- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trong Bụi Cỏ Có Đóa Hoa Đỏ Thẫm
- Chương 1: Gặp mặt
Trong Bụi Cỏ Có Đóa Hoa Đỏ Thẫm
Chương 1: Gặp mặt
Một ngày trời quang đãng, một vóc người mảnh mai, mang theo khẩu trang, mũ và võ trang đầy đủ người lén lút tiến vào một tiểu khu hộ gia đình, sau khi tiến vào thang máy người này ấn nút đến tầng cao nhất, thang máy từ từ đi lên.
Một bên tránh né giám sát một bên nhìn con số trên màn hình, cuối cùng dừng ở tầng 35, "Đinh --" một tiếng, thang máy mở ra. Người này lén lén lút lút thò đầu ra, xác nhận không có ai trong hành lang sau đó bước ra ngoài, giữ cho bước chân của mình nhẹ nhàng nhất có thể, từ trong túi xách chậm rãi lấy ra -- một chồng tờ rơi, ngón tay rút lấy ba tờ rồi đặt lên tủ giày ở trước cửa nhà.
"Hai bậc thang ba hộ, một hộ đặt hai hoặc ba tờ. Cái này một bao có lẽ rất nhanh liền phát xong."
Việc này rón rén giống như làm trộm "Nhân thượng nhân" Ngô Hinh Ưu chính là làm công, cô phát tờ rơi chính là tự mình huấn luyện nghệ thuật cơ cấu "Hoa hồng lớn" chiêu sinh tuyên truyền. Vạn ác chủ nghĩa tư bản tùy ý sai sử cơ sở nhân dân xã súc, nơi nào có phản kháng, nơi đó liền có áp bách, Ngô Hinh Ưu ở chỗ này làm việc hai năm vì sao không phản kháng, bởi vì nàng còn có.. Phòng vay phải trả.
Hoa hồng lớn nằm ở tầng bốn của trung tâm thương mại, toàn bộ tầng này dung để giảng dạy và đào tạo, hôm nay chủ nhật nghỉ lễ Quốc Khánh nhà trường cần học bù nên huấn luyện cơ cấu cũng không cần lên lớp, phóng tầm mắt nhìn tới toàn bộ lầu bốn tất cả đều nghỉ, chỉ có các nàng ra phát tờ rơi.
Đi thang máy lên tầng cao nhất, sau đó chạy xuống cầu thang bộ. Đây đã là tòa nhà thứ ba cô ấy đi bộ sáng nay. Hầu như mỗi lần cô ấy đến tầng một, cô ấy cho rằng phát xong liền không sao, kết quả ông chủ nói, "Quay lại lấy và gửi hết đồ trong tủ đi!"
Lớp nghệ thuật của họ chịu trách nhiệm ở quảng trường phía sau tiểu khu. Hai trong bốn giáo viên xin phép nghỉ, chỉ còn lại cô cùng một người mới tới cái gì cũng không biết, em gái ngây thơ.
"Năm mới năm mới năm mới năm mới! Tôi thật sự muốn chịu phục, chỉ hai người chũng ta phát một cái tiểu khu lớn như vậy, ông chủ nói đến giúp chúng ta phát, gọi điện thoại cho hắn thời gian âm thanh đều là mông lung, khẳng định không biết ở nơi nào đi ngủ đâu!" Ngô Hinh Ưu ngồi tại trong hành lang gửi một tin nhắn cho bạn than của mình.
"Lúc này mặc kệ ông chủ đi, cố lên nha, buổi chiều tan làm tới nhà của tớ ăn cơm, làm cho cậu sườn xào chua ngọt, cònmuốn ăn gì nữa không nói cho tớ biết, lát nưa tớ sẽ mua!"
Nhìn thấy sườn xào chua ngọt, Ngô Hinh Ưu lê hai đầu đau nhức chân tiếp tục đi lên cầu thang. Cửa của một số lối đi an toàn bị đóng lại, khi mở ra sẽ phát ra âm thanh "ken két". Loại này âm thanh kỳ quái này đặc biệt lan tỏa trong hành lang tối tăm. Trước cửa có mấy cái tủ giày, không có tủ giày liền đặt trên thảm trải sàn trước cửa, tiếng cửa vang lên khến cô sợ hãi bỏ chạy.
