Chương 9: cậu thật thông minh

Rất nhanh, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân của bảy tám người, những bước chân lộn xộn và không đều, không khó để nhận ra chính là đám người vừa nãy.

“chủ nhiệm Lưu, tên họ Tạ kia chắc chắn đã đem người giấu ở trong ký túc xá. Anh nói hắn đột nhiên đem người ngoài vào ký túc xá, nhất định là có ý đồ gì đó...”

“im miệng” chủ nhiệm Lưu gào to với Cường Tử, hắn liền không nói nữa.

Tạ Ly đứng sau cánh cửa nghe hết cuộc đối thoại.

Kỳ thật, ngay từ đầu hắn đã có chút nghi ngờ, cái trung tâm này chỉ cho phép người thân vào thăm một ngày cuối tuần, những ngày khác thì người ngoài không được đi vào. Hơn nữa người thân của mỗi học sinh đều phải đăng kí trước thì mới được cho vào thăm. Nó giống một nhà tù hơn là một ngôi trường giáo dục đặt biệt.

Hắn nhớ rõ vào lần đầu tiên đến đây, Khương Hằng đã nói cho hắn nơi này có một căn phòng lớn màu trắng được khóa kín, không ai được vào, lúc đó Khương Thu còn hỏi căn phòng này dùng để làm gì, chủ nhiệm Lưu nói là phòng sinh hoạt tương lai nhưng bên trong vẫn chưa hoàn thiện nên niêm phong lại.

Rất nhanh, cửa phòng số 12 có tiếng gõ cửa, chủ nhiệm Lưu là người lên tiếng “Tạ Ly, tôi là chủ nhiệm Lưu, cậu ngủ rồi à?”

Tạ Ly không trả lời mà trực tiếp mở cửa. Đoán chừng đám người ngoài kia sẽ không ngờ đến Tạ Ly lại trực tiếp đợi bọn họ tới, sắc mặt có chút bối rối, nhưng may mắn là Tạ Ly bị mù nên không nhìn thấy bọn họ trao đổi bằng ánh mắt

“chủ nhiệm Lưu, trễ thế này có chuyện gì vậy?”

Chủ nhiệm Lưu hằng giọng một cái, nói “vừa rồi đám Cường Tử nói nhìn thấy cậu mang người ngoài vào? Tôi đến xem có đúng không?”

Nghe vậy, Tạ Ly nghiêm người tránh sang một bên, trên mặt hắn vẫn là vẻ mặt thờ ơ vô hại “tôi không biết người đó, chỉ sợ ở một mình sẽ bị bắt nạt nên dắt anh ta theo. Nhưng anh ta vừa mới đi rồi, các người không tin có thể vào phòng kiểm tra”

Cách một cánh cửa, Đoạn Diệp sau khi nghe xong trong lòng cười thầm: đúng là nói dối không chớp mắt.

Mọi người đứng ngoài cửa hoài nghi nhìn nhau, liền theo chủ nhiệm Lưu tiến vào phòng ký túc xá của Tạ Ly. Bóng đèn được bật lên, lộ ra một phòng ngủ có diện tích chưa đến 10 mét vuông, chỉ có một cái giường và một cái bàn ngoài ra không còn gì khác. Cường Tử thì cẩn thận hơn, hắn đi vào nhà vệ sinh kiểm tra một lần, quả thật không thấy dấu vết của cái tên vừa nãy.

“cái này...” chủ nhiệm Lưu khó hiểu, quay lại nhìn đám học sinh khuyết tật đã báo cáo.

“không thể nào!” Cường Tử túm lấy cổ áo Tạ Ly, dùng sức đẩy hắn, ép hắn lên cửa “mày đem người giấu ở đâu rồi? Thời gian ngắn như vậy hắn căn bản chạy không thoát được”

Tạ Ly không ngờ đến bị Cường Tử bất ngờ tấn công, không kịp chuẩn bị, anh đã bị đập đầu vào cửa, kêu lên đau đớn.

“tôi nói tôi không biết, mấy người không thể vô lý như vậy được! Tối nay anh ở trong sân ném đá vào người tôi, tôi cũng không quan tâm, bây giờ đến ký túc xá của tôi vu oan giá họa cho tôi là có ý gì? Chủ nhiện Lưu mong anh hãy cho tôi một lời giả thích, bây giờ còn đang trước mặt anh mà hắn vẫn động tay động chân với tôi, đây là cách trường học đối xử với học sinh như vậy hả?” Tạ Ly nói xong một hơi dài, bình thường hắn rất ít nói chuyện, càng đừng nói đến việc nói nhiều câu dài dòng.

