Chương 30: Darya Kovick, ba

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 30: Darya Kovick, ba.

Chỉ còn lại một khu vực chưa đầy một kilomet thôi, vì vậy mọi người cũng không để ý đến con quái vật kì lạ nằm dưới mặt băng, chỉ tiếp tục vòng qua nó rồi hướng về phía trước.

Cách tỉnh lại trong "Darya Kovick" là rời khỏi phạm vi núi tuyết, thế nhưng như thế lại rất phiền phức. Lần trước cả bọn Nhiễm Văn Ninh đều lười, trực tiếp để Trì Thác và Giang Tuyết Đào mang hai người mới tỉnh dậy. Nhìn chung thì cảm giác lúc được mang tỉnh khá mơ hồ. Trước và sau khi Nhiễm Văn Ninh tỉnh lại, cậu đều cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng trong khoảng thời gian ở giữa, hình như cậu lại phải đi qua một giấc mộng khác rồi lại rơi vào trạng thái say ngủ, mãi cho đến khi cậu tỉnh lại lần nữa thì mới thấy mình đang nằm trên chiếc giường dành cho công việc trong bệnh viện.

"Tôi mong hôm nay mình có thể tỉnh dậy một cách bình an." Nhiễm Văn Ninh đi trên con đường đầy tuyết đọng, nói như thế.

Sau đó, miệng cậu đột nhiên bị hai bàn tay của Lâm Nhất duỗi đến bịt kín, hai người còn lại cũng hệt như bị điểm huyệt nói, đột nhiên không còn tiếng trò chuyện nào nữa. Lâm Nhất liếc liếc mắt ra hiệu, chỉ về phía bên phải sau lưng bọn họ. Nhiễm Văn Ninh nhìn sang đấy đã lập tức trông thấy toàn bộ tuyết đọng trên sườn dốc nọ đang chậm rãi trượt về phía họ, hệt như một đống bùn nhão.

Bọn họ hiện đang đứng trên một chỗ khuất gió bên dưới dốc thoải, còn đống tuyết đọng phía xa xa kia lại đang dần dần lăn xuống sườn đồi. Không cần nhiều lời cũng hiểu, "Ánh sáng" gặp phải tuyết lở. Nhưng bây giờ nó vẫn còn chưa hoàn toàn thành hình, vẫn có thời gian để né tránh.

Trì Thác và Giang Tuyết Đào cẩn thận nhích từng li từng tí đến gần hai vị tay mơ. Họ cũng không còn ý định tiếp tục nhiệm vụ nữa, trước tiên mang hai người mới này tỉnh giấc cái đã. Phải biết cho dù năng lực nhận biết của một người dù có cao hay thấp, nếu bị hiện tượng tự nhiên trong mộng đè lên người cũng sẽ không có cách nào để chịu đựng. Thế nhưng, dùng ý thức của mình để mang người khác tỉnh lại cũng không phải là một việc nhanh tức thì, dù sao cũng cần có một chút thời gian.

Trì Thác và Giang Tuyết Đào đều thuộc hàng bô lão, tốc độ của họ vẫn rất nhanh. Trong khoảng thời gian chờ đợi ấy, trái tim nhỏ của Nhiễm Văn Ninh đập nghe rõ từng tiếng thình thịch, cậu chỉ hi vọng mình sẽ mau mau tỉnh giấc.

"Két."

Một tiếng động đột ngột vang lên như thế. Nó trực tiếp cắt ngang động tác của hai vị tiền bối có thâm niên. Sau đó, Nhiễm Văn Ninh nghe thấy tiếng lăn của vật nặng vang lên phía sau lưng mình, hệt như là đang có người dẫn theo vạn quân lính lao ùn ùn về phía mình vậy.

"Chạy!" Trì Thác quát to.

Mấy người còn lại lập tức vắt giò lên cổ mà chạy. Dọc theo hướng bên cạnh con đường mà khối tuyết lở kia lăn đi, bọn họ chạy về phía nơi cao hơn với tốc độ tối đa của mình. Nhưng trong mộng, cho dù họ có chạy nhanh hơn đi nữa thì cũng khó mà qua mặt được tốc độ tuyết lở.

Nhiễm Văn Ninh chưa chạy được bao nhiêu bước đã cảm thấy ý thức mình mệt mỏi, nhưng tiếng vang sau lưng lại đang cách cậu càng ngày càng gần. Như vậy không được, nó sẽ đuổi kịp mất!

