Lâm Nhất cảm nhận được một ý thức có cường độ gần gần như Ngô Côn Phong xuất hiện. Người này đã được mộng cảnh tiếp nhận, có thể thao túng những con quái vật để chúng xuất hiện tại khắp nơi trong không gian này, nhưng vẫn còn chưa đến cấp tông đồ, chỉ có thực lực gần với bậc thứ hai. Lúc trước, Trì Thác và ý thức vừa xuất hiện đã cùng biến mất trong tầng này của mộng cảnh.
Hạng Cảnh Trung nhờ cậu ta bảo vệ người này, anh ta là một trong số những hạt giống đại diện cho tương lai.
Trong mộng cảnh này, cá bé cũng nhiều mà cá lớn cũng nhiều. Người bên phái bảo thủ dường như đang đợi bọn họ nhảy vào, sau đó một lưới bắt hết, nhưng nhiệm vụ của bọn họ vẫn là khiến cho cái mộng cảnh này thức tỉnh. Năng lực của nó quá thích hợp với phái bảo thủ, điều kiện để được trao cho năng lực lại rất ít, sức mạnh lại to lớn vô cùng, nếu cứ như vậy, nó sẽ liên tục sinh ra những người mới có thâm niên.
Vì vậy, Lâm Nhất vội vã rời khỏi phế tích, chạy về phía Trì Thác. Con dê ngu kia cũng đúng lúc được triệu hồi, vậy thì tiện tay dùng một chút, còn hai người Ngô Côn Phong lí giải chuyện này thế nào thì Lâm Nhất không muốn quan tâm. Lâm Nhất cũng không rõ lắm Trì Thác đối chiến với người kia thế nào, hai người nọ có tốc độ di chuyển nhanh đến kinh ngạc.
Sau khi cậu ta băng qua cây cầu lớn kia, toàn bộ bầu trời đầy mây của mộng cảnh nọ đã chuyển sang một bầu trời che kín mây đen, nhưng không có mưa, cũng không có sấm to, chỉ có một màu trời sậm vô cùng. Ngoài ra, còn có thêm hai người chặn đứng đường đi của cậu ta nữa.
"Ồ? Bây giờ còn có kẻ khai thác nhỏ tuổi như thế nữa cơ?" Một người trong số đó khinh bỉ trêu ghẹo cậu ta, "Nếu mà bây giờ nhóc van xin hai anh, có khi bọn anh sẽ hộ tống nhóc đi một đường để cho nhóc tỉnh lại đấy."
Lâm Nhất không thèm đáp lời gã ta.
"Nhóc có phải chưa biết tới phái bảo thủ hay không? Người mới đúng là đáng thương quá, cái gì cũng không biết." Gã nọ nói tiếp, nhưng Lâm Nhất vẫn chả có hứng thú gì với gã ta.
Nét mặt của gã đàn ông nọ đột nhiên trở nên dữ tợn, kéo theo sự biến dạng của vết sẹo trên mặt, trông rất đáng sợ, "Nhiệm vụ của hai anh đây là chặn chốt ở đây, phòng ngừa mấy người khác tới giúp, cho nên á, nhóc không qua được nơi này đâu."
Còn một người nữa, hắn ta đang viết viết gì đấy trên giấy, sau khi viết xong, hắn ta ném tờ giấy ấy lên giữa không trung. Ánh mắt của Lâm Nhất rất sắc bén, cậu ta nhìn thấy dòng chữ được viết trên giấy như thế này: Người ở bậc thứ nhất đã tiến vào ngục giam.
Cái loại năng lực cá nhân này đúng là có điểm đặc biệt.
Người kia viết xong, dặn dò tên đô con bên cạnh mình: "Anh đừng có nhiều lời, đứa nhóc này rất mạnh."
