Buổi tối, khi Chúc Thiết Đản trở về, Chúc lão thái thái đã nhắc lại chuyện Trình bà tử tới vào ban ngày, làm trò trước mặt người trong nhà một lần, nói cho hết lời còn không quên nhìn Chúc Thiết Đản giờ phút này còn đang buồn đầu ăn cơm:
- Ta nói này Thiết Đản, tuy nói hôn nhân là đại sự lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, nhưng chúng ta không phải là ngươi, ta vừa mới thương lượng với gia gia của ngươi, vẫn muốn biết ngươi nghĩ gì.
- Đúng vậy, Thiết Đản đường ca, ngươi muốn đi thăm nữ tử Chu gia kia không?
Chúc Viêm nghe Chúc lão thái thái nói, đã dò hỏi ý kiến Chúc Thiết Đản, bởi vì buổi chiều mình nghe Viên Tiêu nhắc đến chuyện Chúc Thiết Đản và Tôn Ngọc Trúc, hai người này là tình đầu ý hợp, hơn nữa Tôn Ngọc Trúc cũng là một ca nhi biết chiếu cố người khác, nếu như thành thân cũng sẽ không khi dễ Thiết Đản thành thật trong nhà, nếu như cô nương nhà khác chưa từng gặp mặt thì không giống nhau, ai biết ai có tính tình gì, người quen biết đã lâu vẫn tốt hơn.
Chúc Thiết Đản cảm nhận được người trong nhà đang nhìn mình tha thiết, buông bát cơm trống không trong tay xuống, cổ họng phát ra một tiếng, lau mặt nhìn về phía mọi người:
- Ý kiến của ta chính là chờ Ngọc Trúc ca nhi, ta thích ý của hắn, người khác thì thôi.
Tôn tử thành thật của nhà mình rốt cuộc cho câu nói thống khoái, Chúc lão thái thái cũng không để ý, đứng dậy lại cho Chúc Thiết một bát cơm tẻ, ở bên cạnh gật đầu khen ngợi:
- Đây mới là cháu của ta, sao lại không biết điều, chuyện này ngày mai bà nội sẽ nói cho ngươi, ta thấy nữ nhi Chu gia kia cũng không phải là tốt, nào có nhìn thoáng qua liền nhờ người truyền lời, dù sao ngươi thân không có sở trường, lớn lên cũng không có A Viêm Tuấn, ta không tin liếc mắt một cái định sống cả đời, cho dù là có thì cũng tuyệt đối không xảy ra trên người của ngươi, các nàng coi trọng đoán không phải ngươi, mà là con cháu nhà ta.
Chúc Thiết Đản vốn rất cảm động Chúc lão thái thái rốt cuộc khen mình, nhưng lời này càng nghe càng cảm thấy hụt hẫng, nhưng hắn còn không thể phản bác, dù sao người ta nói chính là thật đánh thật nói thật, rơi vào đường cùng đành phải nuốt một ngụm cơm tẻ áp chế sự buồn khổ của mình.
- Mẹ nói có lý, mấu chốt là Thiết Đản chúng ta chờ đợi ca nhi của Tôn gia kia, sợ là phải chờ tới bảy tám chục tuổi mới được.
Bạch Trân nhìn thoáng qua Chúc Thiết Đản đang cúi đầu ăn cơm trắng đối diện mình, thở dài thật sâu:
- Ai, cũng không biết nhà họ Tôn kia nghĩ thế nào, hai nhà đánh nhau đã định ra việc hôn nhân từ trước, cho dù vẫn luôn không cho người khác một cái thống khoái.
Chúc lão thái thái nghe xong cũng không ăn nữa, nàng buông bát cơm xuống, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ:
- Ngươi nói chuyện này, ta đã hiểu, lúc trước ta cũng đã hỏi nhà bọn họ rất nhiều lần, nhưng người ta chỉ cười ha hả nói với ta, chờ huynh đệ Ngọc Trúc ca nhi thành thân mới có thể làm Ngọc Trúc ca nhi tới đây, chuyện này ta có thể nói sao? Người ta cũng không nói là tự sát, nếu ta ra tay, sợ là sẽ cho Thiết Đản càng nhiều phiền phức hơn.
