Chương 17

- A Viêm, hình như mấy người kia là người của Mỹ Vị Hiên đúng không?

Chúc lão thái thái cảm thấy người trước mắt rất quen thuộc, khi người đến gần càng thêm xác định.

Chúc Viêm vốn đang uống nước trà, buông chén trà trong tay xuống, theo tầm mắt của Chúc lão thái thái quay đầu lại, vừa vặn thấy rõ người tới, vẻ mặt nghi hoặc dần dần biến thành vui sướиɠ, hắn đứng dậy chắp tay nói với người tới:

- Không ngờ còn có thể gặp được chưởng quỹ ở đây, đúng là một chuyện may mắn.

Người tới là Hiên Thường quầy Mỹ Vị, mấy ngày nay Chúc Viêm thường xuyên đưa đậu hủ cho cửa hàng, Thường chưởng quỹ đã rất hiểu biết về Chúc Viêm, hắn không có lựa chọn thuyết khách lời nói khách sáo, mà là đi thẳng vào vấn đề nói rõ ý đồ đến của mình:

- Chúc huynh đệ hôm nay đưa đậu hủ cho chúng ta là ta không ở đây, tiểu nhị chúng ta lại đã quên giúp ta truyền lời, lần này ta tới liền đầy đường tìm các ngươi, coi như là làm tốt cũng không muộn.

Khi Thường chưởng quỹ nói xong, Chúc Viêm càng thêm tò mò ý đồ của bọn họ, chẳng lẽ là đậu hủ do mình làm ra từ đâu ra? Hắn suy nghĩ một chút không chần chờ nữa, trực tiếp hỏi:

- Không biết, Thường chưởng quỹ tìm ta có chuyện gì quan trọng?

- Là như vậy, từ khi dùng đậu hủ nhà các ngươi, khách hàng ăn đậu hủ đã nhiều hơn trước đây rất nhiều, hơn nữa cũng thu nhận không ít khách hàng mới, ta và đại chủ nhân chúng ta đã thương lượng một phen, tính toán đẩy đậu hủ phường ra, sau này chỉ dùng đậu hủ nhà các ngươi, các ngươi có đồng ý hay không?

Thời tiết quá nóng, Thường chưởng quỹ nói xong, đã bắt đầu cầm cây quạt không rời tay của mình quạt quạt, bắt đầu nổi gió.

Chúc Viêm cảm nhận được đối diện truyền đến gió lạnh nhè nhẹ, bình tĩnh quay đầu lại nhìn thoáng qua Viên Tiêu và Chúc lão thái thái, xuất phát từ tôn trọng đối với Chúc lão thái thái, liền mở miệng dò hỏi Chúc lão thái thái:

- Bà nội, ngươi thấy có được không?

- Này... Hiện tại Chúc lão thái thái nói chuyện đều có chút lắp bắp, nhưng trong lòng vẫn rất rõ ràng, đó chính là nhà nàng muốn phát tài, tài lộ bày ra trước mặt, nào có đạo lý nào không cần? Khi Chúc lão thái thái mở miệng dò hỏi một lần nữa, nàng liên tục gật đầu:

- Được rồi, chuyện này chúng ta nhận!

Có những lời này của Chúc lão thái thái, Chúc Viêm không hề chần chờ, trực tiếp thương lượng với Thường chưởng quỹ về số lượng đậu hủ cùng thời gian mỗi ngày đưa đậu hủ, cũng cùng đi Mỹ Vị Hiên, một lần nữa nghĩ đến khế ước, vừa mới mang theo Viên Tiêu và Chúc lão thái thái trở về nhà.

Trở về nhà, Chúc Viêm bắt đầu cùng Viên Tiêu chọn ngày mai phải dùng đậu, nhân đậu hủ, số lượng từ trước kia nghiêm biến thành bốn bản, số lượng đậu so với trước kia nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa thời gian đưa đậu hủ vẫn là buổi sáng, thời gian khẩn cấp, chỉ là chọn đậu thì phải tốn thời gian rất dài.