Muốn hỏi vì sao?
Bởi vì tiểu khu cấm phát tờ rơi, các tầng còn có giám sát, nếu như bị bảo vệ nhìn thấy thì bị mắng chửi thẳng tay, hoặc là bị các hộ gia đình bắt gặp trực tiếp đưa đến phòng an ninh, sau đó lại ập xuống bị mắng một trận, nếu để ông chủ biết, lại là ập xuống trán bị mắng một trận, bất kể làm thế nào, chính là sẽ chịu một trận mắng.
Khi đang lén lút phát tờ rơi, cô chợt nghe thấy tiếng một người mở cửa, tâm cô lập tức nâng lên cổ họng, thầm nghĩ: Xong, chạy! Chưa đầy nửa giây, cô nhấc chân chạy vào hành lang, chính là không may, cửa hành lang bị đóng lại, cô đưa tay vặn một cái, "Lộp bộp --" một chút, chốt cửa rớt xuống..
Ngô Hinh Ưu đứng trên lầu tối lộn xộn, lúc này phía sau một đạo sáng ngời, một giọng nói từ tính giống như quỷ gọi.
"Cô là ai? Cô đang làm gì ở đây?"
Ngô Hinh Ưu lập tức cứng người, cô cầm chốt cửa chậm chạp không quay người, đại não cao tốc vận chuyển tìm một lí do hợp lý không có sơ hở lấp liếʍ cho qua, còn không đợi cô kịp phản ứng cổ tay liền bị người bắt được.
"Cô.. Cô sẽ không.. Đang trộm chốt cửa chứ?"
Đập vào mắt là một thanh niên, mặc bộ quần áo thể thao màu xám giống như anh ta chuẩn bị đi ra ngoài, vóc dáng thật cao, thanh âm êm tai lại không nói tiếng người, cái gì gọi là trộm chốt cửa? Cần thiết hay không, chốt cửa còn cần trộm?
"Không có không có, làm sao có thể, đây là không cẩn thận rơi xuống tôi chuẩn bị gắn lại nhưng là có chút khó khăn.." Ngô Hinh Ưu chột dạ nói.
Không chấp nhận được lời giải thích của cô, người đàn ông kia liền vạch trần lời nói dối của cô, con mắt có chút nheo lại khẳng định nói, "Cô đang.. Nói dối!"
Hắn nhìn thấy Ngô Hinh Ưu với một túi quà treo trên cánh tay còn lại của cô, hỏi: "Đó là cái gì? Có phải là chốt cửa mà cô đã trộm không? Lấy nó ra, không giao ra chính là ngầm thừa nhận, tôi sẽ đem cô đưa đến bất động sản, tuổi còn trẻ không học tốt!"
Ngô Hinh Ưu lại một lần nữa lộn xộn, người này mạch não bị chập sao?
"Tôi đến tìm bạn, cô ấy nói cô ấy sống ở tầng này."
"Ồ~Vậy tòa nhà tên là gì vậy?"
"A? Tên tòa nhà?"
"Đừng bịa nữa." Người đàn ông nhìn thấu âm mưu của cô, trên cao nhìn xuống nói: "Tôi là người duy nhất ở tầng này, bên kia một người di dân. Một căn hộ để trống một năm, cô muốn tìm người bạn nào? Trách không được chốt cửa hành lang của tiểu khu gần đây không hiểu sao mất tích, hóa ra là cô cùng đồng bọn, lấy ra tôi xem!"
Cô nắm lấy cái túi không cho hắn nhìn, hô to một tiếng, "Chờ một chút!"
Người đàn ông dừng lại.
"Nếu như trong này không phải chốt cửathì sao? Anh phải xin lỗi tôi!" Ngô Hinh Ưu làm ra bộ dáng hung hồn cố gắng cò kè mặc cả, thế nhưng đối phương căn bản không cho cô cơ hội.
"Tôi mặc kệ trong này là cái gì, cô là người lạ ở chỗ này lén lén lút lút không phải lừa đảo tức là đạo chích, nếu không chính là nhét miếng quảng cáo!"
