“KHÔNG!” – giật mình tỉnh giấc.
Hóa ra nó đã ngủ gật trên bệ cửa sổ do quá mệt mỏi. Lại nốc tiếp 3 viên thuốc an thần loại mạnh ấy. Giờ mới 4h, còn quá sơm để ra ngoài. Bật laptop lên, đôi bàn tay thoăn thoắt lướt trên bàn phím kêu lạch cạch một cách thuần thục. Nó làm một số việc cho tập đoàn của anh hai và nó đang quản lý. Tuy rằng anh nó mới chỉ 19t, nhưng sự thông minh cùng tài năng kinh doanh của ba nó truyền thụ hết cho nó và anh. Còn sắc đẹp tuyệt vời, không một vết xước được mẹ nó truyền lại. Ôi! Đúng là vơ vét hết của giời màL Tự hỏi vì sao mất ba mẹ mà chúng nó vẫn còn sống tốt hơn cả tưởng tượng cho tới tận bây giờ ư?! Đó chính là sự chăm chỉ, kiên cường và mối thù năm xưa quá sâu đậm, nó mãi mãi không thể nào phai trong tâm trí 2ae nó.
_______________________
***9 năm trước***Tại TP.HCM Việt Nam***
Nó thẫn thờ ngồi trên ghế. Đôi mắt tinh nghịch, vui vẻ ngày nào nay đã trở thành lạnh lùng, ánh mắt xa xăm vô định. Nó không còn khóc, nó ngồi đó lặng im, không cần biết mọi người xung quanh đang làm gì và cũng không có ai đoán được nó đang nghĩ gì. Anh hai nó lo lắng, cứ ngồi bên cạnh vuốt ve mái tóc nó, miệng thì cứ luyên thuyên “Moon à! Ăn chút gì đi em. Em cứ như này anh lo quá.” Nói mãi nó chẳng để tâm. Anh gắt:
- Moon này! Em mau ăn hết bát cháo này cho anh. Em cứ như vậy ba mẹ làm sao an tâm đây? Em phải ăn để có sức mà trả thù cho ba mẹ chứ.
Nghe đến đây, nó ngước lên nhìn anh, rồi lại nhìn bát cháo mới hâm lại do chính anh mình cất công nấu. Nó bê bát lên, “xột xoạt” ăn hết sạch. Anh nó đã nhẹ nhõm hơn phần nào. Chợt! Nó nói với anh bằng chất giọng lạnh băng xen chút kiên định:
- Anh hai! Chúng ta nhất định sẽ trả mối thù này, đúng chứ?
- Nhất định!
- Móc ngoéo.
2ae với mối thù gϊếŧ cha mẹ đang quyết tâm chiến đấu. Tang ba mẹ nó cũng đã êm xuôi. Nhưng còn tập đoàn TK lớn mạnh kia của ba nó đang trong đà sụp đổ vì thiếu chủ nhân. Nội bộ trong tập đoàn lục đυ.c tranh chấp quyền làm Chủ tịch cũng như các cổ đông đang bàn tán xôn xao vụ việc này. 2ae nó còn quá non nớt để hiểu hết được những gì khó khăn ấy. Cái tăm tiếng về hai anh em họ Mộc đầy quyền lực cũng dần phai mờ trong mắt mọi người. Chú Khiêm rất trung thành với ba nó. Đã sắp xếp cho anh em nó ở một căn nhà gỗ cách xa trung tâm thành phố nhưng cũng rất thuận tiện để sinh sống và học tập. Thế rồi chăm lo chu toàn cái ăn cái mặc của 2ae nó tạm thời. Vì ngôi biệt thự kia đã bị các cổ đông tham lam đính cướp mất. Kelvin tính toán số tiền mình tiết kiệm được trong mấy năm qua để đủ cho 2ae tiêu dùng. Thỉnh thoảng, chú Khiêm cũng ghé qua thăm hỏi và đưa một chút tiền để bù đắp cho chủ nhân mình.
Nó và anh tham gia vào một võ đường nổi tiếng cũng như chuyên nghiệp nhất TP. Hằng ngày chăm chỉ luyện tập và học hành. Nó như trở thành một con người khác, hoàn toàn lạnh lùng, gương mặt không chút biểu cảm. Luôn vùi đầu vào luyện tập và học hành để quên đi sự việc ấy.
Thấm thoắt 2 năm trôi qua, lúc này, anh nó đã 13t, còn nó 11t. Càng lớn 2ae nó càng đẹp, càng tài giỏi hơn.
Trong võ đường, cả lớn cả bé đều thán phục tài năng của 2ae nhà này lên không ai dám bắt nạt chúng nó, còn tôn chúng nó làm sư huynh, sư tỉ. Ở trường học, mọi kiến thức và kĩ năng cả cơ bản lẫn nâng cao 2ae nó đều đã học hết mặc dù mới 11t, 13t. Nhưng vì cần bằng cấp nên 2ae nó vẫn đến trường học.
Một ngày, có đoàn võ nổi tiếng ở New York tới, với mục đích là giao lưu với đội Việt Nam cũng như tìm kiếm 20 gương mặt xuất sắc để dẫn sang New York học tập và huấn luyện. Về vụ này, ae nhà nó cũng không lo lắng lắm vì ở đây chúng nó là người dẫn đầu rồi. Nhưng 2ae nó vẫn cố gắng chăm chỉ luyện tập hơn, để có cơ hội gia nhập vào tổ chức SAT của Nhật Bản vì lần này, từ New York sẽ còn sang Nhật để giao lưu nữa.
