Thuần đến tòa soạn như mọi ngày, vừa đến đã bị lão bản gọi vào phòng làm việc, ông ra hiệu cho cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc:
- Cháu hãy phỏng vấn Phạm Tiến Doanh thêm một lần nữa đi, cậu ta cũng tham gia đầu tư vào chuỗi nhà hàng và khu vui chơi sắp xây.
- Chú à, lần trước là may mắn thôi, chú có thể điều chị Bích không?
- Bích chuyên về viết bài hơn, với lại không phải ai cậu ta cùng đồng ý phỏng vấn đâu.
Thuần suy sụp gật đầu, cô vốn đã không thân với các bạn cùng lớp, hơn nữa Doanh còn sang nước ngoài học mấy năm, nếu phỏng vấn người hoàn toàn xa lạ sẽ không có vấn đề gì, nhưng Doanh lại đồng ý mỗi cô phỏng vấn, kiểu gì cũng cảm thấy hơi khác thường.
Thuần lắc đầu, gạt mọi suy nghĩ sang một bên, đơn giản nghĩ là vì là bạn cũ nên Doanh nể mặt cô hơn người khác, vậy nên cô phải tranh thủ. Hít sâu một hơi, Thuần bấm số của Doanh:
- Mình nghe đây.
Thuần hít sâu một hơi:
- Sắp tới cậu có thời gian rảnh không, có thể sắp xếp một buổi gặp mặt không? Mình muốn phỏng vấn cậu về dự án sắp tới.
- Chúng ta mỗi khi nói chuyện chỉ có thể bàn về công việc sao?
Giọng nói kia có hơi mệt mỏi, Thuần cũng ngẩn ra, bình thường cô cũng không nói chuyện nhiều với các bạn, trừ khi có chuyện gì đó đặc biệt, nên không nhắn tin với Doanh cũng là chuyện bình thường, nhất là khi bọn họ mới chỉ gặp nhau vài lần sau thời gian dài không liên lạc.
- Xin lỗi, bình thường mình cũng ít nói chuyện với mọi người, nếu cậu bận hay đang mệt thì nghỉ ngơi đi, chúng ta nói chuyện sau vậy.
Sau đó cô như chạy trốn mà cúp máy, đương nhiên thái độ làm việc như vậy không chuyên nghiệp tý nào. Thuần nằm dài ra bàn, quay sang Bích:
- Chắc em đổi nghề mất, cứ làm việc như em thì tòa soạn sẽ sập mất.
Thuần chưa vội báo cáo kết quả cho lão bản biết, hi vọng chiều nay gọi lại lần nữa thì kết quả sẽ khả thi hơn, dù sao thì làm phóng viên mà mời phỏng vấn thì da mặt phải có một độ dày nhất định. Cô vò đầu, vừa mới nói phải tranh thủ thì đãi ngộ dành cho bạn cũ đã hết rồi, không biết có phải cậu ta dùng thuận phong nhĩ nên nghe thấy cô nói thầm phải tranh thủ đãi ngộ cậu ta dành cho cô không nữa.
- Thất bại rồi hả?
- Khủng Long Bạo Chúa, anh vừa nói chuyện với em phải không?
- ?
Thuần giật mình, chết rồi, không phải anh thật hả, không hiểu sao Thuần lại hồi hộp như làm việc gì khuất tất mà bị phát hiện vậy.
"Em hỏi anh bình luận trong bài của em à?"
"Chứ không lẽ là Tâm, hay là ma làm?"
Thuần thở phào, may quá đi. Cô quyết định không onl face vào sáng hôm nay nữa, tập trung làm việc đã. Nhưng mà vừa cất điện thoại đi thì nó lại vang lên, là Doanh gọi, con tim cô vừa đập bình thường lại vọt lên lần nữa, vội bắt máy:
- Alo.
- Xin lỗi, hình như mình làm ảnh hưởng đến tâm trạng buổi sáng của cậu.
Hóa ra Doanh cũng nhìn thấy bài đăng của cô rồi, nhưng cô vốn đăng lên cho vui chứ không để bụng, hơn nữa cô còn gặp những trường hợp khó hơn, nếu để ý thì sớm điên rồi. Thuần khách sáo:
- Không có gì, là mình làm phiền cậu không đúng lúc, cậu cũng không cần để ý. Nhưng nếu cậu có thời gian thì..
- Cậu vẫn không quên được công việc nhỉ? Vậy hẹn một địa điểm đi.
- Quán cafe cũ vậy. Mình biết cậu bận, quán đó cách công ty cậu không xa, sẽ không mất nhiều thời gian của cậu.
Cuối cùng cũng hẹn được lịch, Thuần thở phào nhẹ nhõm, thực sự lấy lại tinh thần làm việc. Cô đi vào báo cáo với lão bản, nhân tiện xin phép thử gọi điện phỏng vấn thêm vài người trong dự án này. Lão bản cười gật đầu, ông rất hài lòng về cô nhân viên này, bình thường phản ứng hơi khác người nhưng được cái nhanh nhẹn và biết việc, lại an phận, chưa gây bất hòa với đồng nghiệp bao giờ.
