*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.(Đang edit) TRONG ÁC MỘNG Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều. -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Chương 124: Khởi đầu và kết thúc. (Hoàn bộ 1) "Em nhỏ, vì sao em lại ở ngoài này một mình vậy?"
Người phụ nữ kia ngồi xổm người xuống, dịu dàng hỏi đứa bé trai trước mắt mình. Hôm nay, cô có việc bận nên đến đón con trai tan học có muộn hơn một tiếng đồng hồ.
Nhưng Ninh Hiểu đã sớm gọi cho thầy cô, nói với thầy cô rằng mình sẽ tới đây trễ hơn một chút, cũng nhờ cậy thầy cô chăm sóc Nhiễm Văn Ninh giùm mình. Sau khi cô đến được nhà trẻ, trong nhà trẻ cũng chẳng còn ai.
Thời gian đã trễ đến như vậy, thế mà dưới tán cây hải đường kia vẫn còn có một đứa nhỏ, cậu ta đang cúi đầu nhìn mấy cánh hoa hải đường bị thổi bay lả tả. Sau khi Ninh Hiểu đến gần, thằng bé mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Vì vậy, Ninh Hiểu tiện thể hỏi thăm tình hình của đứa bé này một chút, cũng chuẩn bị dẫn thằng bé vào phòng rồi giao cho thầy cô giữ trẻ trông nom. Tiếc thay, đứa nhỏ thanh tú này cũng không nói tiếng nào, cậu ta chỉ yên tĩnh nhìn cô như vậy.
"Mẹ, sao mẹ tới trễ vậy?" Một chất giọng trẻ con có hơi oan ức đột nhiên vang lên.
Sau khi đứa nhỏ trong phòng thấy mẹ tới muộn, lại còn đang dắt tay một đứa nhỏ khác, cậu lại càng cảm thấy oan ức thêm. Thằng bé bình bịch chạy đến trước mặt Ninh Hiểu, hất cái tay của đứa nhỏ kia ra, muốn kéo mẹ về nhà.
Thấy Nhiễm Văn Ninh đã tức đến nỗi cả hai bên tai đều ửng đỏ, Ninh Hiểu muốn an ủi con vài câu. Thế nhưng cô còn chưa kịp nói gì, Nhiễm Văn Ninh đã quay đầu lại nhìn thằng bé kia, vừa thở phì phò vừa mắng:
"Cậu xê ra!"
Đây là cảm xúc đố kị và mong muốn chiếm hữu mẹ cho riêng mình của mấy đứa con nít choai choai.
Thằng bé kia cũng không tức giận trước câu quát nạt của Nhiễm Văn Ninh, cậu ta vẫn quan sát hai người trước mặt mình, yên tĩnh vô cùng. Một cánh hoa rơi đột nhiên thu hút sự chú ý của cậu ta, hoặc cậu ta chỉ đang cố ý tách khỏi tầm mắt của Nhiễm Văn Ninh mà thôi.
Sau khi cậu ta nhìn về phía trước một lần nữa, người mẹ kia và con trai của cô đã đi xa.
"Văn Ninh, con không có được quát nạt bạn bè như vậy. Ngày mai con đi xin lỗi người ta đi, có được không?" Trên đường về nhà, Ninh Hiểu khuyên răn Nhiễm Văn Ninh như vậy.
Nhiễm Văn Ninh ngồi trên ghế cho em bé, mím mím môi. Cậu cũng không dỗi bạn bè mình, chỉ dỗi mỗi chuyện mẹ mình tới trễ quá, thêm nữa lúc tới đây, mẹ thế mà lại dắt tay bạn khác.
"Mẹ, có phải mẹ đang giữ mấy đứa bé khác không mẹ?" Dứt lời, Nhiễm Văn Ninh đã rưng rưng nước mắt.
Ninh Hiểu thương con, chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành cậu.
Cô an ủi Nhiễm Văn Ninh đang cáu kỉnh xong xuôi, tiện thể cũng mượn chuyện hôm nay để dạy dỗ Nhiễm Văn Ninh cách đối xử với người ngoài một chút. Vì vậy, ngay hôm sau, Nhiễm Văn Ninh đã cầm bịch kẹo mà Ninh Hiểu cho mình, chuẩn bị đi nói mấy câu với cậu bạn nhỏ hôm qua.
Trong góc xó nơi sân chơi của nhà trẻ, có một cây hoa hải đường xinh đẹp đang nở bung rực rỡ. Thế nhưng, dưới tán cây đầy sắc màu kia lại là một đứa bé trai trông có hơi âm u.
Lúc Nhiễm Văn Ninh đến gần cậu ta, cậu ta có hơi đề phòng, cũng không muốn tiếp xúc với Nhiễm Văn Ninh.
"Mình rất xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua, cậu đừng để ý nữa, có được không?" Nhiễm Văn Ninh cẩn thận hỏi.
"Không sao, là vấn đề của mình mà." Đứa bé trai kia do dự một chốc, sau đó mới mở miệng đáp lại.
Nhiễm Văn Ninh thật ra chẳng hiểu gì, cũng không biết xét nét ai đúng ai sai, dù sao dưới góc nhìn của cậu, mẹ chỉ khuyên cậu đi kết bạn mà thôi, mà cậu cũng rất sẵn lòng kết bạn.
Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh lại mở miệng: "Cậu tên là gì, mình làm bạn với nhau nha, có được không?"
"Yến Lân."
Thế nhưng, dường như Nhiễm Văn Ninh lại nghe không được rõ. Thằng bé kia lại tìm một cành cây trên mặt đất, viết tên mình lên cát. Thân thể của một đứa bé quá nhỏ nhắn, lực tay cũng không ổn định, thằng bé kia có cố gắng bao nhiêu đi nữa cũng không viết được cái tên phức tạp của mình.
Thế nhưng, Nhiễm Văn Ninh cũng không có ý muốn biết rõ tên của bạn mới, vì cậu đã kéo tay cậu ta muốn đi chơi.
Con đường làm bằng nhựa kia cứ mãi kéo dài, trong một tương lai xa xôi, nó sẽ kéo dài đến vô cùng vô tận.
Nó không phải là điểm khởi đầu, mà lại một bước ngoặt cho câu chuyện này.
...
Tôi nhặt lên từng mảnh vỡ,
Chỉ nguyện có thể hoàn toàn chắp vá được người.
Tất cả mọi con đường đều chảy xuôi về phía người,
Hệt như chỉ cần một cái chạm khẽ thôi, chân tướng sẽ hiển lộ.
Tôi bắt đầu chạy được rồi chứ?
Xin người hãy trả lời tôi,
Tôi bắt đầu chạy được rồi chứ?
Người cuối cùng cũng sẽ xuất hiện,
Tôi đã sớm bắt đầu xuất phát rồi,
Chỉ để gặp mặt người mà thôi,
Hỡi vị thiên sứ ẩn mình sau vầng hào quang kia.
(Ta sắp giáng lâm, mà Người đã sớm chuẩn bị thật tốt.)
"Tôi sẽ trở về với người."
Tên của mộng cảnh, "Điện vĩnh hằng".[1]
...
Bóng tối hóa thành gông xiềng bủa vây lấy người,
Mà người đã hóa thành một mối ràng buộc nơi tôi.
Tôi bắt buộc phải bước tiếp,
Ngoại trừ bản thân,
Còn là vì đại nghĩa.
Cá chậu chim l*иg,
Đến khi nào, người mới có thể bay về phía tự do?
Chỉ cần một lời hứa mà thôi,
Tôi sẽ vì người mà chiến.
Cá chậu chim l*иg,
Đến khi nào, người mới có thể bay về nơi vĩnh hằng?
Chỉ cần một tia sáng nhỏ nhoi mà thôi,
Tôi sẽ vì người mà sinh.
(Ta vẫn luôn tồn tại, cuối cùng rồi cũng sẽ gặp được Người.)
"Tôi, vẫn luôn mất đi mọi thứ, chỉ vì một lời hứa này mà thôi."
Tên mộng cảnh, "Vườn Eden".
...
Trong một mê cung tinh tú,
Tôi vẫn luôn liên tục tự hỏi:
Chúng ta có thể làm lại từ đầu hay không,
Khiến mọi thứ quay ngược trở về điểm xuất phát?
Vì thế,
Tôi liên tục ngã xuống,
Chỉ để người chạy thoát.
Thời khắc nào của tương lai có thể thay đổi,
Khiến người của tôi không hề bị cướp đi.
Dòng chảy thời gian đã co lại,
Kết cục rồi sẽ thay đổi.
Tôi nguyện dâng hiến nỗ lực cả đời mình,
Chỉ để người chạy thoát.
(Người lại quay về rồi.)
"Tôi sẽ tiếp tục, vĩnh viễn."
Tên mộng cảnh, "Vạn tượng tinh bàn".[2]
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích: [1] Tên đầy đủ là "Chung cùng khải chi điện" (终与启之殿), có nghĩa là "Điện thờ của điểm khởi đầu và kết thúc". Cái tên được chuyển ngữ của nó quá dài, vậy nên mình mạn phép đổi thành "vĩnh hằng", vì khởi đầu và kết thúc chính là một số 0, là vĩnh hằng. [2] Vạn tượng (万象) ở đây là vạn vật. Tinh bàn (星盘) ở đây là thước trắc tinh, tên tiếng Anh là astrolabe, là một công cụ được sinh ra để phục vụ cho mảng chiêm tinh học của người thời xưa. Hình minh họa cho thước trắc tinh: Lời tác giả: Lần đầu viết truyện, bịa đại một thế giới, sau đó đã bắt đầu gõ chữ rồi, nghĩ cũng không nhiều nhặn, vốn nghĩ chỉ cần 50 nghìn chữ là xong rồi, kết quả lại thấy chưa có đủ. Thời gian của bộ truyện này kéo dài mấy chục năm, trải dài trên ba châu lục lớn, vậy nên sẽ có khá nhiều nhân vật và diễn biến. Vì ngừa kết lửng và một nùi bug lúc sau, tôi có chia nó ra làm hai bộ để viết. Đúng vậy, tôi nhận ra mình không có bá láp bá xàm được, nhất định phải viết cho xong một bộ hoành tá tràng. Vậy ha, hẹn gặp lại các vị ở bộ 2, "Ngoài hiện thực". Lời editor: Hẹn gặp lại mọi người ở bộ hai, ta-dan~ Đoán xem mộng cảnh cuối cùng là của ai nào.