Chương 4
Cuối cùng hai người đều tinh bì lực tẫn té trên mặt đất, chung quanh là mênh mông màu xanh, rời xa nhân thế, không biết mình đang ở phương nào.
Tiếp xúc Trần lạc, Dương Tiếu mới phát hiện cậu tuyệt không có thần bí như trong truyền thuyết.
Cha mẹ Trần Lạc là một phần tử trí thức cấp cao. Trần Lạc khi còn bé, hai người kia để cậu ở lại trong nước, chính mình xuất ngoại. Về sau lại không có trở về, chỉ là thỉnh thoáng cấp cho Trần Lạc sinh hoạt phí, Trần Lạc không biết mình được cha mẹ cấp cho bao nhiêu tiền. Hắn bị gửi gắm vào nhà dì. Dượng dì ham mê mạt chược, mỗi ngày ngoại trừ đi làm, còn lại ở trong phòng mạt chược âm thanh ồn ào, sương khói lượn lờ. Ngoại trừ ăn ở, còn lại chẳng trông nom Trần Lạc gì, có đôi khi dì cao hứng, cơm cũng chẳng muốn làm.
Nhưng chú hai của Trần Lạc lại là cục trưởng bộ giáo dục hàng thật giá thật. Trường học không dám trừng phạt Trần Lạc đều là ngại người chú này.
Từ nhỏ đến lớn, Trần Lạc vẫn sống trong thế giới do mình tạo ra. Cậu không có bằng hữu, cũng không có thân nhân lo lắng, chỉ có thể nỗ lực sống.
Từ khi quen Trần Lạc, Dương Tiếu bắt đầu học quan tâm người khác, chiếu cố người khác.
Hai người cùng nhau từ trường học trốn ra.
“Trần Lạc, cậu đói bụng không?” Dương Tiếu thường xuyên hỏi câu này, đem đồ ăn vặt hắn mua được hoặc là thức ăn trong nhà mang đến đưa cho cậu. Trần Lạc nhân tiện cầm trong tay, hai người cùng chia nhau ăn.
Lúc lần đầu tiên được mời, Trần Lạc cúi đầu gặm thịt cuốn đã lạnh, nước mắt đột nhiên từng giọt từng giọt rơi xuống, muốn dừng cũng không được, cứ rơi không ngừng.
Đây là lần đầu tiên Dương Tiếu nhìn thấy Trần Lạc khóc, trước kia cho dù bị thương ở chân, cũng không thấy cậu ta rơi nửa giọt.
Trong quá khứ, hắn chỉ là thấy trong con mắt Trần Lạc lóe lên ánh sáng quật cường , miệng luôn nói những câu cố chấp. Hiện tại hắn mới hiểu rõ bên trong con người đó yếu ớt. Ẩn tàng rất nhiều thứ không muốn người khác biết.
Trần lạc thích viết văn chương, thích biên các loại chuyện xưa.
Trần lạc nói, trong thành thị san sát, building là ngục giam bằng sắt thép , nuốt chửng ánh mặt trời sáng rọi. Sự bận rộn là ngục giam của người lớn. Bọn họ dần dần từ loài người suy bại thành bán thú(1), quên sự hiện hữu của mình, mất đi khả năng mơ mộng.
Trần Lạc mang theo Dương Tiếu, từ thành thị đi đến đến một chỗ khác. Cả ngày lang thang, không biết mệt mỏi, đi không thèm phân biệt rõ phương hướng.
Bọn họ tựa hồ chỉ là liều mạng muốn chạy trốn, chạy thoát cái khóa của mỗi ngày, chạy thoát khỏi cái áp lực cấp ba, chạy trốn tới một nơi lạ lẫm, ra khỏi phố xá phồn hoa đến những con hẻm nhỏ yên tĩnh, từ sân vận động đến thư viện, theo mấy cửa hàng trò chơi đến mấy quán thức ăn nhanh. Hai người con trai, say mê chơi loại trò chơi này, mỗi ngày đều là cuộc sống không có ngày nghỉ, tự do cho bọn hắn không đáng xuất hiện ở chốn này.
Bọn họ không thèm để ý tới những người khác, khắp nơi đều là bán thú bận rộn , tịch mịch từng chút thấm vào trong người.
Trần Lạc nói cậu muốn ở nông thôn, Dương Tiếu đạp xe đạp chở cậu đi , trên đường đi hơn hai giờ, cảnh sắc bên đường biến hóa. Từ các con đường nhựa bằng phằng thành đường đất gập ghềnh.
Bọn họ gặp được một mảnh xanh xanh, cao cao không biết tên loại cây này là gì, xa xa liền thấy thêm một bụi lớn, sinh trưởng vô cùng khỏe mạnh. Trần Lạc đột nhiên nhảy xuống xe, điên cuồng vọt lên đi vào, mặc cho Dương Tiếu như thế nào gọi cũng không quay đầu lại, hắn chạy vào trong đồng cỏ , làm cho hơn nửa người màu xanh biếc, đem mình bao phủ trong đó.
Dương Tiếu đuổi theo hắn, chạy ở phía sau, nỗ lực chạy. Gió bắt đầu thổi,quần áo bay phất phơ, Dương Tiếu dùng hết toàn lực, lại tựa hồ vĩnh viễn cũng đuổi không kịp, hắn chưa từng nghĩ đến, Trần Lạc gầy ốm trong thân thể lại ẩn chứa một sức mạnh điên cuồng như vậy .
Cuối cùng hai người đều tinh bì lực tẫn té trên mặt đất, chung quanh là mênh mông màu xanh, rời xa nhân thế, không biết mình đang ở phương nào.
Dương Tiếu sờ sờ ngón tay của Trần Lạc, cảm giác tê tê dại dại, tim đập rộn lên.
Hắn không biết khí lực từ nơi nào đến, khẽ động , đem Trần lạc ôm vào trong ngực, tim cả hai giống nhau đều đập như trống, phập phùng trong ***g ngực rõ ràng mà chân thật.
. . . . . .
(1): nửa người nửa thú. Cái này khiến mình nhớ lại ông thầy sử từng bảo “con người” tức là còn có một nửa là phần “con” trong đấy.Giờ đọc đến cái này làm mình hồi tưởng ko ít :”>
———————————-