Chương 7
Nhưng là hắn giống như con bướm bị mạng nhện quấn quanh, giãy dụa cuối cùng một tia điên cuồng, cũng là như thế yếu ớt vô lực. Hắn bắt đầu từng điểm từng điểm thỏa hiệp. Thực sự không phải là không đủ kiên cường, hắn chỉ là nghĩ nếu như mình nghe lời một chút, như vậy cuộc sống có thể sẽ rất nhanh qua đi.
——————————
Dương Tiếu hai ngày một đêm chưa có về nhà hậu quả rất nghiêm trọng.
Cha mẹ của hắn vì tìm hắn đem bạn bè từ trường đến nhà lật tìm hết mấy lần. Lúc tìm được Dương Tiếu, mẹ của hắn trước nay chưa từng đánh hắn, khóc tát cho hắn một bạt tai “Mày vì cái gì tốt không học? Thằng đó điên khùng! Mày cùng nó điên khùng với nhau! Còn như vậy, Mày cả đời này sẽ bị phá hủy.”
Người mẹ luôn mẫn cảm , nàng ý thức được đứa con yêu say đắm vượt qua tình bạn.
Nàng đem Dương Tiếu cùng Trần Lạc ngón tay kết ngón tay đẩy ra, Dương Tiếu quay đầu lại nhìn xem Trần Lạc, Trần Lạc cũng nhìn hắn, từ đầu đến cuối cũng không nói một câu, không có một lời giải thích, không có một chút lưu luyến, nhưng là ánh mắt của cậu đủ để cho hắn đọc được tịch mịch cùng ưu thương. Hắn đi, lần nữa để lại cậu một mình.
Hắn không phân trần gì cả trở về nhà. Hắn cự tuyệt ăn uống, cự tuyệt cùng cha mẹ nói chuyện.
Nhưng là hắn giống như con bướm bị mạng nhện quấn quanh, giãy dụa cuối cùng một tia điên cuồng, cũng là như thế yếu ớt vô lực. Hắn bắt đầu từng điểm từng điểm thỏa hiệp. Thực sự không phải là không đủ kiên cường, hắn chỉ là nghĩ nếu như mình nghe lời một chút, như vậy cuộc sống có thể sẽ rất nhanh qua đi.
Ba ngày sau, hết thảy quan hệ của hắn đều chuyển đến cao trung gần nhà. Cha mẹ mỗi ngày đưa hắn đi học như áp giải phạm nhân. Không cho hắn rời đi tầm mắt của bọn họ.
Đoạn thời gian kia, Dương Tiếu vô cùng nhớ Trần Lạc, nhưng lại như thế nào cũng không liên lạc được. Hỏi qua đi bạn học, bọn họ nói, từ ngày đó trở đi, Trần Lạc chưa bao giờ ở trường học xuất hiện. Nhà cũng không biết đem cậu đi đâu rồi.
Nguyên lai, thế giới lớn như vậy, thành thị lớn như vậy, hai người, nếu như tách ra, cứ như vậy khó có thể gặp lại.
Ngắn ngủn nửa năm rất nhanh trôi qua.
Tiếp đến chính là thi vào trường cao đẳng, Dương Tiếu điểm rất cao, thuận lợi thi đậu một chỗ trường đại học trọng điểm.
Hắn rốt cục được “Cứu chuộc rồi” .
Ngày đó nhận được thư báo đậu, Dương Tiếu tự cho mình một cái cười thật to tự giễu .
Nguyên lai lúc còn học cao trung, Dương Tiếu vẫn không có nhìn thấy Trần lạc. Hắn thất vọng cùng tịch mịch, làm cho bạn hắn những ai đã gặp qua Trần Lạc đều giúp hắn tìm kiếm cậu, nói cho cậu biết, hắn muốn gặp cậu một lần.
Hắn biết rõ cậu đang ở một góc nào đó của thành phố này.
Hắn thường xuyên nghĩ, Trần Lạc hiện tại đang làm cái gì?
Trần Lạc biến thành bộ dáng gì đây?
Cậu có hay không thỏa hiệp , hay là như trước truy tìm tự do của mình?
Cậu có khỏe không?
Có phải là có bạn bè mới đã đem chính mình bỏ quên?