Chương 19

Xe lừa gần như vừa mới đến nhà, Chúc Viêm đã nghe thấy tiếng kêu to của Chúc lão thái thái ở trong sân, Chúc Viêm và Viên Tiêu liếc nhau một cái, sau đó cùng dắt xe lừa vào sân.

Tuy hiện tại còn đang mưa, nhưng Chúc lão thái thái hoàn toàn không để ý mưa dày đặc kia, làm bộ muốn đi ra cửa, làm cho đại bá mẫu Bạch Trân bên cạnh liên tục khuyên bảo:

- Mẹ nó, ngươi bình tĩnh một chút, chuyện này chúng ta đi tìm hắn cũng không chiếm lý do à!

- Ta quản hắn chiếm lý hay không, đây không phải là học nhà ta sao? Trước chân chúng ta mới vừa kiếm được chút tiền, sau lưng bọn họ đã tới cướp bạc với chúng ta, các ngươi ai cũng đừng động ta, hôm nay ta rút đao gϊếŧ chết đám người không biết xấu hổ này của bọn họ!

Chúc lão thái thái đá văng Chúc lão đại đang muốn ôm ngang mình, nhấc chân muốn đi về phía cửa lớn, vừa vặn gặp được Chúc Viêm và Viên Tiêu đang đi vào bên trong, nàng nhớ tới chuyện phía trước, liền hỏi:

- A Viêm, Viên Tiêu có gì không thoải mái chứ?

- Bà nội, Viên Tiêu chính là bị lạnh, trừ chuyện này ra thì cũng không lo ngại gì.

Chúc Viêm hiếm khi có thể nhìn thấy Chúc lão thái thái lạnh lùng như vậy, hắn chớp chớp mắt nhìn đại bá mẫu nhà mình, sau khi thu được sóng mắt của đại bá mẫu, cười tiến lên hỏi:

- Bà nội, ngươi nổi giận đùng đùng muốn đi làm gì?

Chúc lão thái thái nổi giận cũng là chuyện của người khác, hiện tại đại tôn tử bảo bối của mình cười nói với mình, nàng đương nhiên sẽ không lạnh mặt, nàng điều chỉnh cảm xúc của mình một chút, ngữ khí hơi trì hoãn:

- Viên Tiêu không sao là tốt rồi, ngươi ở nhà chăm sóc hắn, ta đi ra ngoài xử lý chút chuyện, một lát sẽ trở về.

- Bà nội... Đến rồi à?

Chúc Viêm rõ ràng không muốn làm Chúc lão thái thái đi ra ngoài như vậy, hắn cố ý đứng ở trước mặt Chúc lão thái thái, nghi hoặc nhìn Chúc lão thái thái, lại không hiểu nhìn những người khác, sử dụng khổ nhục kế:

- Bà nội, chẳng lẽ ngươi không tin A Viêm sao?

- Ai nói không tin ngươi, là không muốn làm ngươi khổ sở.

Chúc lão thái thái ngày thường rất nhớ Chúc Viêm thương tâm, hiện tại nghe Chúc Viêm nói câu nói kia, lại đau lòng lên, nàng thầm mắng Chúc lão nhị một câu, sau đó nói hết tất cả chuyện xảy ra:

- Nhà chúng ta gần đây kiếm tiền không ít người đều theo dõi nhà chúng ta, đặc biệt là Chúc lão nhị, ta nghe các lão tỷ muội khác nói, hôm nay Chúc lão nhị cho người ta cái cối xay, cũng muốn bán đậu hủ, ta vừa nghe suýt nữa tức chết ta rồi!

Hiểu biết ngọn nguồn của chuyện này, Chúc Viêm cũng không tức giận giống như Chúc lão thái thái, hắn thoải mái cười cười, ở bên cạnh khuyên:

- Bà nội, những nhà khác ở trấn Đậu Hủ này cũng đang làm, chẳng lẽ chúng ta cũng mắng bọn họ không làm à?

- Ta không phải có ý tứ này, ta chính là không quen nhìn bộ dáng Chúc lão nhị đi theo phía sau chúng ta nhặt tiền chó!

Chúc lão thái thái nói xong còn muốn đi lên phía trước.