Chúc lão thái thái không nỡ để cháu của mình bị tội, liền thét to Bạch Trân và Xuân Nha trốn trong phòng thêu hoa đi ra hỗ trợ chọn đậu, khi thúc giục Xuân Nha làm việc còn không quên đắc ý nói:

- Vẫn là A Viêm nhà ta thông minh, sau này Mỹ Vị Hiên chỉ định nhà chúng ta bán đậu hủ, nhà chúng ta bán đậu hủ đông chạy tây điên thì ít đi chút tội, hơn nữa kiếm được cũng nhiều.

Bạch Trân đang không ngừng chọn đậu, ở bên cạnh cười phụ hoạ:

- Đúng vậy, nếu đổi lại là chúng ta thì cũng không dám đi đến Mỹ Vị Hiên bán đậu hủ mà, lá gan của A Viêm lớn mà còn thông minh.

- Đây đều là bà nội dạy dỗ tốt.

Chúc Viêm giúp Viên Tiêu bỏ hạt đậu đã chọn tốt sang một bên, ở một bên vỗ mông ngựa.

Không thể không nói Thần công vuốt mông ngựa của Chúc Viêm thật là lợi hại, một câu đã trêu chọc Chúc lão thái thái cười ha hả, Chúc lão thái thái ở bên cạnh phe phẩy quạt hương bồ vẻ mặt kiêu ngạo, đang chuẩn bị tiếp tục khen ngợi bảo bối tôn tử của nàng, Chúc lão thái thái kia đã mang theo con cháu từ bên ngoài trở về, Chúc lão thái thái lập tức đứng dậy khỏi ghế đá, nói với Chúc lão gia tử chuyện hôm nay và chuyện sau này.

Lời nói này thật quá khen ngược, làm Chúc lão gia tử sợ tới mức, thiếu chút nữa làm cho đòn gánh trên vai rung rung rơi xuống đất, hắn có chút không tin nhìn Chúc lão thái thái, xoay người lại nhìn Chúc Viêm:

- A Viêm, không phải bà nội ngươi hồ đồ đấy chứ? Mỹ Vị Hiên kia thật sự đẩy đậu hủ phường trên thị trấn lên, chỉ mua đậu hủ nhà chúng ta sao?

- Gia gia, bà nội nói chính là thật, Mỹ Vị Hiên mỗi ngày muốn bốn bản đậu hủ, sau này nhà chúng ta sẽ không cần đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán đậu hủ, sau này chỉ cần đi Mỹ Vị Hiên là được rồi.

Đối mặt với hoài nghi của Chúc lão gia tử, Chúc Viêm hạ tâm giải thích.

- Cái này thì hay rồi, tỉnh lại chúng ta đang đi dạo khắp nơi.



Chúc lão đại không giống như những trưởng bối trong nhà được sủng ái mà lo sợ, lão cầm bình nước lớn uống một ngụm nước giếng, phát ra một tiếng sảng khoái, sau đó lại bổ sung nói:

- Đậu hủ nhà chúng ta đúng là càng làm càng ngon, mấy ngày nay ta bán đậu hủ không ít người nên mới tranh mua.

- Ta cũng vậy, sáng hôm nay còn có người tới hỏi ta, nhà ta có phải thay đổi người làm đậu hủ hay không.

Chúc Thiết Đản từ trước đến nay không thích nói chuyện, đã mở miệng, càng chứng thực hơn, đậu hủ trong nhà so với trước kia ăn ngon hơn.

- Trong nhà đồ ăn cũng ăn ngon, đậu hủ cũng ăn ngon, đó chính là nguyên nhân nước giếng.

Viên Tiêu vẫn luôn vội vàng chọn đậu, mọi người thảo luận, ở bên cạnh cắm lời nói lại.