Chúc lão thái thái nói, Chúc Viêm đều hiểu, bất kỳ thời kỳ hôn sự nào, nó đều chú trọng một cái tự nguyện, nếu như Chúc lão thái thái mạnh mẽ ép hỏi hôn sự nhà họ Tôn thì cũng thuộc về ép gả, nhẹ thì việc hôn nhân thổi phồng, người của hai nhà cả đời không qua lại với nhau, nặng thì phải chịu kiện.
Chúc Thiết Đản thấy mọi người đều vì sự bực bội của mình mà bối rối, hắn ngửa đầu nuốt toàn bộ cơm trong chén vào, lau lau miệng nhìn mọi người, lại một lần nữa nói:
- Các ngươi đừng lo lắng, ta sẽ tự mình quyết định, ta sẽ chờ Ngọc Trúc ca nhi, cho dù ta già rồi thì ta cũng sẽ chờ hắn.
- Ai da mẹ nó, các ngươi nhìn đứa nhỏ này đi, còn biến thành kẻ si tình à.
Chúc lão thái thái nhìn bóng dáng Chúc Thiết Đản tiêu sái, xoa nhẹ đôi mắt trong chốc lát, sau đó chậm rãi nhắc mãi:
- Con cháu đều có phúc của con cháu, chúng ta đi theo sầu cũng là phí công, còn không bằng ăn nhiều hơn một bát cơm.
- Đúng vậy, có gì mà phải lo lắng chứ, không bằng ăn nhiều cơm hơn.
Chúc lão đại gắp một miếng ớt cay dưa muối, không để ý tới vợ con nhà mình xem thường, ăn thật sự là vui mừng.
Chúc lão thái thái ở bên cạnh liếc mắt nhìn Chúc lão đại một cái:
- Đúng vậy, đều giống ngươi, ngày nào cũng mặc kệ, chỉ cần vui vẻ ăn cơm là được rồi à?
Chúc lão đại bị nói đến ngây ngốc rồi, hơn nữa rất uỷ khuất, hắn rõ ràng là nói theo lời của lão nương nhà mình, sao còn có thể để ai thu thập được chứ? Quả nhiên lời này không phải nói như thế nào, vẫn là nói xem người này có phải là nổi tiếng ở trong nhà hay không, Chúc lão đại mếu máo ba câu, vì mình mà biện bạch hai câu:
- Mẹ nó, không phải ý đó chứ, ta cũng lo lắng cho Thiết Đản nhà ta, nhưng chúng ta có thể làm không phải cũng chỉ là thở ngắn than dài thôi sao, hài tử nhìn thì khó chịu, chi bằng vui vẻ một chút, huống chi ta cũng không ăn cơm trắng, nếu không hôm nay ta đi trấn trên còn ngăn cản hai vụ làm ăn.
- Có buôn bán gì?
Chúc lão thái thái cũng không nhiều lời với Chúc lão đại.
Chúc lão đại chờ mọi người đều chờ mình nói chuyện xong thì lập tức nói:
- Là cái dạng này, khi ta đi đưa đậu hủ và đậu phụ trúc cho Mỹ Vị Hiên thì, chưởng quỹ của Mỹ Vị Hiên nói về sau mỗi ngày phải mua năm cân đậu phụ trúc, hiện tại đậu phụ trúc ở trên thị trấn quá phát hoả, mỗi ngày mọi người đều cướp ăn.
- Ai da, cũng tốt A Viêm thông minh, làm cho mấy ngày nay chúng ta không có việc gì làm đậu phụ trúc, bằng không đột nhiên nói mỗi ngày phải năm cân, cho dù chúng ta là Na Tra cũng không lo liệu hết quá nhiều việc.
