Hai chữ bạn cùng bàn vốn dĩ là một danh xưng vô cùng bình thường, nhưng sau khi thêm thêm một từ "của tôi" trước nó, lại được đọc ra từ miệng La Vy Vy, nó dường như biến thành một ý nghĩa thân mật nào khác.
Ánh nắng chiếu xuống gò má đỏ bừng của La Vy Vy, mà đôi mắt kia lại giống như hồ nước trong vắt. Cô cứ yên lặng nhìn chằm chằm cậu như vậy. Trong không khí dường như thoang thoảng hương hoa tường vi.
Phàm Nhất Hàng đột nhiên quay đầu sang chỗ khác, không nhìn cô nữa.
Yết hầu trượt lên xuống một lúc, cậu hạ thấp giọng nói: "Cậu nên sửa đổi một chút. "
"Cái gì cơ? " La Vy Vy chớp mắt, hiển nhiên nghe không hiểu lời Phàm Nhất Hàng nói.
Phàm Nhất Hàng vẫn cứ ngoảnh đầu sang chỗ khác, nín nhịn sự kí©h thí©ɧ trong lòng, cậu giải thích: "Cho dù cậu không thích cô ấy, cậu cũng phải sửa đổi một chút."
"Vì sao? "
Phàm Nhất Hàng: "Bởi vì.... "
La Vy Vy không đợi cậu nói xong liền mở miệng: "Không thích cô ta lại còn cần phải giả vờ nói rằng mình thích hay sao? Tôi với cô ta có vô số điểm khác biệt. Điều tôi chán ghét nhất chính là loại ngoại tâm khẩu bất đồng như cô ta. Tôi không muốn bản thân mình trở thành người mà mình ghét."
Hai tay Phàm Nhất Hàng đan vào nhau, đặt lên trên đầu gối: "Nhưng cậu cứ như vậy, sẽ không ai thích cậu."
"Thích? " La Vy Vy bật cười: "Vì sao tôi lại cần người khác phải thích tôi? Tôi lại không vì sự yêu thích của họ mà sống, đời người điều quan trọng nhất cũng là khó khăn nhất không phải là vui vẻ hay sao? "
Phàm Nhất Hàng mấp máy môi. Vậy mà lần này cậu lại không phản bác lời của cô.
Hồi lâu sau cậu mới nói ra một câu: "Có lẽ cậu nói đúng."
La Vy Vy xoa môi: "Lời tôi nói đương nhiên là đúng rồi. La đại ca từ trước đến giờ có bao giờ nói sai đâu."
Phàm Nhất Hàng: "...."
"Phàm Nhất Hàng." La Vy Vy quay người, nhìn thẳng vào Phàm Nhất Hàng, nói một cách chắc chắn: "Cậu có phải muốn giúp tôi không? Cậu muốn mọi người không chán ghét tôi như vậy nữa."
Phàm Nhất Hàng không nói gì, La Vy Vy liền tiếp tục nói: "Cậu không cần giúp tôi. Tôi sớm đã quen với việc mọi người không thích tôi rồi. Với lại tôi căn bản cũng không để ý đến bọn họ có thích tôi hay không. Nhưng vẫn là cảm ơn cậu nhé! "
La Vy Vy nói xong, đứng dậy phủi bụi đất ở mông, nói: "Tôi không biết cậu vì sao lại không vui, nhưng khi cậu ít quan tâm đến ánh mắt của người khác, cậu sẽ có thể vui lên một chút."
Phàm Nhất Hàng ngước mắt lên, nhìn vào vị trí của La Vy Vy ở bên cạnh mình.
Dưới ánh nắng, cả người cô trông giống như có hào quang. Là ánh hào quang khiến cậu rơi vào vực sâu muôn trượng, vĩnh viễn không bao giờ chạm tay được đến nó.
Mà tâm trạng không vui của cậu không phải là vì ánh mắt của những người khác, mà là bởi vì, cậu đối với bất kỳ ánh mắt nào cũng đều không có cảm giác gì.
Cậu thậm chí không phải là không vui, cậu chỉ là không có tâm trạng thôi.
Mà điều khiến cậu không tài nào hiểu nổi đó chính là, La Vy Vy lại có thể khiến cuộc sống như ao tù nước đọng của cậu trở nên có chút dậy sóng.
Những cũng chỉ là hơi lăn tăn một chút mà thôi, ao tù vẫn sẽ chỉ là ao tù.
Đúng lúc này, Tần Thiên Thiên và một nữ sinh của lớp bên cạnh đã mang dụng cụ của môn bóng rổ đến.
La Vy Vy bỏ chân xuống, nhìn xuống bậc thềm, sau đó chậm rì rì bước đến. Cô nói qua quýt một câu "cảm ơn" với Tần Thiên Thiên.
Tần Thiên Thiên "vâng" một tiếng. Nữ sinh ở bên cạnh không nhịn được, nói: "La Vy Vy, cậu có phải là quá đáng quá rồi không? Việc này vốn dĩ là việc cậu phải làm, dựa vào cái gì mà Thiên Thiên phải làm thay cậu? "
La Vy Vy nhếch môi, nở một nụ cười.
"Dựa vào việc tôi là chị của cô ta. Nhỏ phải nghe lớn, đây gọi là kính trọng bề trên. Có đúng không, em gái ngoan?"
Tần Thiên Thiên âm thầm nắm chặt tay, không nói lời nào, quai hàm động một chút. Giống như cuộc trò chuyện này đối với cô ta chứ là tốn hơi thừa sức.