Tên đô con nọ có thực lực gần với bậc thứ ba, còn người bên cạnh gã thì có hơi khó nhận xét, hắn ta có thể ẩn giấu ý thức của mình. Lâm Nhất biết đám người này rất si mê việc sử dụng năng lực của mộng cảnh. Cậu ta không quá hiểu được ý nghĩa của hành vi này, kể cả một đứa con nít cũng cảm thấy cái chuyện tự nhiên có tiền rơi xuống như thế này là một chuyện không đúng lắm, nhưng có rất nhiều nhân loại lại ngu xuẩn đến nông nỗi như thế.
Đôi mắt màu hổ phách kia của Lâm Nhất dán vào tên đô con đang kích động đằng kia, sau đó, cậu ta nói: "Anh muốn dùng năng lực thì dùng nhanh nhanh đi chứ."
"Thằng nhỏ này nha, đúng là rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt." Tên đô con nói xong cũng bước lên phía trước, gã căn bản nghe không được ý thương hại trong lời nói của Lâm Nhất. Người cụ hiện được giấy ở bên cạnh nhìn Lâm Nhất, cảm thấy hơi kì lạ.
Mấy chùm công kích được "kịch liệt" ảnh hưởng đã đánh về phía Lâm Nhất, nhưng Lâm Nhất đã nhảy lên không trung. Cậu ta lơ lửng trên không trong một khoảng thời gian dài đến khó tin, tránh được tất cả chúng nó, sau đó rơi xuống đất, khiến mặt đất lún xuống thành một cái hố nhỏ, những lưỡi dao chịu sự ảnh hưởng từ sóng xung kích đó đều bị văng sang một bên khác.
Biến dị năng lực từ ý thức của "kịch liệt" đều chỉ có một loại, rất nhàm chán. Mạnh thì mạnh đấy, nhưng trình độ như thế này thì không thể tiến xa hơn, cũng chỉ có thể ngăn cản người từ bậc thứ hai trở xuống mà thôi, thế nhưng mấy người kiểu đó chiếm đại đa số người, đúng là cũng đủ xài. Lâm Nhất hơi tò mò, nếu như có tư chất giả cấp tông đồ của nó xuất hiện, có thể có thứ gì được đổi mới hay không.
"Anh chờ một chút." Người cụ hiện được giấy ngăn cản gã đô con nọ.
"Làm sao? Thằng nhãi này lẩn trốn nhanh đấy, nhưng lần sau tôi có thể bắn trúng nó mà." Gã đô con rất muốn thể hiện.
Người nọ lại viết một tờ giấy rồi thả lên không, trên trang giấy có dòng chữ: Có cường giả, thiếu niên. Lâm Nhất vốn muốn chặn lại tờ giấy kia, nhưng lại nhận ra rằng công kích ý thức tầm thường vốn không ngăn được nó, năng lực này là loại chắc chắn sẽ truyền lời được ư. Cậu ta hết cách, chỉ có thể sử dụng dời đi, đoạt trang giấy nọ rồi nắm nó trong tay mình.
"Ồ?" Người cụ hiện được giấy nhìn Lâm Nhất rồi gật đầu một cái, "May mà tôi đi ngang qua đây đấy, bằng không lại mất thêm cả anh nữa." Sau đó, hắn ta đặt tay lên vai gã đô con nọ, "Anh có thể đánh cậu ta rồi đấy."
Tên đô con nọ nghe lệnh, sử dụng năng lực của mình lần thứ hai. Lần này, những mảnh đao bằng kim loại kia cũng chưa từng đến gần Lâm Nhất rồi ngừng lại, mà lại phi trên không rồi đuổi theo cậu ta. Lâm Nhất né tránh chúng nó, loại này là năng lực khóa chết mục tiêu à, đúng là rất phiền phức, nếu như dùng dời đi, chúng vẫn sẽ quay về đến trên người mình, một ngõ cụt, đáng lẽ lúc trước mình đã chẳng nên quy định nhiều điều kiện sử dụng năng lực đến như thế.