Nhưng người xung quanh nghe xong vô cùng sửng sốt, những lời này nghe thật sự hϊếp người đến quá đáng, khiến cho mọi người vô cùng.

Chủ nhiện Lưu nhanh chóng hiểu được lời của Tạ Ly, giả vờ đứng ra chủ trì công đạo “Cường Tử nhanh buông tay ra! Sao em lại đối xử với bạn học như vậy hả! Không phải tôi dã nói các em phải giúp đỡ lẫn nhau sao! Cường Tử cậu là đàn anh, đừng tham gia vào hành vi bạo lực học đường như vậy! Nhanh chóng buông tay ra cho tôi!”

Cường Tử liếc nhìn khẩu hình miệng im lặng của chủ nhiệm Lưu, không phục mà buông tay “hừ! Xem như hôm nay mày may mắn”

“đêm nay là đám Cường Tử không đúng, chủ nhiệm Lưu tôi xin lỗi em. Cái kia...bạn học Tạ Ly, sau khi chúng tôi rời đi, nếu phát hiện có người ngoài đột nhập vào nhớ báo cáo đúng lúc biết chưa?"

Tạ Ly xoa đầu chỗ bị đập vào, rất không vui mời bọn họ ra khỏi phòng ngủ của mình “tôi cần nghỉ ngơi, mời mọi người đi cho”

Thẳng đến khi tiếng bước chân của đám người kia hoàn toàn biến mất, Tạ Ly mới đóng cửa ký túc xá lại. Hắn đứng đối diện cửa phòng thở phào một hơi. Vừa rồi mặc dù nhìn anh khá bình tĩnh, nhưng trên thực tế đã sớm lo lắng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.

Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc, Tạ Ly nghe được tiếng bước chân cách cửa không xa đột nhiên dừng lại. Anh nghe thấy Cường Tử nói “chủ nhiệm Lưu, hay là nhìn thử ký túc xá của tiểu Thúy?”

Chủ nhiệm Lưu không lên tiếng, nhưng một giây sau Tạ Ly liền nghe có người gõ cửa phòng tiểu Thúy, yêu cầu cô mở cửa. Cảm giác khẩn trường vừa rồi lại ập đến như thủy ttriều khiến anh cảm thấy tức ngực khó chịu. Chuyện tối nay không bình thường, tuyệt đối không thể để tiểu Thúy bị liên lụy! Tạ Ly không kịp ngẫm nghĩ nữa, anh hít sâu một hơi, vươn tay mở cửa.

Tạ Ly không nghĩ tới là, anh vừa chạm tay tới nắm cửa đã bị người nắm lại. Anh giật mình, tưởng rằng trong phòng mình còn có người chưa đi, hoảng sợ đến mức muốn hét lên. Nhưng anh không được như ý, bởi vì ngay sau đó người này đã vịt miệng anh.

“suỵt..” Đoạn Diệp nhỏ giọng nói “là tôi đây”

Khoảng cách hai người quá gần, cơ hồ là cúi đầu, cho nên sự hoảng loạng nhất thời của Tạ Ly hoàn toàn bị Đoạn Diệp thu hết vào mắt, lần đầu hắn nhìn thấy vẻ mặt này trên mặt Tạ Ly...sợ hãi, luống cuống. Đột nhiên trong đầu Đoạn Diệp hiện ra mấy chữ ...thật ra hắn cũng sẽ sợ hãi.

Tạ Ly nghe thấy tiếng của Đoạn Diệp, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, thở ra một hơi.

Hai người bọn họ vẫn duy trì tư thế này, lẳng lặng lắng nghe âm thanh bên ngoài phòng

Tiểu Thúy mở cửa cho đám người kia đi vào kiểm tra, đoán là nhìn một lượt bọn họ cũng chẳng thu hoạch được gì, cũng không tìm thấy Đoạn Diệp là vị khách không mời mà đến, chủ nhiệm Lưu giải thích mấy câu rồi cũng bọn họ rời đi.

Lại qua một lúc lâu, chờ cho tiếng bước chân hoàn toàn biết mất thì Tạ Ly mới dám lên tiếng.

