- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Teen
- Trốn Vào Tim Anh
- Chương 14
Trốn Vào Tim Anh
Chương 14
Thuần há hốc, quên mất cả phản ứng, cô mở to mắt nhìn Nguyên.
- Anh cũng nghĩ như vậy là quá nhanh nhưng anh không biết làm sao.
Nguyên cười, che giấu vẻ mặt ngại ngùng:
- Anh sợ nếu nói ra sẽ khiến em bỏ chạy, nhưng nếu không nói, biết đâu em sẽ đồng ý quen một người khác theo đuổi em. Nên là anh hi vọng em cho chúng ta một cơ hội tìm hiểu nhau, trước khi em suy nghĩ xem thật sự mình muốn quen ai.
Thuần muốn hét lên: Rốt cuộc cũng biết cảm được crush tỏ tình là cảm giác gì. Trong phút chốc, cô có xu hướng bộc lộ tất cả cảm xúc ra ngoài nhưng may mắn kìm lại được. Được crush tỏ tình một cách thâm tình và nghiêm túc thế này khiến cô không kịp chuẩn bị.
Thấy Thuần cứ ngó mình đăm đăm, Nguyên cười trừ, nhưng Thuần nhìn ra anh không vui vẻ lắm, cười trong còn giống khóc hơn. Cô cẩn thận suy nghĩ lại, mình thích Nguyên, Nguyên cũng có tình cảm với mình, nếu trốn tránh mà bỏ lỡ nhau thì quá tiếc rồi, nhất là đối tượng lại là người hoàn hảo như thế.
Thuần cúi đầu, mặt đỏ tới mang tai:
- Em đồng ý làm bạn gái anh.
Cô quay lên nhìn, Nguyên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không hiểu sao cô lại thấy anh không giống khủng long bạo chúa mà giống một chú cún bự đang vẫy đuôi khi được cho quà.
Cô và anh nói chuyện thêm chưa được bao lâu thì mọi người trong lớp lần lượt đến. Sói Con híp mắt nhìn anh:
- Anh Nguyên, hôm nay có gì vui mà cứ cười mãi thế?
- Có gì đâu, hôm nào anh chả cười.
- Bình thường anh cười kiểu xã giao, nhìn thấy ai, anh cũng cười một cái được. Hôm nay là nụ cười toác ngoác đến mang tai.
Thuần nghe xong phì một cái cười ra tiếng, bộ Sói Con hết hình ảnh để so sánh rồi hay sao ấy. Sợ thế giới còn chưa đủ loạn, cô còn đế thêm một câu:
- Ây dà, mọi người cứ ở đấy tra khảo thử xem anh ấy có dám nói không?
- Thật là muốn anh nói đó hả?
Trông như Nguyên đang hỏi lại mấy đứa học sinh nhưng thức ra là anh đang nhướng mày nhìn Thuần. Cô chạy ào lên lớp, lẩm bẩm mình lỡ dại rồi, anh mà nói ra thật thì cô chỉ còn nước đào hố trốn mất, còn ở đó mà khıêυ khí©h anh.
Cũng may anh không nói, giọng eo éo của Sói Con và tiếng của mọi người trộn lẫn vào nhau nhưng cô nghe thấy được mọi người vẫn tiếp tục tra khảo anh. Cuối buổi học, Nguyên lấy lý do mỗi Thuần không có xe để đưa cô về, lần lượt chào từng người một, đến khi còn mỗi hai người trong sân.
- Em thực sự muốn anh công khai với họ?
- Không, không, em sẽ bị bọn họ trêu cho lên bờ xuống ruộng mất. Làm người yêu thầy giáo thì không sao, trước đó em còn ra vẻ mình không biết gì.
Nguyên bật cười chờ Thuần leo lên phía sau xe máy. Anh vẫn chở cô đến trước nhà trọ như mọi khi.
- Anh có ngại không nếu em cho mọi người biết bọn mình là người yêu?
- Chỉ sợ em ngại thôi, anh kiểu gì cũng bị tra hỏi, đồng nghiệp còn kêu tăng ca để chuẩn bị tiền đi đám cười anh kìa. Nhưng bọn họ chỉ trêu vậy thôi.
- Vậy anh về cẩn thận nhé Husky!
- Ế?
- Cún bự!
Thuần nói xong liền chạy ào lên phòng trong khi Nguyên vẫn không hiểu sao mình trở thành Husky, người ngáo là cô mới đúng.
Lên tới phòng, Thuần lại nhận được tin nhắn từ Nguyên: "IWALU". Cô khó hiểu nhắn lại hỏi thì anh trả lời bằng một tin nhắn khác: "Hiểu được mới hết ngáo".