Thời gian không trôi qua bao lâu, Lâm Nhất đã bị những lưỡi dao nọ ghim trên vách tường, máu cậu ta ứa cả ra, trông rất đáng sợ. Gương mặt đó của cậu ta vẫn không hề có biểu cảm gì, vẫn đẹp đẽ và sạch sẽ hệt như lúc trước.
Gã đô con cười nhạo, bước lên phía trước: "Năng lực của chính nhóc cũng rất mạnh nha, chỉ đáng tiếc, nó quá yếu so với bọn anh."
Người cụ hiện được giấy định đi, bèn nói với gã nọ: "Giải quyết nó đi."
Nhưng gã nọ lại hơi do dự, lúng túng một lúc lâu, sau đó mới nói với người đàn ông kia: "Tuổi thằng nhỏ không lớn, tôi không nhẫn tâm được..."
Người kia không nói gì, liếc mắt nhìn gã, tố chất tâm lí của cái loại người được bồi dưỡng trong ngắn hạn này đúng là vẫn không ổn, hắn ta chỉ có thể tự mình ra tay, khiến Lâm Nhất lạc lối ở trong này.
Hắn ta cụ hiện ra vài tờ giấy rất to, ra lệnh cho chúng nó cắt chém ý thức của người đối diện, sau đó hắn ta xoay người, định rời khỏi đây. Gã đô con nọ thấy hắn ta muốn đi, bèn đuổi theo sát vài bước để nói dăm ba câu lấy lòng hắn.
Sau lưng họ, ở nơi mà họ không nhìn thấy được, thi thể của Lâm Nhất từ từ hóa thành sương trắng, sau đó trôi lên cạnh của bức tường nọ rồi bắt đầu tụ tập lại, lại hóa thành bóng dáng của một người lần nữa.
Dáng dấp của người nọ hơi khác so với người thiếu niên lúc đầu; khuôn mặt anh không còn nét ngây thơ nào nữa, thế mà đã trở thành một người trưởng thành, đôi mắt màu hổ phách kia nhạt đến gần như trở thành màu vàng, nét tinh xảo trên khuôn mặt anh đã biến mất, thay vào đó là khí khái lẫm liệt.
Anh vươn tay, cụ hiện ra một quyển sách. Quyển sách kia vừa dày vừa nặng, mang hơi hướng cổ điển, trên trang sách là những hoa văn mờ nhạt có màu nâu xám, lúc nhìn kĩ, những hoa văn kia vẫn còn đang thong thả lưu chuyển, chúng nó trông hệt như những mạch máu của quyển sách này vậy.
Người cụ hiện được giấy đột nhiên cảm nhận được một chùm sóng ý thức, lúc quay đầu lại, hắn ta lại trông thấy một hình ảnh khiến người ta không có cách nào tin được. Dù người đàn ông kia khá khác biệt so với người thiếu niên lúc nãy, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, cả hai người họ đều là cùng một người. Anh đứng ở trên bờ tường cao cao dưới bầu trời mờ tối. Đôi mắt anh có màu vàng óng nhàn nhạt, hiện đang nhìn chòng chọc về phía bọn họ hệt như Tử thần.
Anh không quan tâm đến nét mặt kinh ngạc của hai kẻ kia, tự lật sách của mình ra, sau đó lấy xuống một dấu trang. Năng lực mà anh mượn từ "dời đi" không dễ sử dụng lắm, nhưng anh cũng không muốn dùng năng lực từ giấc mơ của bản thân mình. Sau đó, anh khép sách, quyển sách kia đã biến mất trong tay anh.
"Anh..." Trong chốc lát, người cụ hiện được giấy khó có thể mở miệng. Trong mộng, người bình thường sẽ không hao hết sức lực để biến hóa hình dạng của bản thân mình, như vậy vừa cực khổ vừa vô lí, nhưng kẻ khai thác này lại đang làm như thế. Vì sao? Là do năng lực của anh ta, hay là do anh ta bị hạn chế bởi ý thức của chính mình? Hơn nữa, anh ta cũng đã bị giấy cắt đến trình độ như vậy, thế mà vẫn có thể lành lặn không vấn đề gì.
