Chương 4: Tâm tư

Bốn . . . . . . . . . . . . Nguyên nhân . . . . . . . . . . . .

Thời tiết dần dần ấm lại, người trẻ tuổi đều đã chuyển áo dài tay sang áo ngắn, các ông lão bà lão vẫn quần dài áo tay dài, Ngô Hinh Ưu quần tây với áo tay dài nhìn trẻ tuổi năng động giữa các ông bà cụ, bầu không khí vẫn sinh động như vậy, nhưng cô ấy đã kiềm chế một chút, nguyên nhân là do Tào Tịnh Trần cũng đã tham gia vào nhóm trò chuyện của người lớn tuổi, mặc dù anh ấy không nói nhiều, nhưng điều đó đã gây trở ngại cho Ngô Hinh Ưu phát huy. Ngươi nói, nếu hoạt động này hoạt bát một chút, liền cảm thấy vui vẻ, nhưng bây giờ lại phải kiềm chế, trước kia tán giấu tốt đẹp biết bao, hiện tại cô chỉ có thể ngồi gãi gãi da đầu.

"Mặc dù hiện tại thời tiết nóng nực, nhưng vẫn là nên chú ý một chút, rất nhiều người trẻ tuổi không để ý, đợi đến lúc về già sẽ phát sinh nhiều vấn đề. Ngươi xem mấy cô gái mặc áo lộ bung, lộ eo và đầu gối, có gì đẹp đâu chứ. Sau này về già đau chỗ này chố kia, nghiêm trọng hơn có khả năng ảnh hưởng đến khả năng sinh sản.!" Bà của Nải Nải vừa bế Nải Nải vừa xếp quần áo mua hôm nay và nói chuyện với mọi người.

"Đúng vậy, bà xem Ưu Ưu vẫn là mặc ấm áp như vậy, như vậy về già sẽ không phải chịu khổ!" Bà lão mặc áo khoác đỏ nói.

Ngô Hinh Ưu chạm vào quần của mình mỉm cười hạnh phúc nói: "Bây giờ cũng không quá nóng, mặc như này còn có thể chống nắng, con cũng sẽ không bị phơi nắng đến đen, bằng không thì càng xấu!"

"Ôi, cháu mới không xấu đâu. Đúng vậy, trông cháu lúc nào cũng có tinh thần, dáng vóc cũng cao. Không phải ba đứa con của ta đều kết hôn, cháu ngoại trai thì quá nhỏ, nếu không ta đã giới thiệu cho cháu." Bà nội Nải Nải cười tủm tỉm nhìn Ngô Hinh Ưu.

Ngô Hinh Ưu cười vui vẻ, quay đầu thoáng nhìn nhìn thấy Tào Tịnh Trần đang nhìn cô cười nhẹ, nụ cười của cô lập tức cứng đờ: "Sao anh còn chưa đi? Anh không đi chạy bộ sao?"

"Vừa trở về, nghỉ ngơi một chút." Tào Tịnh Trần hai mắt lấp lánh nhìn cô.

"Ồ…” Ngô Hinh Ưu né tránh ánh mắt của anh, nghĩ thầm thực xấu hổ, "Vậy anh không quay về nhà sao?"

"Chờ một chút quay về." Tào Tịnh Trần tạm dừng một chút lại tiếp tục nói, "Chờ một lát tiện đường đưa cô trở về, buổi tối không an toàn."

Ngô Hinh Ưu mở to hai mắt nhìn hắn, người này có chuyện gì vậy, lời nói như đang đe dọa người, còn nói buổi tối không an toàn, anh đã đi con đường này ít nhất cũng 500 ngày rồi, như thế nào lại đột nhiên không an toàn, buồn cười,vvới việc đi lại với phụ huynh của học sinh trong trường không được chính đáng cho lắm. Cô vội vàng cự tuyệt, nhưng sau đó đã khơi dậy sự tò mò của các bà.

"Ưu ưu à, đây là ai thế?" Bà của Nải Nải nhìn từ trên xuống hỏi.

"A? Ha ha. . . . . .Uh. . . . . ." Ngô Hinh Ưu không biết nên trả lời như thế nào, nói gì cũng không thích hợp, tuy rằng bây giờ đã là tan tầm, nhưng thế nào cũng là phụ huynh của học sinh."Anh ấy là. . . . . ."

"Tôi là bạn của cô ấy, tôi họ tào, tên là Tào Tịnh Trần."

Tào Tịnh Trần thò đầu ra ngoài tự giới thiệu bản thân, Ngô Hinh Ưu đạp đạp chân, nội tâm quay cuồng, cô thật là cám ơn người bạn phương xa này.

"A! Em cứ nghĩ anh là bạn trai của Ưu Ưu nha, mấy ngày nay em đã thấy anh ở đây, có điều ngại nên em không hỏi thôi!"