Trì Thác cũng cảm thấy không ổn, anh nhanh chóng nói với Giang Tuyết Đào: "Cản nó."

Sau đó, hai người dừng bước. Họ cùng xoay người lại đối mặt với khối tuyết kia, đánh ra công kích bằng ý thức. Hai loại vật chất khổng lồ va chạm vào nhau, nổ tung trong nháy mắt, phát ra một tiếng vang động trời.

Lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh còn đang co giò chạy, chỉ kịp quay đầu liếc nhìn một cái thôi. Cậu kinh ngạc trông thấy khối tuyết lở sau mình bị nổ tung, chia năm xẻ bảy thành một hình nan quạt. Sức tấn công của ý thức hai người họ có thể chống lại cả tuyết lở cơ? Nhiễm Văn Ninh thán phục trong lòng.

Đương nhiên, sự thật lại khiến Nhiễm Văn Ninh nhận ra rằng việc ấy không thể xảy ra được. Cho dù Trì Thác và Giang Tuyết Đào có đánh ra một quyền có sức công phá lớn như siêu nhân đi chăng nữa, họ cũng chỉ có thể cản ngăn một phần của khối tuyết lở này mà thôi. Trọng lực vẫn đang lôi kéo khối tuyết lở nọ lăn xuống, hơn nữa, nó cũng vẫn còn được tiếp tế bởi đống tuyết xung quanh, vì vậy khối tuyết này vẫn lăn về phía "Ánh sáng", thế tới rào rạt.

"Mấy cậu chuẩn bị!" Cậu nghe thấy tiếng Trì Thác vang lên sau lưng mình.

Lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh thật sự muốn tát mình mấy bạt tai, đúng là cái mồm phủi phui chuyên nói điềm gở. Ý của Trì Thác là bọn họ phải cố gắng chống đỡ khối tuyết còn lại. Hai vị bô lão đã chặn ở phía trước đánh ra lực công kích bằng ý thức, còn sức mạnh còn lại của khối tuyết này phải do hai vị người mới tự thân gánh vác.

Nhiễm Văn Ninh xoay người lại, cũng định đánh ra một lực công kích của ý thức ngoại thân. Thế nhưng, lúc cậu sắp làm như thế, Lâm Nhất vốn đang chạy trước cậu đã xoay người, nhấn cậu ngã xuống. Nhiễm Văn Ninh trông thấy cậu ta quỳ một gối xuống bên cạnh mình, chỉ phất một tay về phía trước. Khối tuyết lở vốn sắp kéo đến hai người họ trong nháy mắt ấy ngừng khoảng hai giây, sau đó mới ào ạt đổ ụp xuống hai người.

Tinh thần lực của cậu 433, năng lực nhận biết 70.

Nhiễm Văn Ninh lúc ấy đã nghĩ cậu sẽ bị khối tuyết lở này ép cho không động đậy được, nhưng dù sao cũng là trong mộng, cậu bị sóng khí xen lẫn đá vụn của tuyết lở ném lăn lông lốc ra ngoài rất xa, hệt như bị ném vào quay trong máy giặt vậy. Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình bị đẩy xuống một sườn núi, sau khi trải qua rất nhiều va đập, cậu mới đáp đất.

May mà vào mộng chỉ dùng ý thức, không dùng đến thân thể thật sự.

Nhiễm Văn Ninh trông thấy xung quanh mình đều là một màu đen kịt, cậu cũng không biết rốt cuộc mình đang ở đâu. Cả người cậu rất đau, nhưng lúc còn trong "Vùng sông nước", cậu đã ăn qua đau khổ nhiều hơn thế nhiều, chút đau đớn này cậu đều có thể chịu đựng được. Bây giờ, tứ chi của cậu bị đè ép đến không thể động đậy, mà Nhiễm Văn Ninh cũng không hề mạnh đến nỗi có thể ngoắc ngón tay triệu hồi ý thức ngoại thân để đánh ra một sóng công kích lớn.

Nhiễm Văn Ninh kiên nhẫn nằm trong đống tuyết, chờ đồng đội tới đào cậu lên. Cậu biết mình cũng không thể kiên trì quá lâu, đột nhiên bị ném vào trong hoàn cảnh đóng kín đen nghìn nghịt thế này, hẳn ai cũng sẽ chịu không nổi.