Mọi người ai cũng luyện tập hăng say. Trong võ đường, có 2ae nó, Linh và Khôi là dẫn đầu. Linh nhỏ hơn nó 1 tuổi, rất dễ thương và hòa đồng. Khi gặp nó lần đầu tiên, cô bé không hề sợ nó thậm chí còn mến nó hơn. Suốt ngày lải nhải bên tai nó. Hỏi hết chuyện này đến chuyện kia. Ban đầu nó không thèm quan tâm, mặc cho Linh tự độc thoại một mình. Dù nó không trả lời nhưng Linh vẫn cứ dai như đỉa, nói luyên thuyên đến khi nào nó thốt ra được 1, 2 chữ. Dần dần, nó cũng quen, mến cô em gái nầy hơn, số từ thốt ra cũng nhiều hơn. Trong võ đường, ai mà biết được Linh là con của thầy Vương – võ sư bậc nhất của quán võ. Còn về anh chàng Khôi kia, cũng giống như Linh vậy, suốt ngày lải nhải bên tai nó và đã thích nó từ ánh nhìn đầu tiên. Tuy nhiên, đối với người khác anh chàng này lại rất thờ ơ và trầm tính, kiên định. Khôi hơn nó 1 tuổi, trừ anh nó ra thì không thằng con trai nào ở đây đọ được cả về tài năng lẫn vẻ đẹp của Khôi.
Ngày giao hữu đến, phái đoàn New York dẫn đến 20 học viên đối đầu với từng học viên một ở võ đường Việt Nam. Nhờ có lần này mà chúng nó được mở mang tầm mắt, học hỏi được rất nhiều.
Phía bên đội khách rất mạnh, rất chuyên nghiệp. Mọi kĩ thuật, màn cước, bài quyền đều thể hiện rất tinh thông và điêu luyện. 2ae nó, Linh, Khôi đều vượt qua được mọi đối thủ. Trận chung kết của cả hai phần (nam – nam, nữ - nữ) đã đến. Anh nó đấu với sư huynh bên đội khách và dĩ nhiên nó đấu với sư tỉ đội đó.
Về phía anh nó thì có vẻ khá là khó. Vì cả hai đều ngang tài ngang sức. Anh nó ra một chiêu, thằng Tom đỡ một đòn. Anh đánh tôi đỡ, anh chém tôi cắt. Cứ thế cả hai đang dần đuối sức. Bỗng, anh chàng Tom kia lấy đà, dồn hết sức lực cuối cùng, chuẩn bị văng cú đá được mệnh danh là “Sấm chớp liên hoàn” mà từ trước tới giờ hiếm ai có thể chống chọi được. Nhờ có ánh mắt nhạy bén và khả năng né đòn điêu luyện mà Kelvin đã được tập từ nhỏ, anh thoắt ẩn thoắt hiện, né được hết ba cú đá ngoạn mục của cậu Tom kia. Cuối cùng, chỉ còn 2 giây, nắm bắt được sơ hở của Tom, anh nó xoay người, tung một cú đá thẳng tắp lên cằm của Tom khiến anh chàng ngã lộn tung lên không trung, rồi tiếp đệm một cách “êm ái”. Vậy là đã rõ, anh nó đã thắng. Trận đấu kẻ 8 lạng người nửa cân này cuối cùng cũng kết thúc. Nó gật đầu như một lời khen dành cho anh nó. Linh và Khôi thì khen tấm tắc, lấy nước và khăn “chăm sóc” cho thần tượng của mình.
Đến trận đấu của nó và cô bạn người Hàn Quốc tên Harri kia. Cô gái Harri là tiểu thư của một chủ tịch lớn ở Hàn Quốc, được đưa sang New York để học hỏi. Ba mẹ yêu chiều hết mực nên rất kiêu căng và không coi ai ra gì. Chỉ sợ mỗi ông Hande vì ông là người đứng đầu SAT cũng như là võ sư đứng đầu của võ đường New York. Trận đấu bắt đầu. Hai bên cứ chầm chậm đi quanh thảm đấu, ánh mắt chết người xem xét đối phương. Harri nghe được cuộc nói chuyện của thầy Vương và ông Hande về nó. Thấy ông Hande nhận xét về nó hơn mình, máu sôi của cô sùng sục lên. Không cần dò xét nó nữa, hừng hực lao về phía nó mà chiến. Mọi người thì lo lắng cho nó, còn nó thì đứng khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng, môi nhếch lên một đường đầy vẻ khinh bỉ. Lẩm nhẩm chỉ đủ cho nó và Harri nghe thấy “Ngu xuẩn!”. Nó né sang trái, sang phải, lúc thì cúi, lúc thì nghiêng. Mọi đòn đấm đá của Harri đều được nó né một cách dễ dàng trong khi tay vẫn khoanh trước ngực, chẳng hề có chút mệt mỏi. Harri đã thấm mệt, mồ hôi ướt đẫm, mắt thì đôi chút lờ đờ. Khi nhận ra Harri đang giảm sút, vẫn khoanh tay, nó dồn lực vào chân phải, xoay người một góc 90 độ, tung cước chân thẳng lên đầu của Harri...