Người thiếu niên này là người ở bậc thứ nhất chăng? Nếu như thật sự đúng như vậy, họ đã đưa ra dự đoán sai lầm về năng lực của nhóm người khai thác bên này. Lúc ấy, họ chủ yếu nhắm chừng kẻ khai thác ở bậc thứ hai, còn người ở bậc thứ nhất, nếu bên họ có được một người đã là rất không tệ rồi, không lẽ ngoại trừ hai người của hai tiểu đội kia thì vẫn còn một kẻ ở bậc thứ nhất hay sao.
Lâm Nhất không quen sử dụng năng lực của kẻ khác, anh định ra rất nhiều điều kiện cho bản thân trong cuốn sách này cốt chỉ để tiếp cận với người bình thường. Nhưng mà mấy người trước mắt anh lại khác, anh có thể dạy cho bọn họ một khóa.
"Kịch liệt" của "Đô thị hoang phế" thật ra là một loại năng lực rất cứng nhắc, rất dễ dàng bị lợi dụng, chỉ cần ngồi coi nó bị mấy kẻ như này quậy thành hình dạng gì là hiểu cả rồi.
Hạng Cảnh Trung từng nói rằng họ phải giải quyết mộng cảnh này, sức ảnh hưởng lên người bình thường của nó quá gay go. Việc cò cưa đưa đẩy trong xã hội, Lâm Nhất tỏ vẻ anh cũng không hiểu nhiều như Hạng Cảnh Trung, nhưng chỉ bảo anh bảo vệ một người thôi thì đấy cũng không phải là một việc gì khó, dù sao người cuối cùng đứng ra xử lí chuyện râu ria cũng là Trì Thác mà.
"Tôi dạy mấy người một lần ha." Lâm Nhất hờ hững nói, anh chậm rãi vươn tay mình lên không trung, hệt như một vị nhạc trưởng của một dàn nhạc. "Kịch liệt" không có quá nhiều tâm tư hay suy nghĩ, chỉ cần đừng quậy phá nó quá nhiều là được.
Người cụ hiện được giấy và gã đô con nọ nghe được một thanh âm rất dày và nặng nề, nó phát ra từ trong lòng đất đang rung động dưới chân bọn họ, nhưng trước mắt họ lại chẳng có một dấu hiệu nào rõ ràng cả. Gã đô con kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, người cạnh hắn lại đột nhiên nhìn về phía cây cầu lớn. Trong lòng con sông cái ở nơi ấy đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ hệt như đang bị đun sôi, ào ào mà nuốt chửng mọi thứ.
Nó đã nổi giận, sắp sửa dâng trào. Giữa xoáy nước nọ đột nhiên lại có một cái bóng đen trồi lên, một con thuyền vô cùng to lớn thò đầu ra khỏi nơi ấy, nhưng mãi cho đến khi nó hoàn toàn trồi lên được nửa người, họ lại nhận ra rằng đấy vốn không phải bất kì con thuyền nào cả, mà lại là một con cá vô cùng kì quái. Con cá kia to như một con cá voi trưởng thành, nhưng tạo hình của nó lại hệt như những loại cá dưới lòng biển sâu, vừa xấu xí vừa đáng sợ.
Nó không có mắt, lớp da bên ngoài của nó cứng rắn hệt như một bức tường. Sinh vật của mộng cảnh này được cảm hóa, nhưng cũng không phải bị mộng cảnh của chính nó cảm hóa, nó bị ép bơi ra mặt sông. Vốn dĩ, điều kiện tiên quyết để ép nó xuất hiện rất nghiêm khắc, bây giờ lại có người ép nó đi đối phó những ý thức mà với nó là rất yếu như những kẻ này.
