Chương 11

- Ngô, đó là bởi vì cha của Ngọc Trúc thiếu đạo đức, trước kia nhà chúng ta và nhà họ Tôn định thân mẹ con, nhưng trên người Ngọc Trúc có hai ca ca cũng chưa cưới vợ, lão nhân của Tôn gia kia đã nói khi nào hai huynh đệ kia thành hôn thì mới có thể gả Ngọc Trúc đến nhà chúng ta.

Viên Tiêu mở cửa, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy ngực của Chúc Viêm, nhớ tới cảnh mình đυ.ng vào bộ ngực cứng rắn của Chúc Viêm trên xe lừa, sờ sờ mặt của mình, lại còn có chút đau.

Chúc Viêm ở dưới sự phổ cập khoa học của Viên Tiêu, sau tri hậu giác gật đầu:

- Đây chẳng phải là làm chậm trễ Đản ca sao?

- Cũng không có cách nào, ai bảo người đó là cha của Ngọc Trúc chứ.

Viên Tiêu thở dài theo Chúc Viêm vào sân.

Trong viện, Chúc lão thái thái và Bạch Trân đang ở dưới tàng cây dệt vải dưới hoa quế, máy dệt vải bản thổ dưới sự thao tác của Chúc lão thái thái, phát ra tiếng vang két két két, âm thanh rất có quy luật, lại ở lúc Chúc Viêm xuất hiện thì đột nhiên ngừng lại, Chúc lão thái thái ngẩng đầu nhìn thấy Chúc Viêm đã trở về, vẻ mặt căng thẳng có chút thư hoãn:

- Trở về rồi, mau đi tắm rửa đi.

Chúc Viêm để Viên Tiêu đi tắm rửa trước, còn mình thì ngồi ở bên cạnh Chúc lão thái thái, cùng Chúc lão thái thái và Bạch Trân nói lại chuyện mình nghe thấy vừa rồi.

Lần này còn không chờ Chúc lão thái thái phản ứng lại, Bạch Trân ở bên cạnh hả giận nói:

- Nên! Nên lăn lộn với mấy người Chúc Lão Nhị như vậy, nếu không Chúc Lão Nhị quá tốt liền tới tìm chúng ta gây sự, như vậy vừa vặn, nếu ta là lão đạo kia thì nên lừa bọn hắn một chút.

- Đây đại khái chính là báo ứng, ai bảo hắn nói những lời như vậy trước mặt hài tử, đây cũng là giáo huấn.

Chúc lão thái thái không nhảy nhót như Bạch Trân, trong ánh mắt lập loè tính kế, nàng xoay người nhìn về phía Chúc Viêm:

- A Viêm, sau lưng đạo sĩ kia lại không tìm được hồ ly tinh kia à?

- Ai da, bà nội, đạo sĩ kia biết lừa đảo, ngươi cho rằng hắn là đạo sĩ thật sự à, chỉ sợ cách nói của Hồ Ly Tinh kia cũng là hắn nói hão huyền, sao có thể tin được?

Chúc Viêm không thể không bội phục phong kiến mê tín của Chúc lão thái thái, trên đời này sao có thể có hồ ly tinh được?

Chúc lão thái thái bình thường nói với Chúc Viêm, đều sẽ rất nghiêm túc nghe theo, lần này nàng toét miệng một tiếng, dùng đôi mắt thuân Chúc Viêm, kiên trì nói:

- Tiểu tử ngươi lăn lộn, sao ngươi biết sẽ không có? Hiện tại ta sợ hãi, sợ rằng Chúc lão nhị nhà bọn họ thật sự đắc tội đại tiên nhi hồ ly, lại vạ lây người trong thôn chúng ta, ta không muốn đem gà mái ta cực khổ nuôi lớn cung cấp ra ngoài.

- Bà nội...

Chúc Viêm vốn tưởng tiếp tục nói chuyện, đã bị Viên Tiêu vừa rửa mặt xong đánh gãy, Viên Tiêu vừa dùng khăn vải lau mặt vừa an ủi Chúc lão thái thái:

- Bà nội, ngươi yên tâm, mọi người đều nói hồ ly tinh là hồ ly tinh tốt, nó sẽ không hãm hại người trong sạch, bà nội và đại bá mẫu nhà ta đều là người trung thành, hồ ly tinh sẽ không phạm phải.

