta khóc lóc hay không đã.

- Bà nội nói không sai, mọi người trong thôn phân công nhau đi hỏi một chút, cuối cùng bọn họ nhìn thấy Ngọc Trúc ca nhi là ở đâu, chúng ta cũng dễ tìm người.

Chúc Viêm mơ hồ cảm thấy chuyện này có chút không đúng, nếu Tôn Ngọc Trúc biết chuyện hôn nhân của mình và Thiết Đản, vậy thì không thể nào lại làm chuyện xúc động khác, hơn nữa tại sao ra ngoài không thông báo cho cha mẹ của mình? Đây là chuyện hắn không nghĩ ra.

Nhân sự xảy ra đột nhiên, Chúc lão thái thái cũng không suy nghĩ nhiều, bắt đầu an bài mọi người đi làm chuyện nên làm, Chúc Viêm thì tính toán cùng Thiết Đản đi hỏi thăm tung tích của Tôn Ngọc Trúc.

Viên Tiêu kia túm chặt Chúc Viêm, nhíu mày nói:

- A Viêm mang theo ta, ta đi với ngươi, buổi tối trời tối, ta không yên tâm ngươi.

Chúc Viêm ôm lấy Viên Tiêu mỉm cười, hắn biết tính khí của Viên Tiêu, cho dù mình từ chối Viên Tiêu thì Viên Tiêu cũng sẽ luôn bướng bỉnh đi theo mình, không bằng thống khoái mang theo Viên Tiêu đi, sau khi hắn gật đầu đồng ý với Viên Tiêu, lại giao phó Viên Tiêu:

- Ngươi trở về phòng mặc xiêm y vào trước đi, ta sẽ mang ngươi đi.

Sau khi Viên Tiêu thay xong xiêm y, Chúc Viêm đã mang theo Viên Tiêu ra cửa, Chúc lão thái thái thì mang theo Tôn Đại Phú và vợ của hắn đi đến Lý Chính gia.

Bây giờ trời đã hoàn toàn tối đen, cuối thu ban đêm thở ra đều là khói trắng, người nếu như xuyên qua thì nhất định sẽ rùng mình, Chúc Viêm và Viên Tiêu tay kéo tay ghé vào cùng nhau, đánh đèn l*иg tối tăm dò hỏi từng nhà một.

Cuối cùng khi chạm trán với Chúc lão thái thái thì hắn mới biết được, lúc chạng vạng tối Tôn Ngọc Trúc đã lên núi, có được manh mối này, mọi người cùng nhau tổ đội lên núi.



Trong thôn thân gia mất ca nhi, Lý Chính cũng không thể ngồi xem mặc kệ, vì lẽ đó hắn mang theo nam nhân cường tráng trong thôn, giống như nhà họ Chúc, giúp đỡ nhà họ Tôn cùng nhau tìm người.

Từ khi lên núi, mọi người đã bắt đầu đi cùng nhau, dù sao thì ban đêm trong núi cũng không giống như ban ngày, cái gì cũng nhìn thấy rõ ràng, đêm nay không biết khi nào sẽ có một sinh vật không biết tên từ trong rừng chạy ra.

Trên đường đi, Chúc Viêm lo lắng Viên Tiêu sẽ sợ hãi, vẫn luôn cùng Viên Tiêu đan vào nhau mười ngón tay, khi hắn còn chưa nghe được giọng của Viên Tiêu thì đã mở miệng dò hỏi:

- Viên Tiêu, ngươi sợ sao?

- Không, không sợ hãi chút nào.

Viên Tiêu nắm tay Chúc Viêm, cười lắc lắc đầu, nhớ tới trước kia hắn tai họa Thôn Viên, không biết đã đi bao nhiêu lần, nhưng những chuyện này hắn chỉ là ngẫm lại, cũng không có ý định nói cho Chúc Viêm biết, bởi vì hắn vẫn luôn muốn tạo một hình tượng tốt đẹp ở trong lòng Chúc Viêm, vì sau này sống thật tốt với Chúc Viêm, hắn đã rất lâu rồi không làm chuyện xấu, hiện giờ đi trong đêm tối lại không khỏi có loại cảm giác hưng phấn, luôn muốn đi vào thôn Viên gia, gϊếŧ chết tất cả gà và vịt của Viên gia cho hắn.