Khịt khịt... Phì.

Có âm thanh! Nhiễm Văn Ninh lập tức lên tinh thần, nhưng lúc cậu cẩn thận nghe ngóng, cậu lại cảm thấy hơi sai sai. Nếu đám Trì Thác đang tìm kiếm cậu, âm thanh phải truyền xuống từ phía trên chứ, nhưng cái âm thanh nhỏ xíu cậu vừa nghe lại được truyền đến từ phía dưới thân thể Nhiễm Văn Ninh.

Da gà da vịt lập tức nổi đầy trên da Nhiễm Văn Ninh, cậu kêu khổ trong lòng: Mình đang nằm ở mặt trên của cái thứ quỷ gì thế này?! Thế nhưng, thực tế thì, toàn thân cậu đều không thể nhúc nhích, cũng không thể phát ra bất kì âm thanh nào. Cậu im thin thít hệt như một miếng hóa thạch vậy.

Âm thanh kia ban đầu khá đứt quãng, nhưng dần dần, nó lại càng rõ ràng hơn. Trong lòng Nhiễm Văn Ninh bỗng dấy lên một dự cảm xấu, cậu cảm thấy cái thứ ở trong đống tuyết đọng dưới thân cậu đây có khả năng là một sinh vật sống trong mộng cảnh.

Phì... phì... khịt, khịt.

Nhiễm Văn Ninh có chút hoảng hốt. Tinh thần lực của cậu giảm xuống một chút, năng lực nhận biết tăng thêm vài trị số. Cậu chỉ có thể ép bản thân đừng nghe thanh âm nọ nữa, nên tập trung duy trì số liệu của mình cho bình thường.

Cạch... Rắc, rắc.

Lần này, nơi phát ra của âm thanh này lại ở phía trên. Nhiễm Văn Ninh lập tức trợn to hai mắt, sau đó bị vây trong một loại cảm giác vô cùng khó chịu và mâu thuẫn. Vì lúc âm thanh phía trên vang lên, tần suất của âm thanh dưới người cậu cũng đang gia tăng rất nhanh. Nhiễm Văn Ninh rõ ràng cảm nhận được, có một thứ sắp chui ra từ phía bên dưới của cậu.

Mấy anh có thể cứu tôi nhẹ chân nhẹ tay một chút được không! Nhiễm Văn Ninh thật sự muốn gào to như thế, nhưng cậu lại không dám, chỉ sợ cái thứ quỷ dưới người mình lại động đậy lớn hơn thế nữa. Lúc tuyết đọng trên người cậu mỏng đi một chút, Nhiễm Văn Ninh đã có thể hoạt động nửa cánh tay mình rồi, cậu bèn vứt ra một tia công kích bằng ý thức, đánh bay tầng tuyết đọng kia.

Lâm Nhất và Trì Thác là hai người bò ra khỏi đống tuyết nhanh nhất. Hai người họ vốn còn đang muốn thắp một cây nhang dò đường định tìm đồng đội, nhưng còn chưa kịp lên đường (cử động thân thể), họ đã thấy Giang Tuyết Đào bò ra ngoài từ một đống tuyết phía xa xa, miệng còn đang lẩm bà lẩm bẩm, bị lạnh rồi, không giữ được ý thức bản thân cho tốt, ây da.

Nhìn như thế thì hình như chỉ còn mỗi Nhiễm Văn Ninh. Cây nhang dò đường dành cho Nhiễm Văn Ninh vẫn còn ở trong tay Lâm Nhất, cậu ta bèn dứt khoát thắp nó, đi tìm cái người cùng niên khóa với mình mà cậu ta cảm thấy khá là yếu ớt kia.

Lúc Lâm Nhất vừa mới định đào tuyết ra để tìm Nhiễm Văn Ninh, sóng công kích bằng ý thức của tên kia đã đánh ra khỏi mặt đất, trực tiếp tạt tuyết bay tung tóe, ào ạt phủ lấy cả nửa người Lâm Nhất. Sau đó, Lâm Nhất lập tức trông thấy Nhiễm Văn Ninh xông ra khỏi vũng tuyết đọng kia hệt như lửa cháy đến mông rồi vậy. Cũng không hiểu tứ chi người nọ bị ép cho thành ra nông nỗi nào, người nọ cũng không thể giữ thăng bằng được, bèn trực tiếp lảo đảo nhào về phía cậu ta.