Nhét miếng quảng cáo? Hắn sẽ không nghĩ rằng cô là phụ cận nhà ga nhét cái loại kia miếng quảng cáo a! Tôi đi! Hôm nay đi ra ngoài không coi ngày cũng không xem bói, xui xẻo như vậy! Ngô Hinh Ưu âm thầm hối hận, đồ trong túi càng không thể để hắn nhìn.
Bỗng nhiên, anh thoáng nhìn thấy tờ rơi trên tủ ở cửa, nó không có ở đó khi anh chạy bộ về lúc sáng, hiện tại liền có, sờ tới có cảm giác khá dày. Có bốn hoặc năm tờ, anh một mặt đã hiểu: "A~thật đúng là phát tiểu quảng cáo nha! Đi cùng tôi đến bất động sản!"
"Loại sự tình này còn cần đi bất động sản? Không cần đi! Anh thật đúng là chủ nhà tốt, vì vậy anh sẽ không để phí bất động sản của mình vô ích!"
Bàn tay của người đàn ông rất lớn, dung một tay nắm lấy cổ tay cô dễ dàng khống có vấn, Ngô Hinh Ưu mặc dù nặng, nhưng da thịt đều dài đến trên đùi, cổ tay cô mảnh vô cùng. Ngô Hinh Ưu còn muốn tránh thoát khỏi, tư thế như vậy rất khó không bị người khác quăng tới ánh mắt giống nhau, người đàn ông kia ghé vào tai cô nói nhỏ: "Ra cửa sẽ có nhiều người, nếu như không nghĩ càng thêm mất mặt, cô có thể giãy dụa, dù sao tôi sẽ không buông tay!"
Ngô Hinh Ưu hung hăng nhìn anh chằm chằm, tức giận đến mũi ê ẩm cũng không dám nói cái gì, dù sao mình vẫn còn muốn mặt mũi, giáo khu bên trong có không ít người cùng học sinh, nếu như bị ai bắt gặp, vậy mặt dày của thật đúng là mất hết.
Bất ngờ, người phụ trách bất động sản đã kéo túi xách của cô rồi lấy tờ rơi ra xé nát bét, sau đó chỉ về phía cô mắng một trận, trong phòng tiếp khách thật nhiều người đều nhìn về bên này, người đàn ông kia ở một bên ngồi nhìn xem, không nói một lời, không lộ vẻ gì.
"Tào tiên sinh, thật sự là xin lỗi đã làm cho ngài thêm phiền phức, mang đến cho ngài trải nghiệm không tốt, thế này ngài để lại tên họ, số điện thoại cùng số hộ gia đìn, hôm nào chúng tôi đến nhà thăm hỏi."
"Tào Tịnh Trần, khu A tòa nhà 6 lầu 1 số 3303." Anh ta ngồi ở trên ghế sô pha chân bắt chéo nhìn từ trên xuống dưới đứng tại chỗ không nhúc nhích Ngô Hinh Ưu, đôi mắt tròn xoe, hốc mắt đỏ lên, hai cánh tay nhét vào trong tay áo một mực điều chỉnh hô hấp.
Người phụ trách bất động sản là một người đàn ông trung niên trẻ hơn một chút, vừa thấy chính là loại ỷ thế hϊếp người, chân trước cười tủm tỉm với Tào Tịnh Trần ghi chép xong tin tức về sau, chân sau lại thay đổi một bộ hung thần ác sát gương mặt bắt đầu chỉ trích Ngô Hinh Ưu.
"Cô sao vậy? Lén lút tiến vào đến vào phát tờ rơi sao mà to gan như vậy, sao không lẻn vào nhà người ta để tờ rơi ở đầu giường đấy! Chúng tôi phiền nhất chính là những người như cô, như con gián đồng vậy, dạng mỗi ngày đuổi không đi, từng đợt từng đợt trông thấy liền buồn nôn, còn có làm hư chốt cửa, bồi thường gấp 10 lần!" Người phụ trách mẹ nó mặt đỏ tai hồng, Ngô Hinh Ưu nhìn hắn chằm chằm nước mắt lập tức liền muốn rơi xuống.