"Không đúng không đúng, Ưu Ưu nói cô ấy không có bạn trai nha, bằng không sao ta lại nói muốn giới thiệu cho con bé." Bà nội của Nải Nải ngồi xuống và giải thích.

Bà lão mặc áo khoác đỏ quay lại hỏi: "Cũng đến lức nên có bạn trai rồi! Ưu Ưu cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

"A? Cháu? Cháu mới 22."

"22 không lớn, thích hợp để yêu đương, tiểu tử cậu bao nhiêu tuổi?"

Một loạt linh cảm đáng ngại xuất phát từ tận đáy long mình, Ngô Hinh Ưu lại luống cuống tay chân, vội vã trả lời trước khi Tào Tịnh Trần trả lời, "Anh, anh, anh ấy. . . . . lớn lắm rồi, cũng đã có bạn gái rồi!"

Thấy Tào Tịnh Trần không có trả lời, bà lão mặc áo khoác đỏ có chút tiếc nuối và chán ghét nói: "Có bạn gái rồi, nếu đã có bạn gái rồi thì không có gì để nói."

"Bà ơi, cháu 27 tuổi, chưa có bạn gái."

Vừa nghe không có bạn gái, bà nội vủa Nải Nải tỏ vẻ hứng thú, bà chạm vào tay Ngô Hinh Ưu ra hiệu cho cô: "Mới 27 tuổi, không có bạn gái."

"Bà nội Nãi Nãi cháu không vội, cháu mới 22."

"22 có thể lo lắnh." Bà nội Nãi Nãi nói với vẻ mặt căm thù sắt thép.

Ngô Hinh Ưu nội tâm luống cuống, tim đập "Thùng thùng thùng thùng", vội giải thích: "Cháu . . . . . Thực sự không vội, hơn nữa nhà của cháu không phải ở đây"

"Không phải người địa phương nên không lấy chồng ở đây."

"Đúng vậy, ngươi xem chúng ta ở đây ai cũng không lấy chồng xa, nhưng hiện tại phương tiện đi lại thuận tiện hơn rồi, nhớ nhà là có thể về ngay a!"

Nhóm người nói chuyện mỗi người một câu, Tào Tịnh Trần đứng bên cạnh lắng nghe, không nói một lời, Ngô Hinh Ưu lúc này tức giận, ở trong lòng đã muốn mắng anh vài lần, thọc tổ ong vò vẽ xong liền không lên tiếng! Hiện tại quái im lặng, như thế nào không nói một lời!

Cái gọi là xấu hổ đến chết đi sống lại có thể nói chính là loại tình hình này!!!

Hôm thứ sáu, Kha Kha đến lớp, khi giờ tan học sắp kết thúc thì nhận được tin nhắn của Tào Tịnh Trần, nói phải đón Kha Kha muộn một chút, Ngô Hinh Ưu vỗ tay tán thưởng, cuối cùng cô có thể không cần nhìn thấy khuôn mặt của anh khiến cô phải đau đầu. Sau khi tan học, cô đưa Kha Kha đến phòng hiệu trưởng Trần rồi nhanh chống tan ca, lo lắng sẽ gặp hắn ở quãng trường, hôm nay trực tiếp sẽ không đến đó.

Còn gì sướиɠ hơn là nằm ở nhà xem vừa phim vừa ăn vặt, xem xong một tập Conan, di động liền nhận được tin nhắn khiến cô hốt hoảng, thật sự sao lại nhanh như vậy, không cần cũng biết là Tào Tịnh Trần.

"Cô như thế nào lại đưa Kha Kha cho người khác chứ, nếu gặp chuyện không may thì phải làm sao bây giờ?"

Ngô Hinh Ưu không thể hiểu nổi: "Đó là hiệu trưởng, như thế càng an toàn hơn."

"Kha Kha còn bé, tất cả các bạn đều về nhà chỉ còn mỗi con bé nó sẽ cảm thấy không an toàn, có điều cô là người thân quen với con bé hơn, nếu cô ở bên cạnh con bé sẽ cảm thấy an toàn hơn."

Hôm nay vào thời điểm tan ca, nhìn thấy Kha Kha cùng với những đứa nhỏ khác chơi trò chơi vũ trụ rất là cao hứng, nhưng lại cảm thấy không đủ cảm giác an toàn, "Lần sau trực tiếp cho ngươi đưa về nhà đi!"

"Có thể, thứ sáu tuần sau không thể đến đón con bé, cô giúp tôi đưa con bé về được không? Cô cũng biết nhà tôi ở đâu rồi."

Người này chu đáo đến nỗi biết bản thân cuối tuần không rảnh a! Cũng thật lợi hại! Những chuyện rắc rối của Tào Tịnh Trần khiến cô phải đau đầu, mỗi lần nói chuyện với cô bạn thân Trần Tân Niên phải phàn nàn một phen. Trần Tân Niên suy nghĩ liệu Tào Tịnh Trần này có ý tứ gì với cô không, Ngô Hinh Ưu ngay lập tức phủ nhận: "Anh ta là loại người như thế, từ lần bị anh ta bắt đến chỗ bất động sản tớ đã không thích cái loại tổ tiên này. Ai mà lấy phải anh ta thì thật xui xẻo mà!"

