*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Br br... Điện thoại di động của cậu rung lên.
Nhiễm Văn Ninh nhắm mắt, sờ sờ di động của mình một chút, không hề tình nguyện mà mở mắt ra, liếc nhìn thông báo, ứng dụng D có một thông báo mới, bảo cậu vào lúc một giờ chiều đến phòng 501 dãy B gặp tiểu đội của mình.
Nhiễm Văn Ninh nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ sáng, khó có dịp nào rãnh rỗi như hôm nay, cậu muốn ngủ lấy sức. Đêm qua, cậu lại mơ thấy mộng cảnh nước nọ, lần này, cậu rất kiên nhẫn, chậm rãi đi trên mặt nước, muốn quan sát xem mặt nước này đến cùng rộng lớn đến bao nhiêu.
Đương nhiên, Nhiễm Văn Ninh chủ yếu vẫn đang nghĩ rằng, bản thân cậu chẳng mấy chốc sẽ phải bị phân đến tiểu đội của mình, nếu gặp phải người đời thứ ba, cậu phải nhắc đến "Dưới ánh trăng, Dear Anna" thế nào đây? Không lẽ trực tiếp nói cho người khác biết rằng, ê, tôi có một giấc mộng y chang Dear Anna luôn nè?
Nhưng Thiên ca có nói rằng thật ra "Dưới ánh trăng, Dear Anna" là một mộng cảnh hữu danh có cấp độ bảo mật rất cao, Nhiễm Văn Ninh có cảm giác lúc cậu vừa nói lời như vậy, kết quả sẽ vượt tầm kiểm soát của cậu, càng quan trọng hơn là vì... cậu có một loại cảm giác bất an không tên.
"Kệ cha nó," Nhiễm Văn Ninh nhổm người nhảy khỏi giường, "Trước tiên xem coi ai may mắn quay trúng mình cái đã."
Thật ra Nhiễm Văn Ninh vẫn rất chờ mong tiểu đội chính thức của mình sau khi cậu vào làm, nơi ấy cũng không có mỗi người dẫn đường cùng thực tập sinh, mà thay vào đó lại là kẻ khai thác cùng người có thâm niên. Lòng hiếu kì của Nhiễm Văn Ninh đối với họ cũng không kém cạnh mộng cảnh, vì vậy, hôm ấy cậu đến điểm hẹn rất sớm.
"Gần như là trước giờ hẹn hai mươi phút lận, chắc chưa ai đến đâu ha." Nhiễm Văn Ninh đã nhìn thấy biển tên phòng 501.
Nhiễm Văn Ninh đẩy cửa ra lại thấy đã có người ngồi trên sô pha rồi.
Thiên ca có nói, thành viên mới mà tiểu đội tiếp nhận cũng không nhất thiết phải là người trong vườn tây, cũng có thể gặp phải người ở thành phố khác. Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh vừa nhìn thấy người trẻ tuổi xa lạ trước mặt mình bèn nhanh chóng xếp người nọ vào trong số những thực tập sinh đến từ thành phố khác, vì trên người anh ta cũng không có khí chất mà cậu thường gặp trên người những người làm công việc này.
Nói sao ta, Nhiễm Văn Ninh học trường nghệ thuật, có thể khái quát cảm giác tổng thể mà người này mang đến cho cậu một tí. Tuổi tác người kia cũng gần với tuổi Nhiễm Văn Ninh, tóc anh hơi xoăn, dáng người thon dài, nhưng tất cả thứ này đều còn xem như bình thường, thứ không bình thường nhất là tuy ánh mắt người kia trông khá lười biếng, nhưng vành mắt đen của anh ta lại mang đến cho người ta một loại cảm giác liều mạng giống y như Chí Phèo[1].
Nhìn vậy chứ người này lại cho người ta một loại cảm giác tuy lười nhưng lại rất nỗ lực, hơn nữa đôi mắt gấu trúc kia nếu lại đen thêm miếng nữa thì sẽ trông như đang theo phong cách gothic nha, may mà có cái khí chất thanh niên năm tốt dưới lá cờ chủ nghĩa kéo anh ta về thành người bình thường.