Giờ nghỉ trưa, ăn xong Thuần lên phòng làm việc, cũng có vài đồng nghiệp ở đây tranh thủ nghỉ một chút buổi trưa, còn lại sẽ ở căn-tin nói chuyện phiếm đến giờ làm việc. Trong phòng khá vắng, tiếng nhạc không biết ai bật nhẹ nhàng lượn lờ trong không khí khiến tâm hồn người ta bất giác thư gãn, Thuần nhận ra đây là một bản nhạc violin. Cô ngả người ra ghế, thả lỏng, cảm thấy vô cùng thư thái, hình như Nguyên cũng có mấy giải thưởng violin, Thuần dự định tối nay khi phỏng vấn Doanh xong sẽ qua phòng nhạc chơi thử violin một lần.
Thuần vẫn đi xe buýt, vậy nên cô ra điểm đón sớm hơn một chút, đề phòng trường hợp xe buýt bị tắc đường đến chậm thì cô vẫn có thời gian gọi beebike. Nhưng xe buýt chưa tới thì một chiếc Honda Vision dừng trước mặt cô.
- Anh Nguyên?
Thuần ngạc nhiên kêu lên.
- Ừ, em đi đâu đây, đang đợi xe buýt à?
- Vâng ạ, em đi phỏng vấn nên đi sớm một chút, sợ muộn giờ, hôm nay anh tan làm sớm vậy.
- Không, anh được nghỉ phép một ngày sau khi phá xong vụ án kia. Vậy nên đi đâu anh đèo đi luôn cho, xe buýt đi mất nhiều thời gian lắm.
Thuần mừng như mở cờ trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn có chút lưỡng lự:
- Em đi đến địa chỉ này, anh có thuận đường không?
Nguyên mở cốp xe lấy thêm một chiếc mũ bảo hiểm:
- Không sao, chiều nay anh rảnh, vừa định đi tập đàn với đến thư viện.
Thuần nhìn túi khoác trên vai anh, hình như là ghi-ta, còn chiếc ba lô đen quen thuộc anh để dưới chân. Nguyên tháo đàn xuống để Thuần ngồi lên sau xe, chờ cô ngồi ổn định rồi mới đưa cho cô:
- Ôm cái này giùm anh.
Thuần cũng chuyển đàn qua khoác sau lưng, nhưng chiếc đàn khá lớn, đã chống xuống yên xe rồi còn cao hơn đầu cô một đoạn.
- Sao em không mang xe lên đây? Đi đâu cũng tiện.
- Em không có bằng lái, thi trượt thực hành.
Vế sau bất giác giọng Thuần nhỏ đi, Nguyên cũng không nói gì, cô không biết anh nghe thấy không.
Dừng xe trước quán cafe phong cách Nhật Bản lần trước, Thuần xuống xe, cúi đầu cảm ơn Nguyên. Anh nhìn đồng hồ:
- Vẫn còn sớm so với giờ hẹn nhưng cứ lên trước đi, lên đó mát mẻ hơn, em chờ trước cũng khiến người ta có thiện cảm hơn, nghĩ rằng em coi trọng buổi phỏng vấn này.
Thuần gật đầu, lại nghe anh bảo:
- Hôm nào rảnh, anh hướng dẫn em tập xe, không đi được xe hơi bất tiện nhưng phải có bằng lái mới đảm bảo.
Thuần gật đầu thêm lần nữa, không ngờ anh lại tốt đến mức này, cô không nhịn được mà chìm đắm mất, hai má cô hơi ửng hồng, gật đầu như mổ thóc, trông hơi ngốc nghếch. Nguyên bật cười xoa đầu cô.
Thuần thầm cảm thán, mặt cô đã đỏ lại càng đỏ hơn, trông như trái lựu, nội tâm cô đã nhảy loạn lên rồi: Sao anh lại cười, còn xoa đầu cô nữa, cô là người rất dễ xúc động, anh biết không?
- Được rồi, vào trong đi, mặt đỏ hết lên rồi.
- À, còn một chuyện nữa, tối nay em muốn học thử violin, không biết phòng nhạc có..
- Có cho mượn, chỉ là nếu em làm hỏng sẽ phải đền thôi. Em tan làm thì gọi điện anh qua đón đến phòng nhạc, đỡ phải đi xe buýt.
Thuần cầu còn không được, cô vội vàng gật đầu, tiết kiệm được thời gian đi xe buýt, cô sẽ có nhiều thời gian chơi hơn. Cô cũng không hỏi có phiền anh không, vì anh tự biết sắp xếp thời gian của mình, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của anh đã thấy sự kiên định, chắc chắn.