Chúc Viêm ngồi ở dưới tàng cây hoa quế nhướng mày, nghe rất nhiều suy đoán của Viên Tiêu và mọi người, trầm mặc không nói.

Ngược lại, sau khi nghe thấy mọi người thảo luận thì Chúc lão thái thái trực tiếp ngắt lời nói:

- Hải, đều đừng động cái gì mà nước không có nước, đây là phúc báo, chứng minh nhà chúng ta có ngày lành tới rồi!

Mấy ngày qua đi, kiếm lời càng nhiều tiền trong nhà, gia tộc Chúc đối với Chúc lão thái thái kia mở miệng càng thêm tin phục.

Một ngày này, Chúc Viêm và Viên Tiêu lái xe lừa nhỏ từ trên trấn trở về, xe lừa là cả nhà Chúc gia mua về từ trên thị trấn hai ngày trước.

Trước kia trong nhà không có đủ tiền bạc, mua không nổi con lừa đại gia súc này, hiện tại có tiền bạc, đương nhiên là phải nhanh một chút mua tới, con lừa không chỉ có thể hỗ trợ lên đường, còn có thể giúp trong nhà xay đậu hủ, ngay cả vụ thu hoạch thu hoạch sau này cũng có thể giúp trong nhà tiết kiệm được không ít sức lực.

Hôm nay trên thị trấn chỉ có hai người Chúc Viêm và Viên Tiêu, Chúc lão thái thái và nữ quyến trong nhà đi Lý Chính phu nhân nghiên cứu cải tiến vải thô, mà sau khi mấy người Chúc lão nhân trợ giúp Chúc Viêm đưa đậu hủ đến Mỹ Vị Hiên, lại bắt đầu đi khắp hang và ngõ hẻm bán đậu hủ, hiện tại vẫn là mùa hè, bọn họ đi quán bốn mùa, trong lúc nhất thời nghỉ ngơi cũng không thoải mái, chi bằng bỏ nhiều đậu hủ hơn một chút, tiếp tục bán khắp nơi còn có thể kiếm thêm ít tiền.

Chúc Viêm giơ roi giá lừa đi vào trong thôn, cảm nhận được tầm nhìn nóng rực bên cạnh mình, có chút mê mang nhìn ngắm non xanh nước biếc xung quanh, hắn không biết vì sao gần đây Viên Tiêu luôn nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt kia nóng rực giống như tia laser của bộ phim trước kia, nếu không phải hắn da mặt dày thì chỉ sợ đã sớm bị Viên Tiêu nhìn chằm chằm thẹn thùng rồi.

Xe lừa thuận lợi chạy qua một cái hố nhỏ trong thôn, Chúc Viêm thừa dịp hiện tại chỉ có hai người bọn hắn làm khẩu cung, hắn quay đầu lại đối mắt với Viên Tiêu, hắn nhìn đôi mắt to ướt đẫm của Viên Tiêu, trong lúc nhất thời đã quên chính sự mình muốn nói, đầu óc của hắn nhanh chóng vận chuyển, cướp lời nói ở trước khi Viên Tiêu mở miệng:

- Hôm nay Viên Tiêu cũng không tệ lắm... À mà, có phải gần đây ngươi có việc gì hay không?

- A Viêm ngươi đang nói cái gì?

Viên Tiêu nghe Chúc Viêm nói vậy thì có chút mê mang nhìn về phía Chúc Viêm:

- Ta không sao mà.

- Vậy ngươi...

- Hả?

- Hải, vậy sao ngươi cứ nhìn ta... Không phải là muốn bỏ ta chứ?

Chúc Viêm nói đến một nửa thật sự không biết nên tiếp tục nói như thế nào, hắn gãi đầu ngước mắt nhìn con đường phía trước, vừa hay nhìn thấy mấy ngày trước đây Chúc Hữu Tài làm việc với Lý Lan Hoa ở trên trấn.