Thật sự cậu chưa từng thấy người trong ngoài mâu thuẫn nhưng lại trong ngoài hợp nhau đến như thế, Nhiễm Văn Ninh khâm phục nghĩ.
Nhiễm Văn Ninh giới thiệu bản thân một chút, người kia chỉ liếc mắt nhìn cậu, gật đầu tỏ ý mình biết rồi, sau đó không nói gì nữa, cũng không giới thiệu bản thân mình chút gì.
Nhiễm Văn Ninh lặng im suy nghĩ, chắc cấp bậc môn vấn đáp của người này là C, cảm thấy không dễ thân lắm nha, cũng đừng bảo lại thêm một tên không dễ ở chung nữa nhé.
Chờ mãi đến gần giờ hẹn, ngoài cửa mới có tiếng bước chân, một người trung niên có mái tóc hơi rối bù đi vào 501, người kia ăn mặc rất tùy ý, ánh mắt lại vô cùng khôn khéo, nhìn tổng thể trông rất giống như người đã trải qua sóng gió nhiều rồi vậy. Hệt như nếu kính anh ta một chén rượu, anh ta có thể sẽ cùng người ta trút hết một bầu tâm tình, kiểu kiểu nhân sinh tôi tuy có lí tưởng nhưng lại không theo đến cùng được, kiểu như vậy.
Anh ta đút hai tay mình vào túi áo, nghểnh cổ nhìn người trong phòng, bản thân lại mang đến cảm giác hệt như một vị sư phụ lang thang, thoạt nhìn còn trông rất ngầu.
Người trung niên kia vò đầu một cái, hỏi: "Chưa đủ hả?"
"Ừm." Thanh niên ngồi cạnh Nhiễm Văn Ninh đáp.
Nhiễm Văn Ninh còn tưởng bọn họ quen nhau, thế nhưng sau khi người trung niên ngồi xuống, điều chỉnh tư thế của mình một tí xong, anh ta cũng không nói gì nữa.
Vì sao có tới ba người trong một cái phòng mà một câu nói cũng không nói ra được vậy. Nhiễm Văn Ninh nhìn sang hai người cạnh mình, nhận ra bọn họ đều đang thả hồn trôi đi đâu đấy, cũng không có ý định nói chuyện.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy, ít nhiều gì sau này họ cũng là người chung tiểu đội, hẳn là nên giao lưu nhiều hơn tí, vì vậy, cậu ho một cái, bắt chuyện: "À, hai vị, tôi là người mới mới chính thức vào làm, tên Nhiễm..." Nhưng chữ Nhiễm còn chưa tròn âm đã nghe thấy tiếng cửa phòng được mở ra.
Nhiễm Văn Ninh hoảng sợ nói, cái cảm giác ngắt quãng này vì sao lại quen thuộc như vậy, hơn nữa hình như bản thân cậu trước đây hình như đã từng bị ngắt lời như vậy rồi hay sao đó?
Sau khi Lâm Nhất vào phòng, cậu đã gặp ngay tầm mắt lười biếng từ người ngồi đối diện mình, cậu cũng nhìn thấy có một người trung niên đang quan sát mình, còn Nhiễm Văn Ninh lại nhìn cậu chằm chằm y chang như đang táo bón.
"Xin lỗi, tôi đến muộn." Lâm Nhất không có biểu cảm gì mà nói.
"Giờ đủ rồi?" Người trung niên hỏi cái anh tóc xoăn xoăn kia như vậy.
"Hừm, còn một người nữa trên danh nghĩa, hay chuyển đổi qua lại, người này đang làm nhiệm vụ, không tới được." Thanh niên nọ nói.
Người trung niên nghe xong đành đứng dậy, nói với Nhiễm Văn Ninh cùng Lâm Nhất: "Chào hai vị, tôi tên Giang Tuyết Đào, kẻ khai thác đời thứ tư, mới được điều phối đến đội mình."