Người này có thể thao túng loại sinh vật ở cấp bậc này à? Người cụ hiện được giấy nghĩ rằng lớn chuyện rồi, vội vã dùng năng lực của bản thân hắn để rút ra một tờ giấy, viết tin cho Nghiêm Húc: Không chỉ có một tên bậc thứ nhất. Hơn nữa, dường như năng lực mà anh ta sử dụng cũng không chỉ là một loại năng lực đến từ một mộng cảnh, chỉ nhìn vào mỗi mặt này cũng thấy rõ rằng, năng lực của người trước mắt quá giống với năng lực của nguyên đội trưởng đội thứ tư bên phe bảo thủ.
Bọn họ là người của cùng một giấc mơ hay sao?
Gã đô con bên cạnh đã sợ đến ngu người, không khống chế được nét mặt của mình, run rẩy liên tục. Là một người bị "Đô thị hoang phế" ảnh hưởng, con cá nọ có sức uy hϊếp quá to lớn đối với gã, gã hệt như một con gà nhép vừa ra đời đã trông thấy đồng loại trưởng thành của nó vậy. Người đàn ông cụ hiện giấy biết gã đã không thể duy trì được tinh thần của mình, sắp mất phương hướng, bèn nói với gã nọ: "Cầu xin giấc mơ của anh đi."
Gã đô con sững sờ, nhưng nếu làm như thế, gã ta sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa. Tuy nhiên, đối mặt với một kẻ địch như thế này, chung quy cũng sẽ chết.
"Nhanh lên, không thì chúng ta đều đi đời ở đây mất." Người có thể cụ hiện giấy thúc giục gã như thế.
Gã đô con nghiến răng một cái, cuối cùng cũng đầu hàng mộng cảnh. Ý thức của gã từ bỏ hình người vốn dĩ, thân thể gã hóa lỏng, sau đó lại bắt đầu hợp vào, cuối cùng lại hóa thành một sinh vật trong mộng cảnh, đó là một sinh vật có hình cầu, hẳn nên ở tầng thứ hai. Nó không phải một trong những thứ mà bọn Lâm Nhất nhìn thấy trong mấy tờ giấy lúc trước.
Nhưng Lâm Nhất cũng không định thao túng con cá kia để tấn công nơi này, vì nó giống như nhân viên bảo vệ của tầng hai vậy, nếu như nơi này bị phá hủy, cánh cửa dẫn đến đó sẽ đóng kín, hơn nữa việc gọi nó ra cũng hao tốn khá nhiều sức lực của anh. "Kịch liệt" không quá ngoan, con cá này trồi lên là để đi một vòng cho vui thôi. Lâm Nhất cũng không mượn dùng năng lực của nó, thế thì phí của quá.
Anh lại cụ hiện quyển sách kia một lần nữa.
Người cụ hiện được giấy kia nhìn hiểu được sơ sơ, bèn nói với Lâm Nhất: "Năng lực của anh thật ra là sử dụng năng lực của những mộng cảnh khác đúng không. Vậy năng lực của anh giống với năng lực của vị kia rồi, xem ra chúng tôi đã đánh giá thấp phái cấp tiến rồi, họ còn nắm trong tay một quân bài như thế."
Lâm Nhất đổi vị trí của dấu trang rồi nhấn nó vào. Sau khi nghe xong lời của người kia, anh thấp giọng trả lời hắn bằng một chất giọng của nam giới trưởng thành: "Anh nghĩ sai rồi. Tôi chỉ hay quên mà thôi." Anh ngắm nghía trang sách nọ một chút, sau đó khép cả cuốn sách lại.
Nhưng con cá kia vẫn được tính là được gọi ra không uổng phí, sinh vật được sinh ra từ gã đô con nọ khiến nó có cảm giác như đấy không phải hoàn toàn là đồng loại mình. Ngay lúc sinh vật hình cầu nọ muốn lao đến tấn công Lâm Nhất, nó đã bị con cá lớn kia nhào người lên nuốt chửng. Con cá to bự kia thật ra cũng chẳng hiểu sao mình lại đi ra làm gì, nó nuốt xong ý thức kia rồi nhảy ùm vào trong lòng sông.