Từ nơi xa nhìn thấy, Chúc Hữu Tài kia có sự khác biệt rất lớn với những hài tử cùng tuổi trong thôn, không phải lớn lên tuấn tú, cũng không phải tài văn chương xuất chúng, mà là bộ dáng nói chuyện vênh váo tự đắc giương nanh múa vuốt kia, hình thành đối lập với những hài tử trong thôn.

- A Viêm, ngày ấy Lý Lan Hoa và Chúc Hữu Tài đi trấn trên, hẳn là đi Văn Sơn học quán trên trấn trên đúng không?

Viên Tiêu liếc nhìn quần áo trên người Chúc Hữu Tài, lại giải thích cho Chúc Viêm nghe:

- Quần áo trên người Chúc Hữu Tài hẳn là học quán phân phát xuống, ngươi không thấy bộ dạng khoe khoang của hắn sao, làm người ta hận không thể đi đấm hắn.

Bên tai Chúc Viêm vang lên liên tiếp tiếng kẽo kẹt, làm Chúc Viêm không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Viên Tiêu, giờ phút này, vẻ mặt lạnh lùng cùng với lời trong lời ngoài để lộ ra hàn ý lạnh như băng, làm Chúc Viêm không nhịn được mà run lên.

Ngày thường Viên Tiêu đi theo phía sau mình, bộ dáng mềm yếu ngoan ngoãn, làm cho mình suýt nữa đã quên thuộc tính bản chất của Viên Tiêu, tiểu tử này chính là hồ ly tinh từng gây tai họa cho Viên gia thôn và Chúc lão nhị gia, nghĩ vậy Chúc Viêm kéo kéo khóe miệng, ôn nhu dặn dò Viên Tiêu:



- Ngươi đừng xúc động, lời này tận lực ít nói, ngươi nào biết người khác có nghe được hay không.

- A Viêm... Viên Tiêu kéo dài giọng nói, giọng nói mềm mại của mình vào giờ phút này nghe càng có chút hương vị làm nũng:

- Ngươi xem Chúc Hữu Tài đang khoe khoang kìa, nào còn có người nghe ta nói chuyện.

- Được được được, không ai nghe, ta cũng không nghe thấy.

Chúc Viêm không thể phản bác mà nhìn về phía tầm mắt của Viên Tiêu, nhìn về phía Chúc Hữu Tài cách mình càng ngày càng gần.

Lúc này mới phát hiện Chúc Hữu Tài là toàn bộ chân truyền của Chúc lão nhị, gương mặt lớn, ngũ quan nhỏ, mắt nhỏ chuyển động làm người ta nhìn sinh ghét, đầu theo Lý Lan Hoa, mười ba tuổi lại không xuất sắc bằng bạn cùng lứa tuổi, cả người cho người ta cảm giác chính là loại bình thường không có gì lạ. Chúc Hữu Tài nhận thấy được Chúc Viêm sắp đi qua chỗ mình, cố ý cất giọng lên, đắc ý nhìn về phía Chúc Viêm:

- Y phục của ta chính là học quán trên thị trấn Văn Sơn phân phát, mấy ngày nữa ta sẽ phải đi học ở trên thị trấn, học quán Văn Sơn kia không phải ai muốn vào cũng có thể vào.

- Chúng ta nghe nói, Văn Sơn học quán trên thị trấn xuất hiện trạng nguyên hiếu học quán, phải bao nhiêu phúc khí mới có thể vào đó chứ!

Trong thôn chỉ cần nơi nào náo nhiệt sẽ thu hút càng nhiều người xem náo nhiệt, hiện tại không ít đại nhân cũng đi theo vây quanh Chúc Hữu Tài, nhìn Chúc Hữu Tài với ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Càng có người ở bên cảm thán:

- À, thanh danh của học quán Văn Sơn rất lớn, quà nhập học cũng nhiều chứ?