- Đúng vậy, nương cũng đừng lo lắng, cho dù đại tiên hồ ly không nể mặt ta thì cũng sẽ nể mặt Quế Hương, nhà chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu.

Bạch Trân nghe lời của Viên Tiêu đã hống Chúc lão thái thái đến thoải mái cười to.

Vốn đang muốn tìm Chúc Viêm, đành phải nuốt toàn bộ lời nói trở về trong bụng, đồng thời lại nhìn khuôn mặt trắng nõn của Viên Tiêu, trong lòng có loại cảm giác tự hào, nhưng lại không biết vì sao mình lại tự hào, Chúc Viêm càng nghĩ càng ngốc, dứt khoát ném rối rắm sau đầu, cùng Chúc lão thái thái nói lên ý tưởng bắt đậu hủ mang bán ở cửa hàng.

Lần này, Chúc lão thái thái không giống như thường ngày, lập tức đồng ý với đề nghị của Chúc Viêm, nàng sau một lúc lâu không có lên tiếng, vừa muốn cự tuyệt Chúc Viêm, đầu Bạch Trân kia đã từ phòng bếp đi ra, trong tay gắp một khối đậu vừa mới nướng xong, đưa cho Chúc lão thái thái ăn:

- Mẹ, người không phát hiện đồ ăn nhà chúng ta ngon hơn trước kia à?



Chúc lão thái thái chép chép miệng, gật đầu biểu thị đồng ý:

- Đồ ăn trong vườn rau nhà ta không những lớn lên chắc nịch, mà ăn cũng ngon hơn trước kia, đây là chuyện gì chứ?

- Chúng ta đều dùng nước giếng trong nhà để tưới rau cải, chẳng lẽ là nước?

Bạch Trân tiếp tục suy đoán.

Kinh Bạch Trân vừa nói như vậy, Chúc Viêm cũng biết ngọn nguồn của tất cả đều là nước suối của mình, trong khoảng thời gian này hắn không chỉ dùng nước suối tưới vườn rau, mà còn rót nước suối vào trong giếng nước, tính toán làm người nhà dùng để uống cường thân kiện thể.

Lại không ngờ rằng, nước suối này không những có thể cường thân kiện thể, tẩm bổ, mà còn có thể đề cao trình độ mỹ vị của đồ ăn, bởi vậy, có phải hắn cũng có thể dùng nước suối này để làm đậu hủ hay không?

Có ý tưởng Chúc Viêm, càng thêm kiên định chuyện mình phải làm kế tiếp, hắn vẫn quyết định sáng mai tự mình làm đậu hủ, cũng bắt được mang đến cửa hàng trên thị trấn bán.

Theo Chúc lão thái thái, trên cửa hàng cơm ở trấn đều có yêu cầu rất cao, không thể mua đậu hủ của người nhà quê bọn họ, nhưng đại tôn tử nhà mình khăng khăng như thế, nàng khuyên không lại cũng chỉ là thoả hiệp.

Ngày hôm sau, Chúc Viêm bắt đầu nấu đậu hủ, bởi vì ngày bình thường hắn không thiếu hỗ trợ ở bên cạnh Chúc lão gia tử, cho nên khi hắn tự mình nấu cũng coi như là quen cửa quen ngõ.

Trước đó một đêm dùng nước suối nấu đậu, bỏ vào trong thạch ma nghiền nát, nghiền nát thành tương, lại cho vôi tôi thủy, ngưng keo thành hình, sau đó cho vào khuôn gỗ đã đặt sẵn vải thưa, đắp vải thưa và tấm gỗ, dùng hòn đá đè ở trên, để ráo nước phân là được.

Sau khi ăn sáng xong, nam nữ già trẻ của Chúc gia đều đi ra cửa làm việc, mà lúc này, món đậu hủ đầu tiên mà Chúc Viêm làm trên thế giới này cũng đã thành hình, hắn xốc tấm gỗ và băng gạc lên, nhìn đậu hủ trắng nõn tinh tế bên trong, trực tiếp dùng dao thớt cắt một khối, làm thí ăn cho Viên Tiêu, bởi vì trong nhà không có người già nên không thể làm thí ăn giả cho Viên Tiêu.

- A Viêm, ngươi thật sự làm đồ ăn cho ta sao?