Lâm Nhất xém tí đã bị con gấu bự Nhiễm Văn Ninh nhào tới ôm đến té ngã, nhưng may là cậu ta giữ thăng bằng rất tốt, bèn đỡ lấy Nhiễm Văn Ninh. Chỉ tiếc tuy cậu bạn Lâm Nhất có thân thể rất dẻo dai, nhưng vì cậu ta phải đỡ lấy người Nhiễm Văn Ninh nên phải để lại một vết chân khá sâu trên nền tuyết lần đầu tiên.

"Tại sao lại là cậu? Ây da, kệ nó, dưới kia có thứ gì đó!" Nhiễm Văn Ninh ổn định bản thân mình, sau đó trông rõ được vị trí của Trì Thác, bèn lôi tay Lâm Nhất, kéo cậu nhóc chạy ra bên ngoài.

"Anh nhìn lại mình trước đã, cái gì cũng phải nói cho rõ ràng chứ..." Lâm Nhất bó tay hết cách.

Trì Thác kéo Giang Tuyết Đào đứng dậy xong đã thấy Nhiễm Văn Ninh cà tưng cà tưng chạy lại đây. Nét mặt cậu ta trông cứ như đã thấy việc gì đáng sợ vậy, cậu ta còn kéo theo một tên Lâm Nhất khuôn mặt bình tĩnh chạy theo sau mình.

Khối tuyết lở lần này có kích thước không lớn lắm, bọn họ chạy thoát nhanh, lại có thể đánh gãy thế lăn xuống của nó, vì vậy mỗi người họ chỉ đều bị xây xát nhẹ mà thôi. Nhưng tiểu đội "Ánh sáng" của họ vẫn bị thế tuyết lở đẩy cho văng đến mặt hồ dưới sườn núi. Mặt băng trên cái hồ nọ rất dày, còn có thể chịu đựng một mảng tuyết đọng lớn.

"Dưới chỗ tôi mới bị chôn có thứ gì đó. Nó luôn phát ra âm thanh, hình như là sinh vật trong mộng cảnh." Nhiễm Văn Ninh vèo vèo kể lại trải nghiệm của mình.

Trì Thác nhìn hướng Nhiễm Văn Ninh vừa mới chạy tới, ánh mắt lười biếng của anh mang theo một chút mệt mỏi, "Khỏi cần cậu nói, tụi tôi thấy rồi."

Đội trưởng cũng không có ý muốn tăng ca.

Nhiễm Văn Ninh quay đầu lại. Cậu trông thấy trong đám tuyết đọng mà cậu vừa mới chui ra, có một bãi thịt đỏ đen bấy nhầy từ từ bò ra ngoài, bên ngoài lớp màng mỏng trên người nó còn có cả tơ máu, nom hệt như khoang sinh sản trong tử ©υиɠ người mẹ vậy. Cái cục bấy nhầy kia bò trên nền tuyết, cực kì dễ trông thấy. Nó run rẩy đứng lên, đâm thủng một lỗ trên lớp màng mỏng bên ngoài, khiến rất nhiều chất lỏng màu đen đặc quánh theo thế trôi ra, nhuộm đen cả một vùng tuyết trắng xóa xung quanh.

Cái thứ quỷ kia còn lớn gần bằng một người trưởng thành. Lúc nó đứng vững trên mặt đất, dưới thân nó là bốn cái chân còn ướt lép nhép, nó còn có cả móng. Nhiễm Văn Ninh sửng sốt nhìn nó, hỏi: "Con này là con dê hả?"

Đúng là nó giống dê, nhưng nó rõ ràng cũng không phải dê. Toàn bộ thân thể của thứ sinh vật trong mộng này đều có màu đen, trừ bốn cái chân giống hệt như chân và móng dê ra, bộ phận còn lại trên người nó lại vô cùng dị hợm. Đầu nó có đến ba con mắt đang nhắm tịt lại, phần miệng của nó lại hệt như miệng côn trùng, đỉnh đầu nó hẳn là có sừng, nhưng nó chỉ vừa mới được sinh ra, sừng cũng chưa mọc đủ.

"Giải quyết nó trước đi đã." Đội trưởng lên tiếng.