Nhiễm Văn Ninh và Lâm Nhất nghe xong đều giới thiệu bản thân mình một chút.
"Tôi tên Nhiễm Văn Ninh, kẻ khai thác đời thứ năm, mới nãy chưa kịp giới thiệu bản thân mình xong." Nhiễm Văn Ninh nói.
"Lâm Nhất, kẻ khai thác đời thứ năm." Lâm Nhất lời ít ý nhiều, nói như vậy.
Giang Tuyết Đào tiếp tục: "Tôi nghĩ vị bên cạnh chúng ta đây hẳn là đội trưởng của đội mình."
Thanh niên kia bắt gặp tầm mắt của Giang Tuyết Đào, rốt cuộc trông rất bất đắc dĩ mà nghĩ nghĩ nửa ngày trời, sau đó mới nói: "Tôi tên Trì Thác, kẻ khai thác đời thứ ba, lần này là lần đầu nhậm chức đội trưởng, có thiếu sót gì thì mong mọi người thông cảm."
Ồ, lúc mở miệng thế mà lại hiền như cục đất, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy bản thân Trì Thác hình như không hề giống vẻ ngoài của anh ta. Tính ra thì, Lâm Nhất cũng là tuýp người trong ngoài khác nhau.
Trì Thác có chút bó tay, anh cũng không hiểu giao lưu với người khác như nào, càng không cần nhắc đến dẫn dắt một tiểu đội, lúc thấy Nhiễm Văn Ninh, anh đã đạp đổ toàn bộ mấy lời tí nữa mình phải nói để suy nghĩ cách nói lần nữa cho ra hình ra dạng, kết quả, nói ra cũng chỉ có mấy lời như vậy.
May là Giang Tuyết Đào còn có mắt nhìn, nói với Trì Thác: "Cậu có chỗ nào thiếu sót đâu, là kẻ khai thác tuyến đầu cơ mà, tụi tôi không kéo chân sau của cậu là tốt lắm rồi."
Trì Thác suy nghĩ một chút, nói: "Tôi cũng không mạnh như vậy."
Giang Tuyết Đào nghẹn, lại dùng biểu cảm chú không pro thì thằng nào pro nhìn Trì Thác: "Đừng khiêm tốn như thế, trước đây tôi tuy không đồng thời hành động chung với cậu, nhưng có nghe qua danh cậu rồi."
Trì Thác lại trả cho hắn một biểu cảm hoài nghi, Nhiễm Văn Ninh đứng ngoài nhìn mãi không biết ai nói thật ai nói giả, nếu Trì Thác nói xạo, anh ta sẽ giống như một tên trai ngoan học giỏi nói với thầy cô là mình thi không được, nếu anh ta nói thật, cậu lại có cảm giác mình rất nhanh thôi sẽ lại mất phương phướng lần thứ hai.
Giang Tuyết Đào chịu thua, giải thích với hai người Nhiễm Văn Ninh: "Trì Thác tuy là người đời thứ ba, nhưng thật ra cậu ta cũng gần gần như là đời thứ hai, cậu ta vào nghề rất sớm, lúc trước tôi có tính thử, cậu ta hình như vào nghề cùng lúc với thời gian người ta phát hiện "Dưới ánh trăng, Dear Anna" luôn thì phải, thời gian có chút khó tính, kết quả bị phân vào đời thứ ba."
"Còn tôi cũng có thể xem là người đời thứ ba giả định. Tôi cùng một nhóm người chờ mãi chờ mãi, cuối cùng "Hộp đồ chơi" lại xuất hiện, sau đó cả đám bị phân vào đời thứ tư." Giang Tuyết Đào nói.
Nhiễm Văn Ninh đột nhiên cảm thấy sự sắp xếp của cái đội ngũ này còn khá là cao cấp, tính ra nếu nhìn từ một góc độ nào đó thì có thể nói nó đã bao gồm đời thứ hai, cùng đời thứ ba, cùng hai tên đời thứ năm.