Lúc này, bị Chúc lão gia tử gọi lại, ngày thường Chúc lão gia tử và Chúc Thiết Đản giống nhau, trong nhà có sống thì làm, không có sống thì ngủ, tuyệt không nhiều lời một câu, cũng chỉ có dưới tình huống khẩn cấp như hiện tại mới có thể mở ra miệng vàng:

- Ai da, lão bà tử ngươi nói ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà trong nhà già trẻ đều không ngăn được ngươi, ngươi đừng vội đi, cẩn thận ngẫm lại lời A Viêm chúng ta nói, đậu hủ này lại không phải họ Chúc giống nhà ta, cũng không phải là độc nhất của nhà chúng ta, người ta cùng phơi đồ ăn bình thường, ngươi tức giận này đến không đáng giá, thật sự không đáng giá.

Chúc lão thái thái khi gặp phải lời khuyên của Chúc Viêm có thể yên tĩnh không phản bác, nhưng đổi là những người khác, nàng đã không nhịn được, nàng liếc mắt nhìn Chúc lão gia tử một cái, thấy Chúc lão gia tử ngoan ngoãn câm miệng, cười lạnh hỏi:

- Chúc lão đầu nhi ngươi còn muốn nói gì?

- Không, không có.

Chúc lão gia tử không chịu nổi ánh mắt sắc bén của Chúc lão thái thái, đứng ở trong mưa dạo qua một vòng, nhìn những người khác một chút, lại trở nên bối rối, không hề nói chuyện.

Nhưng thật ra, Chúc Viêm cố kỵ thân thể của Viên Tiêu, quyết định tốc chiến tốc thắng.

- Bà nội, ta cảm thấy gia gia nói đúng, ta biết ngài tức giận là bởi vì Chúc lão nhị, chính là ngài nghĩ xem, nếu ngài bởi vì chuyện này mà đi thu thập bọn họ, vậy thì chúng ta ở trong thôn nhất định sẽ không có danh tiếng gì, huống hồ ta không sợ bọn họ bán đậu hủ.

- Cái gì?

Chúc lão thái thái kinh ngạc nhìn Chúc Viêm, trong miệng lẩm bẩm nói:



- Cháu trai ngoan của ta, sợ không phải ngươi ngu đi, thêm một người thì thêm một người đi cướp tiền với ngươi, vốn ngươi nên kiếm tiền bạc, chạy hết túi người khác!

Đối mặt với kinh ngạc của Chúc lão thái thái, Chúc Viêm cũng không có quá nhiều phản ứng, hắn chỉ là tiếp tục giải thích:

- Bà nội, sao ta không sợ, đó là vì tin tưởng đậu hủ nhà ta, đậu hủ nhà ta sở dĩ bị bán cho Mỹ Vị Hiên, còn không phải hương vị nhất tuyệt? Nếu như đậu hủ mà người ta cho ngàn ngàn vạn thì vị đậu hủ nhà ta cũng chỉ có nhà ta.

Sau khi Kinh Chúc Viêm giải thích một phen, Chúc lão thái thái vốn đang rất xao động cũng an tâm, chân vốn muốn bán ra cũng thu trở về. Đứng ở trong mưa suy nghĩ một phen, liền hừ tiểu khúc nhi về phòng làm việc đi.

Chúc lão thái thái không làm ầm ĩ, trong nhà cũng an tĩnh, cuối cùng cũng làm xong chuyện của mình. Chúc Viêm ngồi ở trong phòng nhìn nốt ruồi đỏ trên tay mình, khóe miệng cong lên, đậu hủ nhà hắn há có thể là ai cũng có thể làm được? Chỉ là nước suối này, không phải ai cũng có, hắn lại có gì sợ hãi?

Ngày hôm sau, trời rốt cuộc trong, Chúc Viêm mang theo Viên Tiêu và bà nội nhà mình, lại bắt đầu bán lên đống hàng thừa, bởi vì trời mưa ngày hôm qua nên bọn họ không ra khỏi cửa hàng, cho nên sáng sớm hôm nay, ở chỗ bọn họ thường lui tới bày hàng đã có rất nhiều người đứng dậy, đều là đang chờ đợi một bát hàng ngon miệng của Chúc gia. Ai da, nhà các ngươi đã tới rồi, ngày hôm qua ta không ăn được hàng thừa, nhưng lại làm ta thèm muốn!

- Ta cũng vậy, ngay cả mùi thơm của rau cải cũng không ngủ được, cuối cùng không chiêu mộ, ta trực tiếp đi đến Mỹ Vị Hiên trên trấn của chúng ta, muốn một mâm hành lá quấy đậu hủ.

Chúc Viêm nghe mọi người trả lời, tự cho mọi người rất nhiều lời, giải thích:

- Chúng ta đây là tiểu quán, không át cản, mưa rơi bán chạy, mọi người ăn cũng không thoải mái, nhà ta trừ bán đậu hủ ra còn bán đậu hủ, đậu hủ của Mỹ Vị Hiên chính là nhà ta.

