(Đang edit) TRONG ÁC MỘNG Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều. -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Chương 116: Điểm phân cách. Trong mộng cảnh công viên là đêm đen vĩnh hằng.
Bách Lý Tiểu Gia tìm kiếm ngọn đèn đường kia, cô biết dưới ánh đèn sẽ có một băng ghế. Sau khi tìm được nơi trao đổi, cô yên tĩnh ngồi trên ghế, chờ con quạ đen thui kia bay đến đây.
Có vài âm thanh kẽo kẹt khi cành cây bị gãy vang lên ở phía xa xa.
Bách Lý Tiểu Gia hít một hơi sâu, sau đó bắt đầu báo cáo tình hình nhiệm vụ của mình: "Tôi không lấy được 'huyễn hóa', thậm chí còn không thể tiếp xúc với 'Hoa sen đỏ'. Lần vào 'Hoa trong gương, trăng trong nước' này, trừ tôi và Doãn Phiêu Nhiên, có thêm người của đội thứ hai vào cùng nữa, sau đó cả 'Phá nhận' cũng xuất hiện. Tôi xin sự hỗ trợ từ mộng cảnh của mình, năng lực của tôi hiện giờ hẳn đã nằm trên ghi chép của phái cấp tiến."
"Chờ một chút." Một giọng nói nghe không rõ tâm trạng đột ngột vang lên.
Năm phút sau, một bóng người khác cũng xuất hiện ở công viên nọ. Nghiêm Húc chào hỏi Bách Lý Tiểu Gia một chút, sau đó mới nói với cô: "Hai ta cần phải trao đổi một vài tin tức."
"Điểm phân cách." Từ trong tán cây ẩn trong bóng đêm, 'hắn ta' ra lệnh.
Nghiêm Húc hướng mặt về màn đêm, đáp: "Có rất nhiều điểm phân cách trong 'Đô thị hoang phế' do tôi phụ trách, chủ yếu có ba người, Giang Tuyết Đào, Lâm Nhất và Nhiễm Văn Ninh."
Bách Lý Tiểu Gia tiếp lời Nghiêm Húc: "Tôi phụ trách 'Hoa trong gương, trăng trong nước', điểm phân cách bao gồm Giang Tuyết Đào, Ngô Côn Phong, Yuuya Kojika, tôi không rõ lúc sau có bao nhiêu người khác vào đó."
Tán cây nọ im lìm một hồi, mãi mới vang lên tiếng nói: "Trong 'Đô thị hoang phế', Giang Tuyết Đào không lạc lối, chuyện khi ấy do ai xử lí?"
Nghiêm Húc tỏ vẻ khi ấy, Doãn Phiêu Nhiên đã ra tay tấn công "Ánh sáng" đầu tiên.
"Ai đã cứu anh ta?", "Quạ đen" đặt câu hỏi.
Nghiêm Húc bắt đầu dùng phương pháp loại trừ, lúc ấy Trì Thác đã bị Doãn Phiêu Nhiên quấn lấy, Lâm Nhất và Lý Ngạn Thành đánh nhau, Ngô Côn Phong và Nghiêm Húc cũng đang đánh nhau. Nghiêm Húc cảm thấy Ngô Côn Phong không có đủ thực lực để đi cứu một người lạc lối như thế.
"Là Nhiễm Văn Ninh." Nghiêm Húc cuối cùng cũng đưa ra kết luận.
Quạ đen vỗ cánh bay lên không trung, một giọng nói truyền xuống từ phía bầu trời.
"Điểm phân cách, Nhiễm Văn Ninh."
"Cậu ta cứu Giang Tuyết Đào, dẫn đến việc người của đội thứ hai ảnh hưởng đến mộng cảnh ở Nhật Bản.", Giọng nói của "Quạ đen" lại vang lên, "Tôi sẽ sắp xếp mấy người khác đi xử lí chuyện này, các cô cậu tiếp tục làm nhiệm vụ đi."
"Hiểu rồi." Nghiêm Húc và Bách Lý Tiểu Gia đồng thanh nói.
Nhiệm vụ cho dù có thành công hay thất bại, "Quạ đen" cũng sẽ không tuyên dương hay trách phạt. Hắn chỉ có thể xem tình hình của mỗi lần nhiệm vụ hoàn thành để điều chỉnh chiến lược, sau đó truyền mệnh lệnh cho cấp dưới thực hiện những chỉ thị tiếp theo.
Rõ ràng biết được xưa nay "Quạ đen" chưa từng trách tội cấp dưới, thế nhưng sau khi Bách Lý Tiểu Gia thức giấc, cô vẫn cảm thấy tay mình đầy mồ hôi. Cô mặc quần áo, phải về nhà một chuyến.
Trong thực tế, Bách Lý Tiểu Gia rất tầm thường, chỉ có cái tên là đặc biệt một ít vì cô mang họ Bách Lý. Vòng bạn bè của cô rất nhỏ, cô cũng không có bao nhiêu người quen. Công việc chính của Bách Lý Tiểu Gia chỉ là một nhân viên văn phòng nho nhỏ, tiền lương không bao nhiêu, thế nhưng giờ làm khá thoải mái, cô vẫn có thời gian khá dư dả để hoàn thành nhiệm vụ của bên bảo thủ.