Nhưng mà, Chúc Viêm đi cùng với Viên Tiêu, hắn cũng không biết suy nghĩ của Viên Tiêu, hắn chỉ muốn làm cho bảo bối của mình dịu dàng, điều này hắn không có chút oán hận nào, nói đến đây, Chúc Viêm nắm chặt tay Viên Tiêu, cùng Tôn Ngọc Trúc rơi xuống ở trên núi.

- Ai, người nhìn thấy ở phía trước.

Một tiếng nói thô lỗ của tráng hán phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Mọi người nhao nhao theo thanh âm, đi tới nơi ở của tráng hán, lúc Chúc Viêm và Viên Tiêu trình diện, Chúc lão thái thái và những người khác của Chúc gia cũng đều trình diện, Chúc Viêm thấy vẻ mặt Chúc lão thái thái bất đắc dĩ, đã biết người tìm được không phải là Tôn Ngọc Trúc.

Nhưng Chúc Viêm vẫn có chút tò mò, lập tức kéo Viên Tiêu chủ động tiến lên, nương theo ánh đèn đuốc nhìn thấy rõ mấy người đang bị mọi người vây quanh, mấy người trước mắt này nhìn dáng vẻ đều không sai biệt lắm hơn ba mươi tuổi, một đám bọc áo đơn tránh né ánh mắt chăm chú của mọi người.

Hơn nửa đêm, mấy nam nhân này ở trong rừng già núi sâu này, có thể làm ra chuyện tốt gì, chắc là không thoát khỏi liên quan đến chuyện của Tôn Ngọc Trúc, Ninh Lý đang lạnh mặt đi về phía mấy nam nhân kia, lạnh giọng nói:

- Nói, mấy người ngoại thôn các ngươi, ở sau núi của Kim Sa thôn chúng ta làm gì?

- Không, không làm gì, chỉ là đi dạo thôi.

Một trong bốn nam nhân xa lạ này bị mấy huynh đệ khác đẩy ra, bắt đầu giải thích.

Nhưng nam nhân xa lạ này giải thích, giống như không có chút sức lực nào, Ninh Lý đang hắt xì trước mặt mọi người, càng oán hận mấy nam nhân xa lạ không nói lời nói này, giọng của hắn càng nghiêm khắc:

- Nói đi, chuyện gì đã xảy ra, ta không tin mấy đại nam nhân các ngươi sẽ đi ra ngoài vào lúc nửa đêm không có việc gì như vậy, rõ ràng là ngươi đang nói dối, nếu như còn không nói thật, ta và người trong thôn sẽ đặt các ngươi vào quan phủ, chúng ta phải hảo hảo giằng co một phen.

- Ai, ai, đừng cáo quan, đều là người một nhà, người một nhà.

Lúc này trong bốn người lại có một người đàn ông nhô đầu ra, hắn đi ra, cười giới thiệu với Ninh Lý:

- Lý Chính, ta là con trai lớn của Tôn gia, ngươi không nhớ ta à?

Ninh Lý đang nhận lấy bó đuốc thơm ở bên cạnh, dựa vào ánh lửa nhìn rõ bộ dáng người này, bằng vào ký ức trước kia, nhớ tới người này chính là con trai lớn của Tôn Đại Phú, Tôn Ngọc Tùng, hắn hừ một tiếng, lại nói:

- Tôn Ngọc Tùng, hơn nửa đêm ngươi tới cánh rừng này làm gì, đệ đệ Tôn Ngọc Trúc của ngươi đâu rồi?

- Mẹ nó, không phải ngươi nói ngươi đi Lâm Trấn làm việc à? Sao bây giờ lại ở trên núi? Các hương thân nói đệ tử của ngươi cũng lên núi rồi, bây giờ hắn đâu rồi?

Tôn Đại Phú chen vào đám người, phát hiện đối diện thật sự là con của hắn, lời này càng nhiều hơn:

- Mẹ nó, ngươi cần phải giúp chúng ta tìm được đệ đệ của ngươi, hơn nửa đêm không về nhà, xảy ra chút chuyện gì, chúng ta làm sao có thể nói chuyện với thông gia được chứ.

- Ta, ta chính là vừa vặn lên núi, ta nào biết hắn ở đâu.

Không biết là Tôn Ngọc Tùng bị gió lạnh thổi hay là sao, run rẩy liên tục, ngay cả nói chuyện cũng mang theo rung động.