Lực tay của người trước mặt thật sự quá lớn, làm cho anh gần như không thở nổi. Tạ Ly dùng hết sức để thở mới phát ra vài tiếng “a a a”, nhưng cái tên này vẫn không hề hay biết, không hề có dấu hiệu thả lỏng. Hai tay Tạ Ly mò mẫn, khi nắm đến cổ tay Đoạn Diệp thì dùng sức kéo ra, cuối cùng còn cắn ngón tay cái của hắn để trả thù.

“A Ly, anh làm cái gì vậy!” bị cắn đau, Đoạn Diệp dùng sức thổi ngón tay của mình.

Tạ Ly thở hổn hển, dựa người vào cửa trượt xuống đất “nếu cậu còn không..buông tay, cậu sẽ...có một cái xác lạnh ngắt ngay trước mặt”

“có cần khoa trương đến thế không?” Đoạn Diệp nhìn ngón tay bị cắn của mình, thấy được một vòng dấu răng, rõ ràng như được khắc lên đó.

Tạ Ly ngồi dưới đất mò mẫm tìm cây gậy dẫn đường, tay quờ quạng xung quanh tìm kiếm một vòng nhưng không thấy đâu, anh cau mày, nửa quỳ trên đất tiếp tục tìm.

“anh tìm gì vậy?”

Tạ Ly do dự một lúc, mím môi nói

L “cậu có thấy cây gậy của tôi đâu không?”

Trên thực tế, rất nhiều lần Đoạn Diệp không hề cảm thấy Tạ Ly giống một người khiếm thị. hắn luôn bình tĩnh hơn những người bình thường, lúc nào hắn cũng tỏ ra bình tĩnh và hiếm khi thấy anh hoảng sợ. Người này bình thường lúc nào cũng giữ mình ngăn nắp, thậm chí đi lại nhẹ nhàng, đồ vật trong phòng được sắp xếp vô cùng gọn gàng ngăn nắp, so với căn phòng của một người bình thường thì sạch sẽ hơn nhiều.

Nhưng hắn sẽ nhạy cảm hơn với một số chi tiết so với người bình thường. Ví dụ như chuyện xảy ra tối nay, mặc dù ngoài mặt Tạ Ly tỏ ra bình tĩnh nhưng thực tế trong lòng của anh đã hoảng loạn rồi, khi Đoạn Diệp nhéo cổ tay Tạ Ly để hắn không mở cửa đã phát hiện tay hắn đang run rẩy.

Ngay cả đôi tay đang sờ soạng khắp sàn nhà để tìm gậy dẫn đường cũng hơi run.

Đoạn Diệp tìm được gậy dẫn đường của anh ở dưới gầm giường, nhét vào tay anh, sau đó nhìn thấy Tạ Ly cau mày cuối cùng cũng thả lỏng.

Đoạn Diệp hỏi “anh sợ hả?”

“không có” nói sợ hãi thì cũng không phải là sợ, mà chỉ là anh không có cảm giác an toàn, sau khi bị mù anh không thể so với người bình thường được, không thể nhìn thấy ánh sáng từ khung cửa sổ, anh bắt đầu cảm thấy chán ghét những gì vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.

Tạ Ly chống gậy đứng lên, được hắn đỡ khuỷu tay nhưng bị anh gạt đi.

“cậu vẫn chưa trả lời, vì sao tối nay lại tới đây?” Tạ Ly nói với giọng điệu chất vấn.

“ha...”Đoạn Diệp thấy buồn cười, bởi vì bộ dáng khinh người này của Tạ Ly so với lúc nãy thì có sức sống hơn nhiều “đương nhiên là tới đây trả tiền cho anh đó!”

Tạ Ly cảm thấy người này thật rảnh hơi, anh không chút khách khí xòe tay trái ra, trong lòng bàn tay có một nốt ruồi đỏ rất bắt mắt, sau đó nhẹ nhàng nói “tiền đâu”.

Đoạn Diệp đang chuẩn bị lấy ví liền nhìn thấy người đối diện trở lại sắc mặt chết chóc, thoạt nhìn có thái độ “trả tiền đi rồi muốn làm gì thì làm, đừng có làm phiền tôi”, tính nết phản nghịch trong DNA của Đoạn Diệp ngay lập tức trổi dậy, hắn bỏ tay ra khỏi ví---hắn không muốn trả nữa.