Chúc lão thái thái nói xong liền nở nụ cười.
Chúc Viêm nghe xong cũng chỉ là cười cười, sau đó nhớ lại lời nói vừa rồi của Chúc lão đại, liền tiếp tục hỏi:
- Vừa rồi Đại bá phụ nói ngăn cản hai vụ làm ăn, vậy một bút khác thì sao?
- Một bút khác chính là nhà khác cũng muốn đậu hủ và đậu phụ trúc của nhà ta, một mình ta không tính, chính là đã đồng ý với bọn họ, ta nói với bọn họ, cụ thể nên giữ lại trình tự còn phải đợi các ngươi đi thị trấn lên rồi nói sau.
Chúc lão đại nói xong lại đi về phía lão nương nhà mình lấy một bát cơm trắng, sau đó nói với người trong nhà về những đề tài khác.
Sau khi ăn cơm chiều, Chúc Viêm và Viên Tiêu làm xong chuyện nên làm, liền đi vào trong phòng, Chúc Viêm thấy Viên Tiêu đang khép đế giày dưới ánh nến, không khỏi đau lòng tiến lên nói chuyện, lừa gạt đồ vật trong tay Viên Tiêu:
- Tối làm đồ làm đau mắt, ban ngày lại làm.
- A Viêm, chỉ thiếu mấy châm liền không được rồi.
Viên Tiêu muốn đoạt lại kim chỉ từ trong tay Chúc Viêm, sao lại bị Chúc Viêm giấu ở phía sau, giống như không chịu cho mình, rơi vào đường cùng đành phải an tĩnh ngồi ở trên giường sưởi, mắt trông mong nhìn Chúc Viêm, ngập ngừng nói:
- Không phải chiều nay ngươi sẽ mang ta lên núi à, ta muốn làm đôi giày mới cho ngươi.
Chúc Viêm nghe xong càng là đặt đồ vật trong tay lên trên bàn, còn mình thì chủ động ngồi trên giường sưởi tiến đến bên cạnh Viên Tiêu, dùng cánh tay ôm Viên Tiêu, nhẹ giọng nói:
- Ngươi cực khổ thức đêm làm giày cho ta, ngươi cảm thấy ta sẽ nỡ lòng mặc lên núi sao? Trên núi không dễ đi, mặc hỏng giày ta còn không đau lòng chết? Cho nên cái giày này không vội mà làm.
Viên Tiêu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Chúc Viêm, thấy Chúc Viêm khăng khăng như thế, cũng chỉ từ bỏ, cũng nhìn thấu thân thể Chúc Viêm, đầu dựa vào trên vai Chúc Viêm, cười trêu ghẹo nói:
- Ngươi nói như vậy, ta thật sự phát hiện, ngươi và Thiết Đản đường ca thật sự là hảo ca hai.
- Hả?
Chúc Viêm không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Viên Tiêu, lập tức lại hỏi:
- Chuyện này phải nói như thế nào?
Viên Tiêu nghe xong thì cười giải thích:
- Trước kia, Tôn Ngọc Trúc làm giày cho Thiết Đản đường ca, hắn đã nói với ta, mỗi ngày Thiết Đản đường ca đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán đậu hủ rất mệt chân, cho nên làm đế giày đều là hàng ngàn tầng bố đế, mỗi đôi giày làm đều rất tinh xảo, nhưng ta chính là không nhìn thấy Thiết Đản đường ca mặc, hiện giờ nghe ngươi nói, ta cũng hiểu được, thì ra đều là loại keo kiệt không đáng để mặc.
Chúc Viêm vươn cánh tay sờ sờ gương mặt của Viên Tiêu, ánh mắt nhìn về phía đế giày vải ngàn tầng trên bàn, trong lòng ấm áp, lại hỏi:
- Cho nên nói ngươi làm cho ta cũng là Thiên Phong Đế Giầy à?