Thuần phá lên cười, hình như anh đang để bụng chuyện cô gọi anh là Husky và cún bự, nhưng cô thấy tên đó quá dễ thương luôn ấy.
- Cún bự, mai có hội sách, đi cùng em không?
- Mai anh có ca trực, ngày kia được không?
- Được ạ, em chỉ không có xe thôi, còn hôm nào cũng được hết.
Thuần vừa trả lời vừa đi ra ban công thu cây xương rồng vào đặt ở cửa sổ, cô chỉ sợ để quên ở ngoài sẽ bị chuột gặm. Mấy cây sen đá đợt trước đã bị chuột gặm đến tận gốc, có vẻ xương rồng không phải món ưa thích của chúng nhưng cô không muốn mạo hiểm với một món quà quan trọng.
Sáng hôm sau, Thuần tới tòa soạn, nhìn Bích thong thả uống cafe, cô viết mấy ký tự Nguyên nhắn hôm trước ra giấy đưa cho Bích xem, phần lớn là chị sẽ biết mấy từ này có nghĩa gì.
- Anh nào nhắn cho mày đây?
- Bây giờ mới về đến nhà trọ hả, đường tắc như thế cơ à?
- Không ạ, em ghé qua phòng nhạc một lúc. À, anh Dũng là người yêu của chị Trang đấy, anh biết không?
- Đương nhiên biết, hai người họ sắp cưới luôn rồi.
- Anh ở đó một mình buồn không?
Nguyên chếch chếch camera ra sau, để cô thấy mấy người nữa:
- Anh không trực một mình đâu, có mấy người mà, để đến lúc có người gọi đi đột xuất thì trong cục vẫn còn người.
Thuần không tắt cam, dù sao công khai cũng không có gì xấu cả, mấy người kia cũng đang bận gì đó, họ đi qua, cười vẫy chào cô rồi thôi.
- Anh đang làm việc ạ?
- Không, rảnh rỗi đọc vài tài liệu, mấy việc vặt vãnh bọn kia tranh làm hết rồi.
Thuần vừa gọi điện vừa lăn lộn trên giường, vì thế mà anh ngay lập tức nhìn thấy đống đồ cô vứt bên trên.
- Em mua đồ về ăn thay cơm à? Đừng ăn linh tinh.
- Em lười nấu cơm lắm.
Vì xác định là người yêu nên Thuần không có gì phải giấu diếm anh cả, cô càng muốn làm nũng xem phản ứng của anh thế nào. Nghĩ thế, cô ngồi dậy, lần lượt bày đồ mình mua cho anh xem, nhấc lên từng cái, gì chứ đồ ăn vặt thì cô biết nhiều hơn anh gấp mấy lần là cái chắc.
Nguyên chỉ cười mà không nói, cũng không giáo huấn cô ăn linh tinh. Đang thao thao bất tuyệt thì có điện thoại gọi đến:
- Em dừng nghe máy đã, không biết ai gọi nữa này, số lạ hoắc.
- Anh đặt đồ ăn cho em đấy, trả tiền rồi, em xuống nhận đi. Lần sau ăn uống tử tế, đừng ăn nhiều bánh như thế vào buổi tối.
Thuần ngắt liên lạc rồi nghe điện thoại, quả nhiên là người giao đồ ăn. Cô mang lên phòng, không phải cơm, là hủ tiếu thịt bò, xá xíu, thêm cả bánh gối ăn ngoài, cả một cốc trà sữa, toàn món cô thích nhưng mà quá nhiều cho một bữa tối. Cô cảm giác, mình đang có trong tay một bạn trai nhà người ta.
- Ăn thử xem, quán này hôm đi làm nhiệm vụ về muộn anh phát hiện ra đấy.
- Hay là lần sau em cũng không ăn tối nữa, để anh đặt đồ ngon cho nhỉ? Trời ơi, nhìn qua đã thấy toàn đồ em thích. Em gọi anh là cún bự ở đó có sao không?
- Không sao, chỉ là mấy thằng quỷ ở đây sẽ hú ầm lên thôi, ngoài giờ làm việc thì bọn nó ồn ào kinh.
Nói chuyện một lúc, Thuần tắt máy, nhìn lại đống đồ ăn anh đặt cho vẫn còn nghi ngút khói, bụng cô lập tức kêu ọt ọt.
///////////////////////////////////
Bỗng chốc đến lúc Thuần thi bằng lái xe, Nguyên định đưa cô đến trường thi rồi quay về dạy lớp học piano, ai ngờ tối hôm thứ bảy, tất cả đều xin nghỉ. Nguyên nhắn lên nhóm:
- Mấy đứa chơi trò gì vậy?