La Vy Vy bước tới, tay trái khoác lên vai trái của Tần Thiên Thiên. Cô nói với âm thanh chỉ đủ cho hai người họ nghe thấy được: "Nếu không cam lòng giúp tôi thì sau này đừng mở miệng nữa, tránh để cuối cùng lại làm khó cho chính mình."
Nói xong, cô nhanh chóng bỏ đi. Tần Thiên Thiên đứng ở đó, sống lưng sớm đã cứng đờ.
Nữ sinh ở bên cạnh Tần Thiên Thiên oán giận: "Thiên Thiên, cậu cũng quá dễ bị bắt nạt rồi đấy! La Vy Vy quá đáng như vậy, sao cậu vẫn nhịn được vậy? "
"Bởi vì chị ấy là chị của tôi. Tôi cũng...không có cách khác." Trong giọng nói của Tần Thiên để lộ cảm giác nấu lực, nhưng đáy mắt lại thoáng qua sự lạnh lẽo.
Kế hoạch ban đầu của cô không phải là như thế này.
Vốn dĩ kế hoạch của cô là khi hai người bọn họ đi đến phòng dụng cụ, cô sẽ cố ý mà lỡ tay đập vào chân mình. Sau đó mọi người sẽ nghĩ là La Vy Vy cố ý làm việc này. Nói không chừng cái đập đấy còn nghiêm trọng đến nối phải đi bệnh viện. Như vậy, Tần Lộ Viễn liền biết được mọi chuyện rồi.
Nhưng bây giờ....
Tay Tần Thiên Thiên căm hận nắm chặt tay lại thành nắm đấm.
......
Sau khi La Vy Vy nói xong với Tần Thiên Thiên, cô đi đến sân tập bóng rổ trên sân.
Đám người Tống Ninh Viễn đã đợi ở đó, thấy La Vy Vy tới, họ vội vàng phất tay: "Lão đại, nhanh lên nào! "
La Vy Vy không nhanh không chậm đi tới, mỗi bước đi thì chiếc váy ở bên trong lại thắt lại. Sau khi sửa sang lại trang phục một chút, cô mới nhanh chóng đi tới.
Mấy người theo sự phân chia tổ trên lớp mà làm thành đội bóng rổ.
Phàm Nhất Hàng ngồi ở trên bậc cao nhìn xuống, chỉ thấy trong một đám nam sinh lại xuất hiện một La Vy Vy ở chính giữa, trông không hài hào chút nào. Nhưng sau khi thật sự bắt đầu trận đấu, La Vy Vy vậy mà so với nam sinh còn chơi hay hơn. Với lại chỉ cần cô giữ được bóng thì gần như là đối thủ muốn cướp bóng là rất khó.
La Vy Vy giống như...cảm xúc của cô ngoài giờ học đều tran đầy nhiệt huyết vậy.
Mà cậu thì ngược lại. Cậu dường như chỉ có nhiệt huyết với việc học. Mà thật sự cũng không phải là nhiệt tình, chỉ là bởi vì, ngoài việc học, cậu không có việc gì có thể làm được cả.
Khi Phàm Nhất Hàng ngước mắt lên nhìn lần nữa thì thấy một nam sinh cao gầy mang theo mấy nam sinh ở bên sân bóng rổ bên cạnh đi tới.
"Này! Lớp các cậu và lớp chúng tôi đấu một trận ra trò đi? Mang người đến chỗ chúng tôi nhé? " Nam sinh kia khom tay đặt lên bả vai La Vy Vy.
Đôi mắt Phàm Nhất hơi híp lại.
Cậu nhìn thấy La Vy Vy cầm tay nam sinh kia bị xuống khỏi vai mình, vui đùa nói câu gì đó.
Có lẽ là có hơi mệt rồi nên nụ cười của La Vy Vy trông có chút lười nhác.
Một giây sau, Phàm Nhất Hàng từ trên bậc thềm đứng dậy, rời đi.
......
Ở bên này, La Vy Vy và nam sinh cao gầy kia đang nói gì đó.
Nam sinh kia là Thẩm Mộ Thành, học năm hai. Anh ta có tướng mạo không tồi, gia cảnh cũng tốt. Nghe đồn rằng anh ta cứ một tuần là thay bạn gái một lần.
Nếu nói La Vy Vy là lão đại năm nhất, thi Thẩm Mộ Thành kia chính là lão đại năm hai.
Hai tuần trước, Thẩm Mộ Thành bị kỷ luật, mà La Vy Vy lại đến muộn nên anh ta đã bị phạt chạy cùng La Vy Vy. Hai người đã quen biết từ khi bị phạt chạy đó, nhưng cũng chỉ là ở giai đoạn "quen biết" mà thôi.
"Có thể tham gia không? " Thẩm Mộ Thành cà lơ phất phơ hỏi.
La Vy Vy có chút không tự nguyện. Cô chơi bóng chỉ là vì tiêu khiển. Mà ý của Thẩm Mộ Thành là muốn cùng bọn họ so tài.
"Nhưng bên bon em thiếu mất một người." La Vy Vy nhìn những người đứng sau Thẩm Mộ Thành, cười nói: "Các anh vẫn nên đi đến sân phía Tây chơi đi."
"Không sao a, bên bọn anh bỏ bớt đi một người là được." Thẩm Mộ Thành quay đầu nhìn về phía sau, nói: "Một người trong số các cậu đi đi."
Người của Thẩm Mộ Thành vừa định cử động thì đột nhiên một giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Không cần, tôi tham gia."
La Vy Vy ngạc nhiên quay đầu lại, đúng lúc đối diện với đôi mắt trầm lặng, không dậy sóng của Phàm Nhất Hàng.
Hết chương 35