Viên Tiêu có chút khẩn trương đối với việc Chúc Viêm đột nhiên giao nhiệm vụ cho mình, hắn luôn luôn hỏi thăm Chúc Viêm, sau khi Chúc Viêm khẳng định nhiều lần, tay run lên cầm lấy cái thìa múc một miếng đậu hủ, hút một hơi vào trong miệng, hai mắt vốn đang thấp thỏm, giờ phút này đã là kinh ngạc, hắn nhấp môi, giống như không ăn đủ lại múc một ngụm, cuối cùng còn không quên dùng cái thìa của mình cho Chúc Viêm một ngụm:

- A Viêm, cái này so với đậu hủ ông nội làm còn ngon hơn! Bây giờ hai ta đi bán! Khẳng định có thể kiếm tiền!

Chúc Viêm từ trước đến nay là người dám nghĩ dám làm, có Viên Tiêu khẳng định càng là người đầy chí khí, hắn ăn đậu hủ do chính mình làm, càng thêm tự tin vào nước suối, không nói hai lời đã dẫn dắt Viên Tiêu và đậu hủ kia đi trấn trên.

Lúc tới trấn, Chúc Viêm đi theo Viên Tiêu đến một nhà hàng cơm nhỏ, chính là nhà hàng cơm nhỏ kia ngay cả cành cũng không muốn để ý đến hai người bọn họ, ba câu nói một câu đã đuổi Chúc Viêm và Viên Tiêu ra ngoài.

Viên Tiêu nhìn thấy Chúc Viêm đứng cùng hắn trên đường cái, trong mắt tràn đầy lo lắng, sợ Chúc Viêm bị nhục làm khó chịu:

- A Viêm, ngươi đừng khó chịu, trên tiệm cơm chính là như vậy, đôi mắt đều ở trên đỉnh! Đi, ta không tức giận, hai ta về nhà tự ăn!

- Ai, từ từ đã.

Chúc Viêm dừng bước lại, lúc này mới không bị Viên Tiêu lôi đi, hắn quay người lại nhìn thoáng qua cửa hàng kia, khóe miệng kéo một nụ cười, quay đầu nói với Viên Tiêu:

- Đi.

- Chính là A Viêm, về nhà con đường ở bên kia.

Viên Tiêu theo sát phía sau Chúc Viêm, còn không quên quay đầu lại nhìn con đường trở về nhà cách mình càng ngày càng xa, trong lòng vẫn còn mờ mịt đi theo Chúc Viêm đi về phía con đường khác.

Tới rồi, người đến người đi chủ phố, Chúc Viêm nghiêng đầu nhìn về phía Viên Tiêu hiện tại đang mặt đầy mờ mịt nói:

- Sao có thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà về nhà, hai ta lại đi Mỹ Vị Hiên thử một lần, chỉ cần hắn chịu nghiêm túc nghe ta nói chuyện, vậy thì bản đậu hủ này nhất định có thể bán đi ra ngoài.



Viên Tiêu ngửa đầu nhìn về phía Chúc Viêm đang đắm chìm trong ánh mặt trời, trong ánh mắt của hắn lẫn lộn những nụ cười tươi cười mà hắn chưa bao giờ phát hiện, một người không sợ suy sụp hơn nữa lạc quan hướng về phía trước, giống như ánh mặt trời, dựa vào bên người đều là ấm, Viên Tiêu quyến luyến nhiệt tình của Chúc Viêm, khi Chúc Viêm nhìn về phía mình, hắn chủ động vươn tay ra, cong cong lông mày nhìn về phía Chúc Viêm:

- Mỹ Vị Hiên ở trên phố, nơi đó người đông, ngươi phải nắm chặt ta, nếu không hai ta lại tách ra.

- Tốt.

Chúc Viêm giống như bị nụ cười trên mặt Viên Tiêu lây bệnh, trên mặt hắn cũng tràn đầy nụ cười, hắn nắm lấy cổ tay đang không ngừng truyền đến nhịp đập của Viên Tiêu, chen chúc đi về phía đám người.

Tới cửa Mỹ Vị Hiên, Chúc Viêm vẫn thở hổn hển một hơi thật sâu, lúc này mới mang theo Viên Tiêu đi vào, khi bọn họ vừa mới tiến vào thì một tiểu nhị đã nghênh đón, tiểu nhị sinh kia vẻ mặt như khỉ, mỏ chuột, hai mắt đảo qua đảo lại đánh giá hắn và Viên Tiêu.

- Nhị vị, chính là tới ăn cơm, đại sảnh chúng ta còn có chỗ ngồi, chúng ta bên kia mời?

