“…”
“Này, Seon Woojoo.”
“…”
Có ai đó lay vai tôi.
Chắc là tôi đã ngủ gật rồi.
Khi định thần lại, tôi thấy một chàng trai trẻ đang nhìn tôi với vẻ lo lắng từ ghế lái.
Một người đàn ông đeo kính.
Anh ta trông giống như hồn ma trong cuốn sách tôi đọc khi còn trẻ, ngoại trừ làn da và bộ râu nhợt nhạt.
Yoon Seok Hwan.
Anh ấy là người mà tôi đã biết từ lâu.
Chức danh của ông là phó ban quản lý phụ trách các học viên.
Khuôn mặt anh lộ rõ
vẻ lo lắng.
"Bạn có ổn không?"
“Xin lỗi, Hyung. Tôi đoán là tôi đã ngủ quên.”
"Đã từng ở đây. Bạn phải đứng dậy.”
Xe dừng lại ở một khu chung cư ở Gangnam-gu.
Đây là ký túc xá của nhóm nhạc nam TNT mà tôi thuộc về.
Tôi đến đây đóng gói đồ đạc sau khi chấm dứt hợp đồng với công ty.
Lễ hội mà Seok-hwan huyng lái là phép lịch sự cuối cùng của công ty.
“Thật buồn cười.”
"Là gì?"
“Khi xác nhận ra mắt, tôi cảm thấy như mình đang ở trên thiên đường nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy như đang ở cổng địa ngục.”