- Ừm, là ta không có việc gì làm với Tôn Ngọc Trúc, tên kia may vá rất xuất chúng, ta không làm được, cái đế giày đơn giản kia tạm thời không có vấn đề gì, nếu như làm ta may áo thêu hoa, vậy có chút làm khó ta.
Viên Tiêu dựa vào Chúc Viêm cười ha ha ha, lúc sau làm như nghĩ tới cái gì, nhỏ giọng nói với Chúc Viêm:
- May mà lúc này đây Thiết Đản đường ca có chủ ý, nếu như bình thường lui tới như vậy, thì sẽ do mọi người quyết định, hắn sợ là sẽ phải ở cùng với nữ tử hộ họ Chu kia, ta không muốn bọn họ ở cùng nhau.
Chúc Viêm nghe thấy lời của tên phu nhân trong nhà mình thì bực tức, khóe miệng mỉm cười, kéo người chặn ngang vào trong lòng ngực, ngữ khí rất là cưng chiều:
- Là bởi vì quan hệ giữa ngươi và Tôn Ngọc Trúc sao?
Viên Tiêu rất tự nhiên nhìn thân thể của mình rơi vào trong lòng của Chúc Viêm, cùng với bốn mắt nhìn nhau của Chúc Viêm, nói ra nguyên nhân của mình:
- Cũng không phải là hoàn toàn, chủ yếu là ta cảm thấy nữ nhân mà Trình bà tử nói hôm nay kia là người của Viên gia chúng ta.
- Thôn Viên gia?
Chúc Viêm dùng mặt dán lên mái tóc của Viên Tiêu, híp mắt nhìn ánh nến mỏng manh trên bàn.
Ánh mắt Viên Tiêu bỗng nhiên trở nên có chút sắc bén, nói chuyện cũng mang theo vài phần lạnh lẽo:
- Ừm, nếu ta nhớ không lầm, trong mấy thôn xóm sát vách này, nữ nhi trong nhà đi trấn làm nha hoàn, hơn nữa lại họ Chu, sợ là chỉ có gia tộc Chu Đại Giang ở thôn Viên gia, hơn nữa Chu Đại Giang kia chính là huynh trưởng của nương ta, cho nên ta mới nói không muốn để bọn họ ở cùng nhau.
Sau khi trải qua giải thích của Viên Tiêu, lúc này Chúc Viêm mới hiểu rõ tất cả mọi chuyện, hắn cảm nhận được thân thể của Viên Tiêu trong lòng mình có chút cứng ngắc, chỉ sợ Viên Tiêu lại nghĩ tới, hắn biết ở trong Viên gia thôn quá khứ đối với Viên Tiêu chính là một hồi ác mộng, hiện giờ hắn cũng đang ra sức giúp Viên Tiêu quên đi trận ác mộng kia, tuy hiện tại còn chưa thành công, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ, ngay cả chuyện này hắn bắt đầu hôn đầu tóc của Viên Tiêu, ôn nhu nói:
- Viên Tiêu ngươi không cần sợ, ta sẽ không để cho nữ nhân kia và những người trong thôn Viên gia kia tới thương tổn ngươi, ngươi tin tưởng ta.
Viên Tiêu nói từ trước đến nay là vô điều kiện tin tưởng Chúc Viêm, đương nhiên cũng bao gồm câu này, hắn ngẩng đầu hôn cằm Chúc Viêm một cái, ngoan ngoãn trả lời:
- Ta vẫn luôn tin tưởng A Viêm, ta cũng sẽ không để cho bọn họ tới quấy rầy sinh hoạt của chúng ta.
Hai người Chúc Viêm và Viên Tiêu trò chuyện một lát liền đi tới giường sưởi, lại bắt đầu một lần tiểu sinh hoạt không biết xấu hổ.