- Lớn hết cả rồi anh ạ, phải biết tự giác vun vén hạnh phúc cho thầy.
- Anh mà chờ ở trường thi á, Thuần nó đỗ một trăm phần trăm, sợ vượt cả điểm tối đa ấy.
- Nhìn thầy có người yêu nó mới đáng ghen tỵ làm sao, bọn em cũng vào cục cảnh sát kiếm người yêu đây.
Nguyên cũng bó tay, vậy là chủ nhật, anh thực sự chờ Thuần ở trường thi. Vừa lúc cô thi thực hành xong, anh vừa ngẩng lên đã bị một bóng đen ụp xuống đầu, may là anh còn đứng vững, Thuần nhảy lên ôm anh, giọng cô ríu rít phía trên:
- Đỗ rồi, em đỗ rồi! Ahaha!
Cả trường thi cũng buồn cười nhìn hai người. Sau khi được Nguyên khao bữa trưa, thực chất là hai giờ chều, Thuần ngay lập tức về nhà trọ, gọi điện cho mẹ:
- Ừ, thế là tốt rồi, nhưng đừng mang xe lên vội, đường trên đấy đi sợ lắm.
- Vâng, bao giờ con tích đủ tiền mua được xe thì mới có xe mang lên chứ.
- Tuần sau Thuận nó thi đại học, nó đang bảo thi xong thì lên chỗ con chơi đấy. Con đón nó nhá, nó bảo nó sắp ngộ chữ rồi.
- Vâng, thứ sáu nó mới thi xong đúng không ạ? Lên thứ bảy, chủ nhật thì được, hôm đấy con được nghỉ.
Thuần cũng muốn Thuận lên chơi, nó thi trường bách khoa nên cũng rất áp lực, thi xong là xong, cô không muốn nó nghĩ nhiều. Cũng may bố mẹ cô rất thoải mái, không bắt ép con phải vào trường này kia, và cô cũng có thể giới thiệu Nguyên với Thuận trước, sau có nói chuyện với bố mẹ cô cũng dễ hơn.
Sáng thứ bảy, mới tám giờ, Thuần và Nguyên chờ em trai của cô ở bến xe ồn ào và tấp nập, đáng lẽ Nguyên cũng có xe máy nhưng anh không thể đèo cả cô và Thuận nên đành chọn cách cả ba đi xe buýt.
Đứng ở hành lang trả khách của bến xe, Thuần hướng mắt tìm tên từng chiếc xe khách một, mãi mới thấy chiếc xe quen thuột lọt vào tầm mắt.
- Thấy rồi, đợi nó xuống xe rồi mình gọi.
Vừa thấy cái đầu quen thuộc lấp ló ở cửa xe, Thuần đã nhảy cẫng lên vẫy, chỉ sợ cậu không nhìn thấy. Nguyên cũng nhận ra Thuận, cậu hao hao giống chị mình nhưng cao hơn, mặc một chiếc áo sơ mi xanh và khoác ba lô đen, trông khá ra dáng.
- Chị!
Thuận nhìn thấy chị, lập tức khuôn mặt hết ngơ ngác, chạy nhanh về phía cô. Cậu không biết Nguyên đi cùng cô nên không chào, đến khi Thuần nhắc:
- Chào anh Nguyên đi, người yêu chị.
Thuận há hốc, cậu nhìn Nguyên một lượt xong cũng mất tự nhiên chào một tiếng anh. Thuần không hề báo cho cậu vụ này nên cậu hơi bất ngờ, người kia chiều cao chênh lệch hẳn với chị gái cậu lại trông có vẻ trưởng thành.
- Đi thôi, đi về phòng chị cất đồ rồi muốn đi chơi đâu thì đi.
Thuận ghé tai chị:
- Người yêu chị thật à?
- Ừ, thật, nên anh ấy không có phản bác gì đấy thôi.
- Rồi chị kéo người ta đi xe buýt ra đây đón em?
- Ừ, anh ấy có xe, nhưng không lai ba được. Rồi, tìm hiểu sau, trước hết em muốn đi đâu?
Cả ba ra chỗ đón xe buýt, nói thật thì cô cũng không biết con trai thích đi đâu ở trên này nên đành nhìn Nguyên cầu cứu. Anh chỉ cười:
- Anh biết mấy trung tâm giải trí của người lớn, có đệm nhún, có bi-a, boling, bắn súng với mấy trò khác nữa. Qua đó trước cũng được, sau đó đi ăn, nếu thích yên tĩnh thì anh cũng biết nhiều nhà sách.