Chúc Viêm liếc mắt một cái đã nhận ra, Tôn Ngọc Trúc mất tích, nhất định là có liên quan đến Tôn Ngọc Tùng này và mấy nam nhân khác, hắn bình tĩnh một lát, đi lên trước đề nghị nói:

- Lý Chính Bá, lúc trước, Tôn gia đã định thân với nhà chúng ta, hiện tại hai nhà đã thương lượng tốt việc hôn nhân, Ngọc Trúc ca nhi cũng chính là người của nhà chúng ta, nếu như người nhà không gặp, hiện tại chúng ta còn chưa tìm được, ta muốn mang Thiết Đản đi đến nha môn trên thị trấn để hỗ trợ điều tra việc này.

Ninh Lý đang vuốt cằm thầm nghĩ thì sau một lúc lâu, sau đó nhìn thoáng qua Tôn Ngọc Tùng đối diện và mấy nam nhân khác, nhàn nhạt nói:

- Ta cảm thấy có thể, vừa vặn mang theo mấy người không nói rõ lời này đi cùng, đại bản tử đánh tới mông, đầu óc cũng thanh tỉnh.



- Đừng, đừng mà, Lý Chính.

Tôn Ngọc Tùng vừa thấy mình khó thoát khỏi hiềm nghi thì đã nói toàn bộ những chuyện mình làm ra:

- Ta lừa Ngọc Trúc nói cha mẹ bảo hắn lên núi hái thổ sản vùng núi đưa đến cho nhà họ Chúc, ta đã mang theo mấy huynh đệ khác tới đây khuyên nhủ hắn, nói cho hắn biết chuyện đổi nhà, làm vợ cho lão viên ngoại ở trấn trên sát vách, nào biết tên ngốc này lại chạy như điên xuống vách, chúng ta cũng tìm cả buổi cũng không tìm được.

- Ngươi, sao ngươi có thể làm như vậy, đó là đệ tử của ngươi đó, trước kia ngươi nói ngươi không thành thân, không cho hắn thành thân sớm hơn ngươi, hắn đã đợi bao nhiêu năm, hiện giờ ngươi lại còn như vậy, ngươi, ngươi không làm hắn thất vọng sao?

Bây giờ Tôn Đại Phú cũng không đi về phía Tôn Ngọc Tùng, hắn tức giận đến mức dậm chân:

- Chuyện này sao lại biến thành như vậy, nuôi nhiều năm như vậy ca nhi đã không còn rồi.

Tôn Ngọc Tùng thấy cha của hắn oán trách mình, lập tức không phục, chỉ thấy hắn đúng lý hợp tình nói:

- Không phải các ngươi sai à, lúc trước các ngươi đính hôn với Chúc gia ta đã không đồng ý, nhà bọn họ nghèo có thể cho chúng ta bao nhiêu tiền? Ta chỉ có thể lấy chuyện đệ đệ không may mắn như huynh trưởng thành thân tới đè ép các ngươi, chờ Chúc gia sốt ruột sẽ không cần Ngọc Trúc, sau này chúng ta lại tìm cho hắn nhà có tiền, nào biết hiện tại ta nói chuyện không dễ nghe, các ngươi còn chủ động tìm người ta thành thân, cho dù hiện tại Chúc gia bọn họ có tiền, còn có thể bổ khuyết thêm sính kim trước kia sao? Nói khó nghe chút trước kia thì chút sính kim này cũng không đủ để ta phải nghiến răng.

- Cho nên, ngươi muốn bán đệ tử của ngươi vào phủ ngoại môn sao?

Chúc lão thái thái thật sự nghe không nổi nữa, nàng tức giận đến ngứa răng, tiến lên vỗ hai cái vào Tôn Ngọc Tùng:

- Trong miệng ngươi nhắc tới viên ngoại phủ ta biết, phàm là người nào đi vào thì không thể tồn tại ra được, gả ca nhi qua đó chẳng khác nào bán mạng của ca nhi, ngươi vì bạc mà ngay cả mạng của thân đệ cũng từ bỏ à?

- Ta... Tôn Ngọc Tùng cách Chúc lão thái thái đến mức nói không ra lời.

Mẹ của Tôn Đại Phú ở bên cạnh cũng bắt đầu khóc:

- Tạo nghiệt, tạo nghiệt, lúc trước chúng ta đã không nên theo ý của ngươi, Ngọc Trúc a nương sai rồi, ngươi trở về đi!