“ơ, tôi hình như bị mất tiền rồi” Đoạn Diệp nói dối không chớp mắt

“mất?”

“ò~mất rồi, có lẽ là vừa rồi chạy nhanh quá nên đánh rơi mất” lý do rất thuyết phục

Tạ Ly thu tay lại, dùng gậy gõ xuống sàn nhà đi đến bên giường ngồi xuống, hai mắt vô hồn nhìn phía trước “vậy không cần trả nữa đâu, cũng không phải là số tiền lớn, không cần phải phiền cậu chạy một chuyến như vậy”

Lần này Đoạn Diệp mặc kệ, hắn kéo ghế dựa bên cạnh đến ngồi trước mặt Tạ Ly, ỷ vào việc anh không nhìn thấy mà phóng khoáng bắt chéo chân, làm bộ dáng không chịu “anh nói không cần là không cần vậy hả? Tôi cứ muốn trả đó”

“tùy cậu”

“a Ly, sao nói chuyện với anh khó vậy ha? Nói toàn mấy lời khó chịu không à. Nhìn xem nhóc Khương Hằng vừa ngoan lại còn rất biết ăn nói, trông chẳng giống anh chút nào” Đoạn Diệp trước mặt Tạ Ly bị mù nói xấu, hắn lại hỏi “nhưng anh không tò mò sao tôi biết anh ở đây hả?”

“không khó để đoán, có lẽ là cậu tìm Khương Hằng để hỏi, hoặc là trường của cậu gần đây nên trùng hợp đi vào”

Đột nhiên Đoạn Diệp tiến đến trước mặt Tạ Ly, hắn tò mò vẩy vẩy tay trước mặt Tạ Ly, gió từ quạt đập vào mắt Tạ Ly khiến anh chớp chớp mắt.

Biết được người trước mặt lại làm những hành động ấu trĩ để thăm dò mình, lần này Tạ Ly không lùi về sau mà ngẩng đầu về phía trước. Nhưng anh không ngờ đến vì ngẩng đầu hơi cao nên môi vừa vặn chạm đến lòng bàn tay của Đọan Diệp.

Từ góc độ của Đoạn Diệp nhìn nó giống như... giống như Tạ Ly đang hôn lòng bàn tay của hắn!

Cảm giác điện giật kì lạ này làm cho Đoạn thiếu gia sợ hãi, nhanh chóng rụt tay về “anh làm gì vậy?”

Tạ Ly không cách nào phát hiện phản ứng này của Đoạn Diệp giống như bị điện giật, anh chỉ cảm thấy người này thần kinh có vấn đề. Tạ Ly bình tĩnh mở miệng nói “tôi bị mù thật, không cần phải thử. bây giờ tôi sẽ giải thích vấn đề trong đầu cậu. Hôm cậu tới đây Khương hằng đã nói tôi biết, nó nhìn thấy cậu đi vào trường trung học số 1, cho nên tôi đoán cậu đang học ở đó, tôi có hỏi qua dì ở nhà ăn, dì nói tôi biết trường ở bên kia đường không xa, tầm 200 mét thôi”

Đoạn Diệp cảm thấy có chút xấu hổ, hắn không nghĩ đến Tạ Ly có thể nói ra những điều hắn muốn hỏi, giống như mỗi lần đứng trước mặt anh thì hắn đề trở nên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và chạy rông khắp nơi vậy.

Lúc này, tính hiếu thắng của của đàn ông trổi dậy, thể diện là thứ quan trọng, Đoạn thiếu gia nhất định phải giữ thể diện của mình, cho dù có bị phát hiện thì cũng phải có khí thế “coi như anh thông minh...”

Tạ Ly:...

Tạ Ly giải thích cho hắn “tôi cũng không phải bẩm sinh là có...bắt đầu từ hai năm trước mới bị mù, trước đây tôi cũng có tới khu Nam Nhất này rồi”*

*南一 :nán yī

Nói đến thời điểm chính mình mất đi thị lực, Tạ Ly rõ ràng có hơi do dự, anh vẫn chưa quen với việc tự nhận mình bị mù.

“tôi biết, anh từng nói rồi”

Đoạn Diệp chú ý tới khoảng khắc Tạ Ly ngập ngừng đó, đôi mắt vốn không có ánh sáng đó dường như càng ảm đạm hơn.