Người có thể cụ hiện giấy kia rời đi rất xa để tránh né sinh vật trong mộng nọ, nó nhào lên bờ, khiến nơi này đã bị đập ra một khoảng trống rất lớn. Người này thật đáng sợ, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy có người có thể dùng năng lực khác tùy ý như thế, hơn nữa, không chỉ là dùng, anh ta còn có thể trực tiếp thao túng các sinh vật sống trong mộng cảnh khác.
Người cụ hiện giấy đổ mồ hôi lạnh, hắn ta có chút hoảng hốt, sau đó nghĩ đến một việc: Có phải mình đã gặp được người cấp tông đồ hay không. Không nói nhiều, rút lui trước thôi, năng lực của hắn ta không hợp để chiến đấu.
Ngoài việc có thể truyền tin cho những ý thức khác, người cụ hiện giấy nọ còn có thể dời ý thức của mình sang một nơi khác. Hắn ta cụ hiện ra một tấm giấy thật to trên đất, tự mình đạp lên, muốn đi đến cạnh Nghiêm Húc.
"Anh muốn đi?" Giọng nói của Lâm Nhất truyền đến tai hắn ta từ một nơi rất gần.
Tên nọ giật hết cả mình, sau đó nhận ra rằng hắn ta đã bị Lâm Nhất đè vai xuống. Không được, nếu như mang kẻ này đến đó thì nhiệm vụ của bọn họ hỏng bét mất. Tên đó chỉ có thể dừng tại chỗ rồi nhìn Lâm Nhất, không nói lời nào.
"Anh có thể dịch chuyển ý thức đến một nơi được định sẵn à." Lâm Nhất suy nghĩ một chút, sau đó đề nghị: "Tôi thấy mấy anh đánh cũng không lại Trì Thác đâu, nhưng có thể mang tôi đến đó, tôi không phải tông đồ nhưng bây giờ cũng đã ở bậc thứ nhất rồi. Đối với mấy anh, giải quyết được tôi cũng là một chuyện có lợi đấy."
Tên nọ nhìn vào đôi mắt vàng óng của Lâm Nhất, đầu óc rối như tơ vò. Anh không phải người bên phe cấp tiến à, bây giờ lại đề nghị thế này, anh rốt cuộc có giúp bên kia không? Nhưng Lâm Nhất cũng có lí, bây giờ bên này có hai người ở bậc thứ nhất, nhưng bên của bọn họ chỉ có một mình Nghiêm Húc xử lí được mà thôi. Bọn họ chỉ có thể lựa chọn một trong hai cách, rút lui hoặc xử lí một trong hai người họ.
"Anh không sợ chết à..." Tên kia hỏi Lâm Nhất. Lâm Nhất bây giờ còn cao hơn so với hắn ta, rõ ràng chỉ là một lời đề nghị mà thôi, nhưng lúc nó được phát ra từ anh, nó lại nghe như một lời ra lệnh.
Lâm Nhất nhìn hắn ta: "Mục đích của hai phe mình không giống nhau, vốn đã nảy sinh xung đột, nhưng bây giờ lại có thể cần gì lấy đó, không ổn hơn sao?"
"Ý của anh là các anh có thể đánh mất một kẻ có thâm niên trong phe mình chỉ để hoàn thành nhiệm vụ sao?" Tên nọ cười gằn, nghĩ rằng tuy Lâm Nhất có thực lực sâu đến không lường được, nhưng người nọ cũng sẽ không chắc chắn thắng được hắn ta và Nghiêm Húc.
"Vậy anh đi theo tôi."
Vừa dứt lời, hắn ta đã phát động năng lực của bản thân mình, sau đó đưa cả hai người họ đến bên cạnh Nghiêm Húc.
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lời editor: Nửa chặng đường trôi qua rồi mà tới giờ ông anh họ Lâm chỉ mới ló chân thân ra được một xíu, khổ thân anh ta quá.