Bách Lý Tiểu Gia cắm chìa khóa rồi mở cửa nhà, trong phòng không bật đèn, cả gian phòng chỉ có một màu đen kịt, rất ngột ngạt. Cô lần mò tìm công tắc đèn, sau khi đèn sáng, khắp nơi ở trong phòng rất bừa bộn. Bàn, mặt đất, sô pha đều bị một lượng lớn giấy tờ lấp kín, còn có chén bát lăn xuống sàn, cộng thêm cả một đống đồ lặt vặt bị quăng ném tứ tung.
Cô cũng không sợ hãi. Sau khi treo áo khoác lên móc, cô bèn cầm lấy chổi để dọn dẹp căn nhà này. Bách Lý Tiểu Gia liếc nhìn đồng hồ, hiện giờ đã là mười một giờ hơn, đêm đã vào khuya. Cô sợ đánh thức người kia, chỉ có thể cởi giày, đi chân trần trên mặt sàn lát gạch lạnh toát để quét dọn.
Bách Lý Tiểu Gia nhặt một cái chén lên, vì những thứ bị quăng ném bể đổ lúc trước quá khó dọn, phần nhiều những đồ gia dụng hiện giờ trong nhà cô đều bị đổi thành đồ nhựa. Cô đặt chén nhựa lên bàn, sau đó nhận ra rằng sau lưng mình hiện có một người đang đứng sờ sờ.
"Mẹ, sao mẹ chưa ngủ?" Bách Lý Tiểu Gia đứng lên, xoay người lại rồi nhìn mẹ mình.
Lúc bắt đầu, nét mặt của người phụ nữ này rất bình tĩnh, sau đó, bà ta dần dần thở hào hển, toàn thân run rẩy cả lên, ngay cả ngũ quan của bà ta cũng đã bắt đầu trở nên nhăn nhúm khó coi. Bà ta khàn khàn la lối: "Mày còn biết quay về? Mày coi coi mấy giờ rồi!"
"Mẹ, con phải làm việc." Bách Lý Tiểu Gia không bị khí thế của bà ta hù dọa, cô khom lưng, muốn tiếp tục dọn dẹp mặt đất.
Nhưng Bách Lý Tiểu Gia còn chưa kịp cầm lấy vật dụng tiếp theo, tóc của cô đã bị bà ta túm lấy. Người phụ nữ kia phát điên túm lấy cô, tiếp tục la lối: "Tại mày về trễ như vậy mà ra chuyện hết! Cứ vậy nên ba mày mới không thèm về nhà!"
Bách Lý Tiểu Gia nhịn đau, kiên nhẫn khuyên: "Mẹ, mẹ đi ngủ đi, mai rồi ba về."
"Ổng không quay về! Ổng không về nữa!" Người phụ nữ nọ gào thét, sau đó đột nhiên buông con gái mình ra. Bà ta ngồi phịch lên ghế, bắt đầu nức nở, "Ổng không quay về nữa..."
Bách Lý Tiểu Gia vuốt lại tóc mình, từ khi cô cắt tóc tém, tóc cô dễ vuốt thẳng lại hơn hẳn. Cô rót một li nước rồi đặt lên bàn cho mẹ, sau đó tiếp tục quét dọn phòng khách.
"Ổng không quay về..."
"Ổng không quay về..."
Ừ, Bách Lý Tiểu Gia thầm đáp một chữ. Ba đúng thật sẽ không về nữa, chỉ vì một sự cố mấy năm trước. Mà mẹ, một bà nội trợ chỉ có thể sống dựa vào người đàn ông của mình, một người đàn bà vẫn luôn nằm ở phía được thương và được yêu, đột nhiên đánh mất tâm điểm trong cuộc sống của mình như vậy. Bà như diều đứt dây, chỉ có thể mặc gió xô đẩy.
Cũng may lúc ấy, Bách Lý đã tốt nghiệp rồi đi làm, nhà cô cũng không lập tức suy sụp, ít ra cũng còn có thu nhập ít ỏi từ cô. Thế nhưng mẹ cô lại không giống cô, thứ mẹ sợ không phải là không xu dính túi, mẹ chỉ sợ mình mất đi yêu thương từ người đàn ông kia mà thôi.
Mẹ luôn bị dằn vặt bởi đau khổ và cô đơn, dần dần, cả người bà đã đổi khác, bà trở thành một người chỉ biết đổ lên đầu người khác nỗi oan ức của mình, cũng từ chối thấu hiểu kẻ khác. Bà vẫn luôn được thương yêu chiều chuộng, là một vị công chúa trong mắt người kia, thế nhưng hiện giờ, chỉ còn một mình bà lẻ loi như thế này mà thôi.
"Tiểu Gia Tiểu Gia, mày còn dám có cái tên như vậy!" Mẹ cô hất hết li nước nọ lên người Bách Lý, liên tục xả giận, "Cái nhà này chả còn cái thá gì nữa!"