Bởi vì trước đó hai người Chúc Viêm và Viên Tiêu đã lên núi cùng nhau vào ngày hôm sau, cho nên hai người cũng không lăn lộn quá lâu, tới sáng ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, hai người đã lên núi cùng nhau.
Chúc Viêm lần này lên núi, chủ yếu chính là vì ở nhà giúp Viên Tiêu giải sầu, thuận tiện hái một ít thổ sản vùng núi, mùa thu sắp tới rồi, tới mùa đông rồi, tuyết tới đem tất cả đồ vật đều đắp lên, vậy không có đồ ăn gì có thể ăn.
rừng cuối thu phủ đầy kim hoàng khắp núi, trên núi nơi nơi đều là lá rụng, đạp lên mặt đất vang răng rắc, trên cây trái cây cũng đã chín, có quả hạch quả dại trực tiếp rơi xuống trên mặt đất, đưa tới rất nhiều sóc và động vật khác.
Viên Tiêu cầm nhánh cây trêu chọc, sau khi thấy sóc bị dọa chạy trốn thì xoay người đi đến bên cạnh Chúc Viêm, kéo cánh tay của Chúc Viêm, trên mặt tràn đầy tươi cười:
- A Viêm, hạch đào nơi này đều bị Sóc ăn sạch, chúng ta đi nơi khác nhìn xem.
- Được rồi, ngươi nói lên nào thì lên đó.
Chúc Viêm đi theo phía sau Viên Tiêu, nhìn bộ dáng Viên Tiêu tìm hạch đào khắp nơi, trên mặt dần dần có nụ cười, hắn xoay người đi tìm hạch đào bên kia, lại không ngờ được mình vừa mới xoay người không lâu, bên kia đã truyền đến tiếng hô đau đớn của Viên Tiêu, một tiếng này hoàn toàn làm Chúc Viêm kêu ngốc, hắn nhanh chóng xoay người chạy đến bên cạnh Viên Tiêu, cẩn thận kiểm tra thân thể của Viên Tiêu:
- Sao có thể như vậy được, sao ngươi lại bị thương ở đây?
Đối mặt với sự quan tâm của Chúc Viêm, Viên Tiêu mỉm cười ngọt ngào một tiếng, sau đó vẻ mặt càng ngày càng hồng, nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai Chúc Viêm:
- Không sao, chính là vừa rồi lúc cúi người nhặt hạch đào lóe một chút, không phải là tật xấu gì.
Chúc Viêm nghe xong lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại rất khẩn trương tiến lên giúp Viên Tiêu xoa eo, hắn biết nguyên nhân eo của Viên Tiêu sẽ đau, hơn nữa nguyên nhân này có liên quan rất lớn với mình, cho nên khi hắn lại lần nữa mở miệng nói chuyện thì trong giọng nói tràn đầy xin lỗi:
- Viên Tiêu, sau này ta sẽ chú ý một chút, tránh cho ngươi khó chịu.
- Không, không có chuyện gì.
Viên Tiêu lắc đầu, ngay sau đó chọc vào bả vai Chúc Viêm, hai mắt tràn đầy chờ mong năn nỉ Chúc Viêm:
- A Viêm, ngươi cõng ta đi dạo trong rừng một vòng ta sẽ tốt rồi.
Xưa nay sủng phu Chúc Viêm, hoàn toàn không có lý do từ chối, hắn xoa đầu tóc của Viên Tiêu, xoay người nửa ngồi xổm xuống, nói với Viên Tiêu:
- Đến đây đi, ca cõng ngươi chơi.
- Hắc hắc, ừm!
Viên Tiêu mắt cười như trăng rằm, tiến đến trước người Chúc Viêm, ôm cổ Chúc Viêm, tùy ý để Chúc Viêm cõng mình lên, cười nhìn mọi thứ trong rừng, nhưng khi ánh mắt chạm đến người nào đó trong rừng thì không khỏi ngây ngẩn cả người.