"Cô khóc cũng không có, con gái không học tốt, không được thì làm gì, nếu là ở xã hội cũ còn không biết tệ nạn gì đang xảy ra đâu, cái này nếu là con gái nhà tôi không phải.."
Người phụ trách nói có chút quá đáng, Tào Tịnh Trần có chút dừng không được đi, vừa định mở miệng ngăn lại, liền bị Ngô Hinh Ưu phản ứng giật nảy mình.
"Ông dựa vào cái gì nói tôi như vậy, ông tính là cái gì a! Ông phát tiền lương cho tôi sao? Tôi là xúc phạm đất nước để ông như thế một trận quở trách? Phát tờ rơi có gì sai? Tiểu khu các ông không cho phát tờ rơi tôi biết chứ, tôi là nhân viên bán thời gian, tôi có thể làm gì. Ông không phải cũng là làm công chuyên môn nhìn chúng tô không cho chúng tôi phát sao? Ông chủ của tôi để cho tôi tói tiểu khu này len lén phát tôi có thể làm gì. Tiểu khu không cho phát tờ rơi ông không biết à! Tôi có thể nói như vậy sao? Tôi tới phát các ông lại không cho, ông cho rằng tôi muốn bị mắng a! Bị loại người này mang tới nơi này đến ông cho rằng tôi nguyện ý!" Ngô Hinh Ưu chỉ vào Tào Tịnh Trần nói một cách ủy khuất, nước mắt liền rơi xuống. Tào Tịnh Trần trong lòng buồn cười, ngữ khí lên án có chút sữa, không thể giải thích được giống như cháu gái nhỏ bị mẹ trách mắng khóc tìm lý do.
"Ông hung dữ, tôi có khả năng gì, ông dựa vào cái gì hung dữ với tôi, biết vì cái gì con gián luôn luôn có đi, bắt giặc trước bắt vua, ông luôn luôn bắt những cái kia điểm nhỏ điểm mệt chết ông cũng làm không hết, có bản lĩnh ông chửi ông chủ chúng tôi đi, dựa vào cái gì chúng tôi làm công bị mắng vẫn là chúng tôi!"
"Không.. Cô không nên kích động, có chuyện gì từ từ nói.." Người phụ trách bị hét nhất thời sững sờ, trong nháy mắt mềm long tới an ủi Ngô Hinh Ưu.
"Ông không cần nói với tôi, có chuyện gì cứ nói với oog chủ của tôi, tôi hiện tại liền gọi điện thoại cho ông ấy." Ngô Hinh Ưu lấy điện thoại di động ra mở phần thông tin tìm đến số điện thoại của ông chủ gọi, người phụ trách nhìn Tào Tịnh Trần, nhìnNgô Hinh Ưu, trong lúc nhất thời có chút khó có thể xong việc.
"Cô gái à, nếu không cô đi đi, sau này chúng tôi đi nói ông chủ của cô đừng có tới.."
"Không được! Dựa vào cái gì tôi chịu mắng xong liền để tôi đi, ông ấy cũng phải đến bị mắng, mỗi lần đều như vậy, phía trước là người, phía sau là chó. Ngày ngày mù quáng chỉ huy, gây họa liền để chúng tôi chịu trách nhiệm, ông đừng nói nữa, tôi hiện tại liền gọi ông ấy tới, hôm nay ông ấy cũng phải bị mắng!"
"Uy? Trần giáo trưởng? Sao ông lại không nghe điện thoại! Hiện tại tôi đang ở bất động sản, vừa mới gửi trang hóa đơn đã bị ai đó chặn, người phụ trách nơi này yêu cầu ông tới một chuyến.. Không được, chính là chỉ đích danh để ông tới, bằng không liền dán thông báo đến chúng ta ở cửa tiểu khu, ông tranh thủ thời gian đến đây đi!"
Ngô Hinh Ưu nâng điện thoại lên, Tào Tịnh Trần thấy rõ ràng trên màn hình điện thoại di động viết "Ông chủ phế vật", nhất thời nhịn không được, anh "XÌ.." một tiếng bật cười, làm cho Ngô Hinh Ưu trừng mắt lớn nhìn hắn. Tào Tịnh Trần sờ sờ mũi nghi thầm, người này là đối với ông chủ của cô bất mãn như thế nào.