Người phụ nữ này đã sớm phát điên rồi, vì khả năng chịu đựng của bà ta quá thấp. Nhưng con gái của bà ta lại không như thế, bà ta dường như đã chia hết tất cả mọi khả năng chịu đựng của bà ta cho Bách Lý Tiểu Gia rồi. Cô con gái của bà ta cực kì giỏi chịu đựng khổ cực, cũng vì thế nên cô mới có thể nắm vững năng lực của "Tháp" trong tay.
Nhưng cô chịu được cực khổ không có nghĩa là cô thích chịu cực. Bách Lý Tiểu Gia rút khăn giấy lau nước trên người mình, sau đó hít sâu một hơi, khuyên mẹ lần thứ hai: "Mẹ, mẹ về phòng ngủ đi."
Vất vả dỗ dành mẹ của mình mãi, Bách Lý Tiểu Gia mới rốt cuộc rỗi rãi, cô bèn tập trung dọn dẹp. Sau khi rửa mặt rồi quay về phòng xong xuôi, cô mới thấy được mẩu tin chúc mừng từ Doãn Phiêu Nhiên.
Chị Bách Lý, sinh nhật vui vẻ.
Thì ra hôm nay là sinh nhật mình. Bách Lý Tiểu Gia nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà, lúc này, cô mới nhận ra mình đã quên mất rất nhiều ngày kỉ niệm. Sau khi gia nhập phái bảo thủ, thứ cô luôn theo đuổi vẫn chỉ là việc cô có thể thay đổi tương lai của mình hay không.
Cảm ơn.
Đấy là một mẩu tin trả lời rất giản đơn. Doãn Phiêu Nhiên nhìn nhìn, mẩu hồi âm này gần ba giờ sau mới được gửi đi, chị Bách Lý vẫn rất bận. Doãn Phiêu Nhiên không rep câu kế tiếp, cô bé cảm thấy mình không nên quấy rầy tiền bối.
...
Trên thảm trải sàn làm bằng nhung đỏ là một chiếc bàn tròn làm bằng gỗ mun. Phía ngoài của cái bàn này không hề có vách tường hay cửa sổ, thay vào đó là những mảng phế tích chồng chéo xếp lên cao cao.
Các mảng phế tích kia bao gồm gạch lát, đá vụn và các khung thép chất chồng lên nhau, vươn thẳng về phía bầu trời của mộng cảnh.
Khăn ăn màu trắng được trải trên mặt bàn. Có một con quạ đậu xuống bàn ăn, mổ mổ thứ gì đó.
Cái bàn này lớn đến nỗi đủ xếp đầy mấy chục cái ghế, thế nhưng bên cạnh chiếc bàn này lại chỉ có ba cái ghế mà thôi.
"Anh thoạt trông rất vui vẻ." Một người đàn ông tóc đỏ cười nói. Lúc y cười, khóe miệng của y kéo ra rất rộng, chẳng khác nào Joker cả, thế nhưng khuôn mặt của y lại rất điển trai, trông cứ như một vị bạch mã hoàng tử vậy.
"Bởi vì so với bình yên vĩnh hằng, tôi thích thay đổi và biến động hơn nhiều." Chủ nhân của con quạ đen thui kia đáp lời. Toàn thân hắn ta chỉ có một màu đen kịt, đuôi áo khoác đen chảy dài xuống nền đất.
Sau khi hắn ta vừa dứt lời, con quạ đang hăng say mổ mổ kia chợt ngưng ăn uống. Nó nhận được mệnh lệnh, bèn đập cánh bay về phía người đàn ông tóc đỏ. Trên miệng con vật đen thui xui xẻo này còn đang ngậm lấy một tờ giấy trắng.
Sau khi người đàn ông tóc đỏ nhận được tờ giấy trắng kia, con quạ nọ đã lập tức hóa thành sương trắng ngay tại chỗ. Thật ra nó vốn là một thứ được cụ hiện từ ý thức người khác.
"Anh rất hiếm khi giao cho tôi mấy nhiệm vụ như này." Người đàn ông tóc đỏ cười quái dị, "Anh thế mà cũng cần hỗ trợ cơ đấy."
Người đàn ông áo đen nhìn khuôn mặt tươi cười của người nọ, đáp lời: "Chúng ta phụ trách từng phương diện khác nhau, chuyện này anh làm đi thôi. Tôi nghĩ Hạng Cảnh Trung sẽ có sắp xếp trong mộng nên mới để người của anh đi xử lí."
Người đàn ông tóc đỏ mở tờ giấy trong tay mình ra, sau đó lại nở một nụ cười như Joker lúc ban nãy, nụ cười lần này của y chẳng khác nào ác quỷ cả. Y đáp lời người kia bằng một chất giọng vừa êm vừa trầm, dư sức dụ dỗ người ta sa ngã, "Đương nhiên là được rồi."
Trên tờ giấy kia, chỉ có tên một người duy nhất.