- Khó trách, mọi người đều nói đậu hủ của nhà ngươi thơm nồng, rất giống đậu hủ của Mỹ Vị Hiên, thì ra đều là của nhà ngươi.

Thực khách nâng bát cơm lên uống ừng ực.

- Nhà chúng ta có bí phương tổ truyền, mùi vị đậu hủ này không giống nhà khác, nếu các vị ăn ngon thì nói cho bạn bè thân thích bên cạnh đều tới thử.

Chúc lão thái thái làm xong chén đũa, liền đứng ra giúp Chúc Viêm tiếp đón thực khách.

Thực khách ở đây có rất nhiều là khách hàng quen thuộc, nói mấy câu đã ở cùng với Chúc lão thái thái, Chúc Viêm thấy thế cũng không tham ngôn ở bên cạnh, xoay người đi tìm Viên Tiêu, hiện tại đang đang đếm chén đũa, hắn thấy Viên Tiêu đến rất nghiêm túc, cố ý làm ra chút âm thanh, làm cho Viên Tiêu biết mình tới đây, tránh cho Viên Tiêu sợ hãi, lúc Viên Tiêu quay đầu lại, hắn cười nói:

- Ít à?

- Không, ngoại trừ mấy người đang uống rượu kia ra thì còn lại đều ở đây, ta phải để ý, không được đánh rơi bát.

Viên Tiêu nhiễm gió lạnh, giọng nói chuyện của hắn cũng trở nên ôn tồn hơn rất nhiều, làm cho người nghe càng nghe càng mềm mại hơn.

Chúc Viêm chịu đựng xúc động muốn tiến lên xoa bóp gương mặt Viên Tiêu, khẽ cười một tiếng:

- Không sao, có bà nội ở đó nhìn chằm chằm vào ngươi, ngươi còn sợ gì? Ngươi nhiễm phong hàn hẳn là nghỉ ngơi nhiều rồi, lát nữa bán xong Tào phớ chúng ta sẽ về nhà, ngươi lại hảo hảo ngủ một giấc.

- Ta đây chính là một người phong hàn, làm sao còn cần phải ngủ, không có chuyện gì thì qua hai ngày là tốt rồi.

Ngoài miệng Viên Tiêu nói không thèm để ý, nhưng thật ra trong lòng hắn rất ấm áp dễ chịu, hắn trầm mê với sự quan tâm của Chúc Viêm đối với mình, loại trầm mê này làm hắn muốn nhiều hơn, thậm chí nghĩ đến lúc trời tối yên tĩnh lại tắm nước lạnh vào, như vậy còn có thể mưu cầu sự chú ý của Chúc Viêm.

- Suy nghĩ cái gì?

Chúc Viêm nhìn Viên Tiêu có chút ngây người, có chút tò mò Cái đầu nhỏ của Viên Tiêu kia lại có chủ ý cổ quái gì.

- Không có gì.

Viên Tiêu cười cười, thầm nghĩ mình không thể nói hết bí mật ra ngoài được, vì vậy hắn bắt đầu tìm kiếm những đạo diễn khác, vừa vặn nhìn thấy Chúc lão đại đang đi về phía nơi này:

- Nhìn kìa, là đại bá.

Chúc Viêm theo phương hướng Viên Tiêu chỉ, nhìn thấy Chúc lão đại đang đi về phía bọn hắn, hắn cười rót một chén sữa đậu nành cho Chúc lão đại vừa đến trước quầy hàng:

- Đại bá, sao hôm nay lại tới đây?

- Đậu hủ bán hết rồi, ta vừa vặn đi đến đây, muốn ngồi xe lừa cùng các ngươi về nhà, tránh cho ta phải đi đường.

Chúc lão đại ngửa đầu uống một bát lớn sữa đậu nành vào trong bụng, uống xong dùng tay lau lau miệng, nhìn thấy Chúc lão thái thái đang cùng các lão thái thái khác trên trấn nướng lửa nóng, nhỏ giọng nói với Chúc Viêm:

- Không phải ta thổi bà nội của ngươi, ngay cả nàng há miệng, ngươi thả nàng vào trong rừng, nàng cũng có thể cùng với dã hầu hoà mình.



Chúc Viêm nghe xong nhìn Viên Tiêu cười một tiếng, đầu Chúc lão thái thái kia quay đầu lại liếc mắt trừng nhìn Chúc lão đại một cái:

- Ngươi không bán đậu hủ à?

- Ta bán hết rồi.