- khóc khóc khóc có tác dụng gì, ngươi có thể gào Ngọc Trúc trở về, lão thái thái ta mang theo cả nhà ta cùng ngươi gào thét, một nhà các ngươi thật sự là ai.

Chúc lão thái thái oán hận trừng mắt liếc nhìn mỗi người trong nhà họ Tôn một cái, sau đó quay người nói với Chúc Viêm:

- A Viêm, chúng ta tiếp tục tìm kiếm, sống phải thấy người chết phải thấy thi thể, nếu như Ngọc Trúc ca nhi chết như vậy thì hắn chính là phu lang nhà ta, đi!

- Thiết Đản đường ca?

Thời điểm Chúc Viêm đang mang theo Viên Tiêu đi cùng, hắn quay đầu phát hiện Chúc Thiết Đản giống như không có hồn phách điêu khắc, cúi đầu không có bất kỳ động tác nào, hắn có chút lo lắng Chúc Thiết Đản, liền tiến lên vỗ vỗ bả vai Chúc Thiết Đản:

- Thiết Đản đường ca, chúng ta tìm xem, có lẽ Ngọc Trúc ca nhi phúc lớn mạng lớn không có chuyện gì đâu!

Chúc Thiết Đản ngẩng đầu gật đầu với Chúc Viêm, sau đó khi ánh mắt chạm đến Tôn Ngọc Tùng, hai tròng mắt nhiễm quang mang thù hận, hắn nhằm phía Tôn Ngọc Tùng chính là một trận hành hung, cho dù ai cũng chưa ngăn cản, khi hắn đánh Tôn Ngọc Tùng đến quỳ rạp trên mặt đất không dậy nổi thì đã căm giận nói:

- Nếu Ngọc Trúc chết thì ta sẽ gϊếŧ ngươi, cho dù ta ngồi trong nhà tù tăm tối thì ta cũng nhận!

Có lẽ là Chúc Thiết Đản đối với Tôn Ngọc Trúc cảm động các hương thân, các hương thân ở đây lại một lần kết bạn ở trên núi tìm kiếm Tôn Ngọc Trúc, cuối cùng ở trên một cây sơn tra già ở chân núi phát hiện ra Tôn Ngọc Trúc.

Bị phát hiện, hơi thở của Tôn Ngọc Trúc đã thoi thóp, nhưng vẫn duy trì ý thức, khi hắn nhìn thấy Chúc Thiết Đản và mọi người thì trên mặt nở rộ một nụ cười an tâm, sau đó hôn mê qua đi.

Đại phu trong thôn chẩn đoán bệnh, Tôn Ngọc Trúc ngoại trừ thân thể bị cây cối cành hoa tổn thương ra thì không còn gì đáng ngại, còn về phần vì sao hắn ở lại Nhai Sơn không bị thương nặng, còn phải quy công cho lão thụ Sơn Tra ở dưới chân núi, lúc Tôn Ngọc Trúc sắp rơi xuống đất thì bị nhánh cây Sơn Tra già quải ở lại, lúc này mới may mắn thoát nạn.

Thời gian lại trôi qua hai ngày, chuyện Tôn Ngọc Tùng bán đứng đệ tử, mọi người trong thôn Kim Sa đều biết, không chỉ như thế, hắn còn bị đám người Tề Liên Hải bắt tới quan phủ, bị quan phủ giam lại, còn về khi nào thì ra thì chính là lời sau.

Một ngày này, Chúc Viêm mang theo người nhà giống như thường lui tới, bày sạp hàng trên phố, hiện tại bởi vì rau trộn đậu phụ trúc xuất hiện, quán đậu hủ nhà họ Chúc còn được hoan nghênh hơn trước kia, mỗi ngày sáng sớm đều có người tới đây xếp hàng.

Nhưng mà bất kỳ chuyện gì cũng có tính hai mặt, thực khách có tính nôn nóng, không muốn xếp hàng thì trực tiếp rời khỏi, còn có người xếp hàng mà tranh chấp lẫn nhau, những chuyện này đều không phải là ít.

Bởi vì những chuyện này, mọi người suy nghĩ không ít biện pháp, nhưng đều không tìm ra được cách giải quyết tốt nhất.

Ngay khi Chúc Viêm cũng bắt đầu đi theo phạm sầu thì hắn nhìn thấy Viên Tiêu từ trong bồn múc tào phơ rót vào chén, trong lúc bừng tỉnh đã có chủ ý.