Ngô Hinh Ưu một bên lau lấy nước mũi một bên yên lặng rơi lệ, người phụ trách muốn nói với cô một câu, cô lập tức cầm nước mắt, trả lời đúng mực: "Không cần nói với tôi, ông chủ của tôi lập tức sẽ tới, ông trực tiếp nói với ông ấy đi!"
Tào Tịnh Trần nhặt lên tờ rơi còn sót lại nhìn sơ lược một chút, một đóa hoa hồng lớn màu đỏ ở góc trên bên phải với khuôn mặt tươi cười, "Trường đào tạo nghệ thuật Hoa hồng lớn", ở phía Đông của tầng bốn của trung tâm thương mại. Phía dưới là phần giới thiệu khuôn viên trường và phân loại các khóa học, vũ đạo, mỹ thuật, Taekwondo.. vv.
Theo phong cách của giáo viên, liếc mắt một cái liền thấy được hiện tại khóc thút thít hoàn toàn khác biệt Ngô Hinh Uu đang cười vui vẻ trên tấm ảnh. Nhìn cô hiện tại ủy khuấtnhư vậy, đột nhiên trong lòng cảm thấy có một chút xấu hổ, để người ta làm cho khóc thảm như vậy.
Lại nói tiếp kỳ thật chính mình cũng không phải cố ý, chính là bị nhét miếng quảng cáo đã không nói nên lời rồi, hôm nay vừa vặn để cô gặp phải mà thôi. Bản than cũng xác thực không nghĩ tới người phụ trách bất động sản nói chuyện khó nghe như vậy, vốn cho rằng tịch thu tờ rơi về sau sẽ không sao, ai biết được sẽ diễn biến thành cái dạng như bây giờ.
Một lúc sau, một người đàn ông ước chừng hơn bốn mươi tuổi quần áo chỉnh tề chạy đến, vừa vào cửa liền chạy về phía Ngô Hinh Ưu hỏi thăm tình huống. Tào Tịnh Trần nhìn từ trên xuống dưới, hóa ra đây chính là "Ông chủ phế vật" trong truyền thuyết kia.
Trần giáo trưởng vừa đến nói rõ thân phận của mình, ông ta là bạn của quản lý bất động sản của tiểu khu, vốn là len lút, kết quả ai biết đứa nhỏ này ngốc như vậy, để cho người ta hiểu lầm. Người phụ trách nghe Trần giáo trưởng cùng cấp trên của mình quen biết nhau, lập tức thay đổi thái độ thương lượng, Ngô Hinh Ưu trợn to mắt, thật đúng là có tiền có thể ma xui quỷ khiến, liếc mắt khinh thường một cái liền đi ra ngoài. Tào Tịnh Trần cũng đi theo ra ngoài, quan sát cô từ phía sau. Ngô Hinh Ưu ngồi ở trên bậc thang cúi đầu ngồi chơi lấy thất tinh bọ rùa.
Người phụ trách đối với Trần giáo trưởng tiến hành giáo dục đơn giản sau liền cười tủm tỉm cho người đưa ông ấy ra. Ngô Hinh Ưu một giây đồng hồ đều không muốn chờ đợi ở đây, "Buổi chiều tôi xin nghỉ phép."
"Được, ở nhà nghỉ ngơi một chút đi, ngươi làm sao còn có thể để cho người ta.. Hiểu lầm nữa nha!" Trần giáo trưởng muốn nói lại thôi, đáp ứng yêu cầu nghỉ phép của cô.
"Tôi ngu ngốc thôi!" Nói xong, Ngô Hinh Ưu nhìn thoáng qua Tào Tịnh Trần, dưới ánh mặt trời hắn xác thực ra dáng lắm, nếu như vừa rồi không ảy ra sự việc như này, cô sẽ cảm thấy người này rất đẹp trai, nhưng là trải qua việc ồn ào vừa rồi, hừ! Quả nhiên, dáng dấp đẹp mắt không có một cái tốt.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trong Bụi Cỏ Có Đóa Hoa Đỏ Thẫm
- Chương 1: Gặp mặt