Chúc lão đại thấy Chúc lão thái thái không nói chuyện với người khác, trực tiếp đi về phía mình, sợ tới mức hắn cọ cọ bên cạnh Chúc Viêm, nói chuyện cũng không kiên cường như vừa rồi nữa:

- Nghĩ thời gian còn sớm, ta tới giúp đỡ mẹ các con mấy người.

Chúc lão thái thái đang rửa chén đồng thời, nghi hoặc nhìn Chúc lão đại:

- Ngươi cầm đậu hủ, bây giờ còn chưa tới giữa trưa, ngươi đã nói với ta là ngươi đã bán hết rồi, không phải ngươi đang lừa ta đó chứ?

- Ai da, mẹ nó, ta lừa ai cũng không dám lừa ngươi, còn không phải hôm nay gặp phải Chúc lão nhị, so với đậu hủ của hắn, đậu hủ của ta lập tức ăn thơm, tất cả mọi người cướp mua đậu hủ của ta, làm cho Chúc lão nhị tức giận đến nga!

Chúc lão đại lấy lòng cong hạ thân tử cùng Chúc lão thái thái cùng nhau uống rượu, trên mặt cười đắc ý:

- Lão nhị trước khi bán đậu hủ còn nói với ta, thủ nghệ của hắn cũng là do Chiếu lão học, nhất định không kém được, mới mở một chút, hắn đã trợn tròn mắt, đậu hủ của hắn làm sao so sánh được với nhà chúng ta.

Còn không chờ đến khi Chúc Viêm nói chuyện, Chúc lão thái thái kia đã cười ha hả lên:

- Chuyện này thật sự đúng như lời A Viêm nói, chúng ta có tay nghề giỏi, căn bản không sợ hắn tới cướp sinh ý, có đậu hủ rách nát của hắn, đậu hủ nhà ta càng nổi danh.

Bây giờ Chúc lão nhị đang bị Chúc lão thái thái nhắc mãi, cõng đậu hủ chưa bán hết, hơi thở nặng nề mà trở về nhà.

Trong nhà, Lý Lan Hoa đang ngồi ở trong viện, đối với gương vẽ mi trang điểm, nàng thấy Chúc lão nhị đã trở về, vội không ngừng đứng dậy đi nghênh đón Chúc lão nhị:

- Đương gia đã về rồi, bán được bao nhiêu tiền?

- Ngươi xem đi.

Chúc lão nhị đưa túi tiền nhẹ phiêu phiêu bên hông cho Lý Lan Hoa, chính mình lẻ loi một mình đi đến bên giếng múc nước uống, thở dài lại nói:

- Đây vẫn là ta hạ giá thấp hơn một chút, mới kiếm được ít tiền.

- Ngươi bán được bao nhiêu tiền?

Lý Lan Hoa đổ toàn bộ ví tiền vào trong tay, bắt đầu cẩn thận tính toán.

- Một văn tiền.

Chúc lão nhị vươn một ngón tay, tìm một chỗ râm mát ngồi xuống.

- Cái gì?

Lý Lan Hoa tức giận đến run rẩy, nàng nhét tiền bạc trong tay vào trong ví tiền, quát với Chúc lão nhị:

- Ngay cả bản thân cũng không trả được nga, đương gia ngươi là người ngu à?

- Ta không làm như vậy, ta ngay cả một hạt đậu hủ cũng không bán được!

Chúc lão nhị càng nói càng điếc, nhớ lại ngày hôm qua Lý Lan Hoa nói những lời này với mình, hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi nói xem, ngoại trừ ở nhà tô son điểm phấn còn có thể làm cái gì, người khác kiếm tiền ngươi đỏ mắt, làm ta cũng đi làm, ta kiếm được tiền mà ngươi không thích thì ngươi làm hành chính ngươi đi bán đi!

- Ngươi, ngươi rốt cuộc nói ra lời nói thật, ngươi chính là chê ta không làm việc, sao ngươi không muốn ta sinh con trai cho ngươi? Ta không phải là loại ngốc như Chu Quế Hương tới làm nhục ngươi, hơn nữa ta vì hai nhà các ngươi, ta đã cự tuyệt đại nhi tử của ta, ta làm còn không được sao?

Lý Lan Hoa càng nói càng uỷ khuất, cuối cùng lên tiếng gào khóc.

Tiếng khóc của Lý Lan Hoa làm Chúc lão nhị sinh phiền chán, hắn đào lỗ tai, cướp đi túi tiền trong tay Lý Lan Hoa, đứng dậy đi ra khỏi cửa.