- Em biết đánh bóng bàn! Ở đó có không ạ?
- Có.
Vậy là cả ba bắt xe buýt đi đến địa điểm Nguyên chỉ, nhìn Nguyên đứng trước mặt, Thuận thấp giọng hỏi chị:
- Anh ấy làm nghề gì vậy chị?
Thuần thì thầm vào tai em trai, không muốn để người trên xe buýt nghe thấy:
- Cảnh sát, nhưng anh ấy hiền lắm.
Thấy vẻ mặt của Thuận bình tĩnh, Thuần biết cậu đang nghĩ đến cảnh sát giao thông hay những người thường đến giải quyết mấy vụ lùm xùm ở quê, cô muốn cậu phải ngạc nhiên một phen, cúi xuống thì thầm tiếp:
- Tổ chuyên án Cảnh sát hình sự.
Quả nhiên như cô đoán, hai mắt cậu sáng trưng như đèn pha xe hơi, không chỉ ngạc nhiên mà còn ngưỡng mộ, tò tò đi lên giật giật áo Nguyên:
- Anh có mang thẻ cảnh sát không?
Nguyên bật cười nhìn vẻ mặt mong chờ của cậu, nhỏ giọng trêu:
- Có chứ, lúc nào cũng phải mang, nhưng anh không sợ em là gián điệp, nếu em là giám sát viên của công an tỉnh và công an huyện thì anh còn căng thẳng hơn.
- Đâu có đâu, em vừa mới biết anh là cảnh sát mà, tý nữa lúc nào vào trong chỗ trung tâm giải trí đó thì anh lấy thẻ cho em xem nhá.
- Ừ, nhưng anh mang thẻ thôi, không có mang súng đâu.
- Em biết mà, nhìn thấy mấy người chết, anh có sợ không?
Thuần bó tay nhìn em trai mình ríu rít với Nguyên, hình như cậu quên luôn mục đích lên đây là để đi chơi với cô. Thuần ở gần nên nghe rất rõ, hai người này bàn hết từ tử thi sang cách gϊếŧ người, sang cả pháp y. Cuối cùng, cậu chốt lại một câu:
- Sau này em mà có phạm tội thì anh chính là tòng phạm, anh đã cung cấp quá nhiều kiến thức cho em.
Thuần nạt:
- Vớ vẩn, chờ đến lúc đó xem chị có gϊếŧ mi trước không?
Ra khỏi khu vui chơi đã là gần mười hai giờ trưa, cả ba kiếm quán gà rán ăn trưa, vì Thuần cực kì thích ăn gà rán KFC với phô mai, ở đó cũng có cả hamburger và cơm gà nên khá nhiều lựa chọn. Thuận từ ngưỡng mộ anh là cảnh sát, đến phục tài bắn súng của anh, hoàn toàn quên Thuần mới là chị cậu. Cũng may Nguyên luôn nắm tay Thuần mọi lúc mới khiến cô không có cảm giác mình bị bỏ rơi. Đến khi ăn trưa thì chủ đề đã chuyển sang mĩ phẩm. Da Nguyên hơi ngăm nhưng khỏe mạnh và mịn màng, đúng kiểu làn da mơ ước của Thuận.
- Anh dùng sữa rửa mặt gì ạ? Hay dưỡng da mặt này? Mặt nạ?
Thuần phì cười:
- Em nghĩ anh ấy dùng mấy thứ đó á?
- Chứ anh dùng cái gì?
Nguyên cũng cười:
- Lifebuoy với nước lã.
Thuận mở to mắt, cậu cũng đến tuổi bắt đầu chăm chút đến vẻ ngoài của mình với đủ loại sữa rửa mặt, kem dưỡng, keo vuốt tóc nhưng thần tượng hiện tại của cậu lại nói anh chẳng dùng cái gì hết mà vẻ ngoài vẫn đẹp trai, sáng láng. Cậu giả vờ úp mặt xuống bàn than:
- Cuộc đời thật bất công!
Nhân lúc anh đi lấy thêm nước sốt, Thuận bảo chị:
- Em cũng thích anh Nguyên nhưng mẹ có vẻ thích thầy giáo dạy nhạc của chị hơn.
- Anh ấy đấy!
Thấy Thuận tròn mắt, cô nhìn cậu cười:
- Anh Nguyên cũng là thầy dạy nhạc của chị đấy.
Nguyên mang hai đĩa tương ớt về, thấy Thuận nhìn anh với vẻ mặt ai oán:
- Có phải kiếp trước anh đi giải cứu thế giới một mình không? Sao kiếp này anh được ông trời ưu ái vậy?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Teen
- Trốn Vào Tim Anh
- Chương 14