Tiểu nhị của Hầu Tinh Nhi nói xong liền dẫn hai người Chúc Viêm và Viên Tiêu vào bên trong.

Chúc Viêm thấy thế vội không ngừng chặn lại nói:

- Cảm ơn tiểu huynh đệ đã quan tâm, nhưng hiện tại chúng ta tới cửa hàng này không phải để ăn cơm, mà là để làm ăn, có thể mời tiểu huynh đệ dẫn ta đi gặp chưởng quỹ được không?

Hầu Tinh Tiểu Nhị nghe xong lời nói của Chúc Viêm, nụ cười trên mặt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy biến mất, hắn có chút khó xử nói với Chúc Viêm:

- Chúng ta đang chiêu mộ thực khách, nào tùy vào ngươi tới hồ nháo, chúng ta không làm ăn, các ngươi rời khỏi đi.

Chúc Viêm nghe xong cũng không giận, ngược lại tiếp tục kiên trì giải thích:

- Chúng ta không phải đến đây làm loạn, chúng ta đến đây làm ăn, nếu tiểu huynh đệ chỉ vì trông mặt mà bắt hình dong, sẽ bán hết sản nghiệp của cửa hàng, nếu như chưởng quỹ biết thì kết quả sẽ như thế nào?

Hầu Tinh Tiểu Nhị bị một bộ dáng của Chúc Viêm làm cho sợ hãi, hắn đang suy nghĩ đến lý do thoái thác kế tiếp của mình, chưởng quỹ bên kia đã từ phòng bếp đi ra.

Chưởng quỹ mặc trường bào ám văn hoa lệ, mặt chữ điền, mắt to, khi ánh mắt chạm đến người mặc quần ngắn vải thô, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu và tính kế, hắn đến gần tiểu nhị, trầm giọng nói: Ngươi không chiêu đãi khách nhân, làm người như vậy đứng ở đây, đây là đạo đãi khách mà ta dạy cho ngươi à?

Tiểu nhị bị tiếng quát của chưởng quỹ làm cho sợ tới mức đánh cho giật mình, vội vàng không ngừng bổ sung:

- Chưởng quỹ, ngươi nghe ta giải thích, hai người trước mặt này là tới làm ăn, ta nói chúng ta không làm ăn, bọn họ còn không tin, ta không có ý định chậm trễ.

- Làm ăn buôn bán?

Chưởng quỹ lại nhìn Chúc Viêm và Viên Tiêu, sau đó nhìn toàn bộ vào hộp gỗ phía sau Chúc Viêm, trong mắt hiện lên một mảnh hiểu rõ:

- Bán đậu hủ?

- Đúng vậy, ta và phu lang của ta đã đi mấy cửa hàng cơm rồi, bọn họ ngay cả nhìn cũng không nhìn chúng ta, càng đừng nói chính miệng ta ăn đậu hủ, ta nghĩ nghĩ sẽ không đi cửa hàng cơm khác, trực tiếp tới cửa hàng cơm nổi tiếng nhất trên trấn chúng ta.

Chúc Viêm nói chuyện bằng phẳng vững vàng, làm người đối với lời nói kia không có chút nào sinh nghi.

Chưởng quỹ cũng không có không kiên nhẫn đuổi đi Chúc Viêm và Viên Tiêu, mà là nhướng mày muốn tiếp tục nghe Chúc Viêm nói tiếp, khi Chúc Viêm không nói lời nào thì hắn đã chủ động hỏi:

- Vì sao lại tới chỗ chúng ta?

- Bởi vì người trước nhìn mặt mà bắt hình dong, ta cảm thấy cửa hàng lớn nhất trấn chúng ta Mỹ Vị Hiên sẽ không làm như vậy, Mỹ Vị Hiên mạnh hơn các cửa hàng khác, nhất định là không giống với những cửa hàng đó, hơn nữa vừa rồi ta cũng nghe thấy lời nói của chưởng quỹ đối với tiểu nhị, lời này rõ ràng là lộ ra hình dong chớ nhìn mặt mà bắt, ta tin tưởng chưởng quỹ nhất định sẽ cho ta cơ hội này.

Chúc Viêm nói chuyện đó là một bộ có một bộ, vỗ mông ngựa đối với Mỹ Vị Hiên kia cũng là nhất đẳng nhất vang, hắn đang nói xong còn không quên báo cười chân thành với chưởng quỹ.