Chương 56

Bấy giờ Lục Duyên mới chậm rãi nhớ lại bát canh dê kia.

Tóc bị vò đến rối hết cả lên, cậu đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa, nhưng càng tắm lại càng thấy nóng.

Cậu có hơi không nhịn nổi, tràn ngập trong đầu óc đều là Yến Phục Linh.

Ngay lúc đang bực bội sấy tóc, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Lục Duyên đi ra phòng tắm, nhìn thấy Yến Phục Linh ló đầu ra từ khe cửa, đang chờ mong nhìn cậu.

“Cậu tới làm gì?” Lục Duyên rũ mắt hỏi nàng.

Yến Phục Linh giả ngu: “Đến xem cậu đó.”

Lục Duyên xách cổ áo nàng: “Vậy vào đi.”

Bàn tay kia nóng rẫy, trực tiếp kéo Yến Phục Linh kéo vào.

Trong phòng chỉ bật mộ ngọn đèn đầu giường, Lục Duyên đè lại bả vai Yến Phục Linh áp sát người lên ván cửa, là áp đối diện với ván cửa, vì phòng ngừa bị đau, cậu tự cho là chu đáo mà để tay ở dưới làm đệm lít cho Yến Phục Linh.

Yến Phục Linh cảm giác bản thân mình giống tội phạm bị cảnh sát khống chế ngay tại hiện trường, nàng muốn giãy giụa, nhưng Lục Duyên lại càng dùng sức đè nặng nàng.

Trong lời của cậu ẩn chứa chút tức giận: “Yến Phục Linh, cậu làm chuyện tốt rồi.”

Ngay cả âm thanh của cậu cũng thật nóng bỏng.

Yến Phục Linh bắt đầu chột dạ, muốn biện giải: “Cậu cũng không chảy máu mũi mà, như thế nào lại là tớ làm chuyện tốt ——”

Tay bị bắt lấy sau đó bị ấn ở giữa háng cậu, Yến Phục Linh tắt tiếng trong nháy mắt.

… Cứng quá, qυყ đầυ đẩy lên lớp vải quân và đang chạm vào đầu ngón tay nàng.

Lục Duyên lúc này trái lại cũng không bực bội như vậy, cậu tới gần Yến Phục Linh, trên người nàng mát hơn cậu nhiều, Lục Duyên muốn cắn nàng.

Nước ấm luộc ếch luôn có tác dụng, cậu nhẹ nhàng cọ lên cổ của Yến Phục Linh, thả lỏng thân thể của nàng, lôi kéo tay nàng chậm rãi xoa nắn dươиɠ ѵậŧ phía dưới quần của mình.

“Chuyện do cậu làm ra thì cậu tự giải quyết đi.” Âm thanh mơ hồ của cậu theo hơi thở truyền vào tai Yến Phục Linh.

Chương 23 (H)

Yến Phục Linh bị đè nặng ấn lên cửa, phía sau lưng hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt đối phương, rất không có cảm giác an toàn, nàng còn định cò kè mặc cả: “Cậu để tớ quay lại đi, tớ sẽ suy xét tuốt cho cậu.”

Lục Duyên cười một tiếng, thấp giọng nói: “Như vậy cũng không ảnh hưởng gì cả,… Ưm… Dùng sức một chút.”

Yến Phục Linh trợn to mắt, cảm giác đồ vật dưới tay kia càng trở nên cứng rắn hơn, vội vã thu tay lại.

Nàng muốn lớn tiếng nói chuyện để tiếp thêm can đảm cho chính mình thêm can đảm, nhưng lời ra khỏi miệng còn yếu thế hơn cả giọng điệu vốn dĩ của nàng: “Rõ ràng là cậu sờ mông tớ trước mà, vì sao còn để tớ thổi cho cậu chứ…”