"Thật ra còn một cô bạn đời thứ tư nữa, nhưng ý thức trong mộng của cổ hơi bị đặc biệt xíu, thường phải đi qua đội ngũ khác để hỗ trợ, cô ấy chỉ ở lại trong đội mình trên danh nghĩa thôi." Trì Thác nói.
"Ai?" Giang Tuyết Đào hỏi Trì Thác.
Trì Thác trả lời: "Chúc Nguyệt Tinh."
"À, có nghe qua, không quen lắm." Giang Tuyết Đào phẩy phẩy tay, nói thế.
Trì Thác nhìn Giang Tuyết Đào một chút, nói: "Hình như tôi có gặp anh mấy lần."
"Chắc có đó, mấy lúc đi nộp báo cáo ấy." Giang Tuyết Đào giải thích.
Nhiễm Văn Ninh nghe xong, cảm thấy có chút không đúng lắm, nói: "Khoan đã, vậy hai anh từ trước tới giờ cũng chưa quen nhau luôn hả?"
Trì Thác và Giang Tuyết Đào gật gật đầu.
A đù, tuy cái đội này được sắp xếp trông được đấy nhưng căn bản mấy thành viên có ai quen nhau đâu, vốn đã là một đội mới hoàn toàn, sự khác biệt duy nhất họa chăng là có người gặp nhau lần đầu, có người gặp nhau mấy lần rồi mà thôi. Nhiễm Văn Ninh đột nhiên cảm thấy tương lai mình có chút xa vời vợi.
Lâm Nhất im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên mở miệng hỏi: "Vì sao anh có thâm niên trong nghề như vậy mà chưa từng làm đội trưởng?"
Trì Thác chắc cũng không nghĩ tới chuyện bị tay mơ hỏi trực tiếp như vậy, nhưng anh vẫn đáp: "Đội trưởng tiểu đội trước kia của anh là người đời thứ hai chân chính." Nghĩa bóng là, anh chỉ mãi làm việc dưới trướng người đời thứ hai thôi, chưa từng làm đội trưởng bao giờ.
"Thế nhưng anh cũng không có hứng thú làm cái này cho lắm." Ánh mắt của Trì Thác lại càng thêm biếng nhác một chút.
Vừa nghe nói trong tiểu đội trước đây của Trì Thác có người đời thứ hai, tinh thần Nhiễm Văn Ninh đột nhiên tỉnh táo, sau đó cậu dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Trì Thác, nhìn tới nỗi Trì Thác hoảng sợ luôn.
"Tính ra còn chuyện nữa, đội mình xem như là đội mới hoàn toàn, cần phải có một cái tên, mọi người có thể đồng thời suy nghĩ nhé." Trì Thác nói.
"Đội trưởng, anh có cao kiến gì không?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
Trì Thác suy nghĩ một chút, nói: "Tôi sợ mấy thứ phiền phức, muốn tôi đặt thì tôi sẽ đặt là đội một đội hai đội ba."
Giang Tuyết Đào tỏ vẻ tên đội như vậy nghe không có miếng khí phách nào cả, vì vậy hắn suy nghĩ một chốc, nói: "Nếu mấy cậu thích thì gọi đội mình Bốn con sói cũng được."
Trì Thác hình như chẳng phản đối cũng chẳng đồng thuận, Nhiễm Văn Ninh sợ anh thật sự ngầm thừa nhận cái tên hai lúa kia, bèn nói: "Đào ca, cái tên kia không có tác dụng trong thực tế đâu nha, mình làm nghề nguy hiểm như này, không bằng đặt một cái tên có ý nghĩa may mắn một chút."