Lời này nói đến điểm tử thượng, trong ánh mắt nhỏ của Chúc Hữu Tài bắn ra tinh quang, nhìn Chúc Viêm cách đó không xa đắc ý nói:

- Đó là đương nhiên, cha ta đi theo một nhi tử tiền đồ như ta đương nhiên là muốn tiêu hết tất cả tiền của cha ta.

- A Viêm... Viên Tiêu căm tức nhìn Chúc Hữu Tài đang cùng người khác khoác lác, nắm tay nắm đến răng rắc vang lên.

Khác với Viên Tiêu đang rất tức giận chính là Chúc Viêm, hắn một tay nắm dây cương đẩy xe lừa, một tay bao bọc nắm đấm của Viên Tiêu, chạy về phía vị trí của Chúc Hữu Tài.

- Nha, đây không phải A Viêm sao, ngươi và phu lang ngươi đây là đang làm cái gì?

Vây quanh Chúc Hữu Tài nhìn thôn dân nhìn thấy Chúc Viêm giá xe lừa lúc, càng là cực kỳ hâm mộ nói:

- Trong thôn chúng ta, ngoại trừ Lý Chính gia có xe lừa ra thì chính là Triệu lão đầu gia, hiện tại nhà họ Chúc cũng có, nhà các ngươi hiện tại chính là đại phát tài rồi.

- Không thể nào, chính là vừa khéo kiếm lời chút tiền.

Đối mặt với lời khen của mọi người, Chúc Viêm chỉ cười cười, hắn đang nhìn vẻ mặt càng thêm trong sáng của Chúc Hữu Tài, cười đến đó là càng thêm khiêm tốn.

Chúc Hữu Tài vốn đang được người khác hâm mộ đuổi theo, trong nháy mắt đã bị mọi người vứt bỏ, hắn vuốt quần áo trên người mình muốn tiếp tục nói chuyện, lại vừa vặn bị một thôn dân khác cướp lời.

Thôn dân kia sớm đã chướng mắt Chúc Hữu Tài không biết xấu hổ khoe khoang kia rồi, hiện tại có cơ hội, đương nhiên sẽ không bỏ qua, Hữu Tài, sau này ngươi cần phải học hành cho tốt, sau này giống như Viêm ca ngươi trở nên nổi bật kiếm được nhiều tiền, đọc sách này thì tốt, nhưng không bằng kiếm tiền nhanh đi.

Nói đến cùng, tuổi của Chúc Hữu Tài vẫn còn nhỏ, sau khi bị người khác cười nhạo, hắn vác túi sách của mình xoay người muốn về nhà, lại không ngờ bị Viên Tiêu lặng lẽ xuống xe làm cho ngã một cái, sạch sẽ nhanh nhẹn ngã vào vũng bùn nhỏ đối diện, một thân quần áo làm hắn tự hào giờ phút này toàn là nước bùn, hắn bẹp môi nhịn nước mắt xuống, vừa lăn vừa bò chạy về nhà.

Lý Lan Hoa đang ở trong nhà hừ tiểu khúc nhi dệt vải, sau khi đại môn nhà mình mở ra, theo thói quen ngẩng đầu lên, bị Chúc Hữu Tài giống như tượng đất sợ tới mức kinh hô một tiếng:

- Ai da, tiểu tổ tông của ta, ngươi có biết quần áo này quý giá bao nhiêu hay không? Đó chính là tiền bạc duy nhất nhà ta.

Chúc Hữu Tài cố nén không đổ lệ, sau khi Lý Lan Hoa nói xong, không nhịn được Oa một tiếng khóc ra, cũng nói lại chuyện vừa rồi một năm một mười.

- Sao ông trời này lại không có mắt, dựa vào cái gì làm cho tên ngốc kia kiếm được nhiều tiền vậy?

Lý Lan Hoa tức giận đến dậm chân, cuối cùng ôm hai người Chúc Hữu Tài khóc lên.