"Để cô giáo Diệu Diệu đưa qua, Kha Kha thực thích cô giáo Diệu Diệu, hơn nữa cô ấy cũng gần khu nhà của anh."

"Kha kha nói con bé thích cô, hơn nữa, cái kia cô giáo không biết nhà của tôi ở đâu."

Ngô Hinh Ưu cảm thấy thật sự đau đầu mà.

"Đến lúc đó tôi sẽ đưa địa chỉ cho cô giáo Diệu Diệu là được."

"Không!" Tào tịnh trần tiếp tục cự tuyệt, hắn chính là muốn Ngô Hinh Ưu đưa, những người khác hắn lo lắng, "Đừng nói với người khác thông tin riên tư của tôi, cô đã biết nhà tôi ở đâu, không có cách nào tôi hy vọng người khác không biết về nó."

"Nhà anh có thứ quý giá sao hay là bảo tàng ngàn năm cất giấu?" Ngô Hinh Ưu căm giận đánh ra một dòng rồi xóa đi từng chữ một, cô không đủ khả năng và dung khí để tiếp tục phản bác, sẽ không có kết quả mong muốn nên đành phải đồng ý.

Thời gian cứ trôi qua như thế, cô không nhớ cho đến khi nhận được tin nhắn của Tào Tịnh Trần khi cô vào lớp. Hôm nay cô phải đưa Kha Kha về nhà, nhưng hôm nay quả thật cô có việc phải làm, chỉ có thể trả lời tin nhắn Tào Tịnh Trần giải thích tình huống này.

Tào Tịnh Trần ở nhà đứng lên đứng xuống, mở phim xem cũng không nghe được một chữ, cuối cùng đã đến tám giờ, chỉ mười phút nữa là Kha Kha về.

Chuông cửa rốt cục cũng vang lên, khi anh mở, ánh mắt mong đợi của anh lập tức trở nên lạnh lùng.

"Chào cậu Kha Kha, thật sự là xin lỗi a, cô giáo Ưu Ưu có việc gấp, nên nhờ tôi đưa Kha Kha về , tôi cũng ở tiểu khu này, tôi ở tòa F6, tôi đưa Kha Kha rất tiện, về sau anh nếu có việc không thể đón Kha Kha cứ nói với tôi, tôi sẽ đưa cô bé về." Cô giáo Diệu Diệu nắm tay Kha Kha với nụ cười ấm áp và thận trọng giải thích lý do.

Tào Tịnh Trần một câu cũng không muốn nghe, đón Kha Kha nói câu cám ơn liền đóng cửa lại. Diệu Diệu bị nhốt tại ngoài cửa với vẻ mặt bàng hoàng. Đây là kiểu phụ huynh gì vậy? Về sau không bao giờ ... đưa nữa!

Tào Cảnh Yên đưa Kha Kha đi rồi, cả một buổi tối Tào Tịnh Trần đều cầm di động xem ảnh đại diện WeChat của Ngô Hinh Ưu, cái gì có việc đều là lấy cớ, cô gái này thật sự không có năng lực.

Một tuần có một lớp. Sau đó năm tuần liên tiếp Tào Tịnh Trần không đưa Kha Kha đến lớp, hiệu trưởng Trần cùng Tào Tịnh Trần nói chuyện, hắn nói: “Kha Kha không thích nơi này, vì vậy chúng ta hãy nói chuyện này sau.”

Hiệu trưởng Trần cho rằng là Ngô Hinh Ưu đối xử với Kha Kha khác biệt. Cô muốn trả thù riêng chuyện trước đó, điều này khiến phụ huynh phàn nàn. Học sinh không thích nơi này, thậm chí phải trả lại phí. Nói lý ra phải tìm cô nói chuyện, để cho cô ý thức được đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, vấn đề liên quan đến đạo đức và nhân phẩm của nhà giáo. Ngô Hinh Ưu ngay lập tức bị cuốn vào vòng vay, ngay cả tư cách và đạo đức của cô cũng được cải thiện hoàn toàn.Điều cô biết là hắn không cố ý. Điều cô không biết là các đồng nghiệp sẽ xa lánh cô, đối đãi khác nhau, điều này nếu truyền ra ngoài thì thanh danh của cô cả đời này sẽ bị hủy hoại.

Mặc dù như vậy, ông chủ vẫn cố chấp nghĩ Ngô Hinh Ưu có vấn đề về đạo đức nhà giáo, ra lệnh cô phải tự mình giải thích và xin lỗi.

Giải thích? Giải thích cái đầu a?