Vì vậy, Trì Thác và Giang Tuyết Đào nhìn Nhiễm Văn Ninh, chờ cậu đưa ra cao kiến. Nhưng Nhiễm Văn Ninh vốn chỉ muốn phủi đi cái tên Bốn con sói, trong đầu cậu thật ra cũng không có ý kiến gì hay, bèn tùy ý nói: "Ờ thì, ví dụ như, đội Bình An, Thuận Buồm Xuôi Gió cũng được nè?"
"Hả?" Giang Tuyết Đào nghĩ nếu không nghe giới thiệu thì chắc hắn cũng không biết Nhiễm Văn Ninh nhỏ tuổi hơn mình, đặt tên nghe ông cụ còn hơn cả hắn như vậy mà.
"Sao cậu không đặt thành đội Mãi Mãi Tỉnh Giấc luôn cho rồi?" Giang Tuyết Đào nói với Nhiễm Văn Ninh.
"À ờ thì ừm," Trong giây lát, Nhiễm Văn Ninh cũng không cãi lại được.
Lúc này, Lâm Nhất mới nói: "Có ý chúc may mắn vẫn thích hợp nhất, tỉnh giấc mà Giang Tuyết Đào có nói cũng là mục tiêu cuối cùng của chúng ta, vì thế thật ra chúng ta có thể nghĩ đến một loại phong cảnh nào đó."
"Ai cho cậu gọi cả họ cả tên của tiền bối thế?" Giang Tuyết Đào ngắt lời cậu ta, hỏi.
Thế nhưng, Lâm Nhất không để ý đến hắn, nói tiếp: "Có thể dựa theo cảm giác hay hình ảnh lúc tỉnh lại để đặt tên."
"Cậu nghe tôi nói hay không?" Giang Tuyết Đào tiếp tục hỏi.
Nhiễm Văn Ninh giống như đã đột nhiên được người khai sáng, nói: "Lúc tỉnh dậy thì thật ra mọi người sẽ đón ánh sáng ngày mới đúng không, mình có thể lấy một cái tên có liên quan tới ánh sáng nha."
Giang Tuyết Đào bó tay nói: "Sao cả hai tên các cậu đều không thèm nghe lọt lời tôi nói vậy." Thế nhưng, hắn cũng tỏ vẻ, cách đặt tên này khá ổn.
Cuối cùng ba người thảo luận, đội trưởng ngồi nghe, xong xuôi tiểu đội này được đặt một cái tên mới: Ánh Sáng[2].
"Nếu mấy cậu đặt tên xong rồi thì để tôi báo cáo tên này cho bên trên, miền trạng thái người liên lạc của mấy cậu sẽ được đổi vào hôm nay." Trì Thác nói với mọi người như vậy.
Mọi người đều gật đầu, sau đó tản đi.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích: [1] Vốn ở đây trong raw, tác giả viết là Tam Lang. Tam Lang này là một nhân vật trong loạt phim hoạt hình Thất kiếm anh hùng, hắn là phản diện phần 3, rất liều mạng. Mình mạn phép chuyển ngữ thành Chí Phèo để người đọc dễ hình dung, vì mình biết có nhiều người không xem hoạt hình, có thể sẽ không biết Tam Lang là ai. Hình minh họa: [2] Gốc raw là 光耀.光 là chữ "quang", là ánh sáng; 耀 là chữ "diệu", nghĩa là rực rỡ. Gộp lại có hai nghĩa, là ánh sáng rực rỡ hoặc vinh quang, huy hoàng. Từ nay về sau, tên đội ngũ này mình mạn phép chuyển ngữ là Ánh Sáng để tiện theo dõi, nhưng mọi người có thể hiểu tên đội của mình có nghĩa là ánh sáng rực rỡ, vinh quang chói lọi nhé. Lời editor: Lúc nó nói Trì Thác là Tam Lang tôi đã =)))))) Sao mi lại ác với anh em thế hả con, hỏi sao sau này nó hành mi ra bã. Tiện thể mình già hơn NVN với Trì Thác nên mạn phép gọi nó ạ, vì mình cưng yêu hai thằng bé lắm. Mọi người đoán thử xem công chính là ai, hue hue hue.