Tiếng chuông kết thúc giờ tự học buổi tối vang lên như thường lệ, cổng trường đã đóng từ sớm, nói chung giờ tự học buổi tối không cho học sinh ra ngoài, nhưng Đoạn thiếu gia lại biết trèo tường. Đoạn Diệp chạy đến cổng sau của nhất trung, dễ dàng trèo lên cây khuy áo* cao hai mét dựa vào tường, nhảy lên tường rồi nhảy ra khỏi trường.
Lương Mỹ từng nói con trai cô nên sinh vào năm con khỉ chứ không phải con hổ, khả năng leo cây trèo tường của hắn tốt dù không ai chỉ dạy.
Đoạn Diệp men theo đường lớn đi vòng qua con hẻm. Màn đêm buôn xuống, cánh cửa trung tâm dành cho người tàn tật đóng chặt, chỉ có một nhân viên bảo vệ đang ngủ say trong phòng bảo vệ sáng đèn.
Vì còn nợ Tạ Ly 20 tệ, Đoạn Diệp đã cúp buổi tự học buổi tối, trèo tường, đêm nay còn định trèo bức tường thứ hai, nếu nói ra chắc người khác sẽ nghĩ đầu óc hắn có vấn đề. Nhưng hắn không nhận ra điều đó, đêm hôm khuya khoắt không ai nhìn thấy thì sẽ không biết hắn là ai. Sau khi vòng qua bức tường của trung tâm khép kín này hai lần, Đoạn Diệp cuối cùng cũng tìm được một chỗ tương đối dễ trèo hơn, anh dùng hai tay leo lên và đạp hai cái liền xoay người trèo lên.
Lúc này ba người bạn cũng cùng cúp học đang đứng ở chỗ bán quà vặt cách đó không xa vừa uống cola vừa xem hành động "Đoạn Diệp trèo tường" là một hành vi khó hiểu.
"lão tam có vấn đề thiệt hả tụi mày?" Vương Tĩnh gãi đầu
La Tiểu Phi và Lý Đình Quân không hẹn mà cùng lắc đầu "chắc vậy"
Đoạn Diệp vừa mới bò lên tường liền nhìn thấy Tạ Ly ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, bị một đám đàn ông to cao bao vây ném đá. Những viên đá không biết nhỏ hay lớn đập vào khớp ngón tay trắng nõn của anh, anh co ngón tay vì đau, vội ôm đầu.
Ánh sáng mờ tối, nhưng vẫn thấy được những ngín tay đỏ bừng của anh.
Đoạn Diệp không chút do dự nhảy vào trong viện, khiến chim sơn ca trên cây giật mình.
Tạ Ly không nghĩ đến, những cục đá điên cuồng lao vào mình lại đột nhiên dừng lại, nói đúng ra là được cơ thể ai đó chặn lại
Tạ Ly biết có nguời đứng bên cạnh mình nhưng vẫn theo quán tính tiếp tục giữ nguyên tư thế ôm đầu, chờ những kẻ ức hϊếp mình rút lui.
"hôm nay thật sự là mở mang tầm mắt, trước đây tao chỉ nghe nói đến chuyện bắt nạt ở trường học bình thường, không nghĩ đến trường học đặt biệt của tụi mày cũng xuất hiện loại hành vi này, già trẻ lớn bé đều cụt tay cụt chân sao lại còn kéo bè kéo phái đi bắt nạt?"
Giọng khàn khàn, giọng điệu ngạo mạn, ngoài Đoạn Diệp ra thì còn ai?
"cậu...?"
"trùng hợp nha người mù nhỏ" bên tai vang lên tiếng cười như không cười của Đoạn Diệp.
"sao cậu lại ở đây?"
"chút nữa nói sau." Đoạn Diệp không trả lời câu hỏi của Tạ Ly, hắn xắn tay áo thủ thế chuẩn bị gây chiến "thế nào, từng người một hay là cùng lên? Nếu đánh từng người thì tôi sẽ không kính lão đâu"
Tạ Ly nghe vậy thì ngẩng đầu lên, anh tuy không nhìn thấy nhưng từ âm thanh những bước chân ở tứ phía hắn biết được ở đây có đến sáu bảy người mai phục.
"mày là ai? Ai cho mày vào đây?" một người trong đó hỏi.
Tạ Ly nghe được, buổi sáng lúc nghe diễn thuyết, người đàn ông này đứng phía sau hắn, nói chuyện vô cùng thô bạo, người khác gọi hắn là Cường tử.
Một tên đàn em khác nhỏ giọng nói "anh Cường, nó tự trèo tường vô đây đó anh"
Cường Tử cảm thấy không thể mất mặt nữa, liền tát đàn em mình một cái "nín"
Đoạn Diệp nhịn không được cười ra tiếng "tụi mày lại là ai nữa? Bản thân có bệnh lại còn ban đêm ở đây bắt nạt một người khiếm thị, bộ vui lắm hả?"
Mọ người vì cái sĩ của mình đều bị kí©h thí©ɧ, xung quanh năm sáu người xông tới, trong sân vốn đã mờ mịt bỗng xuất hiện vài bóng đen.
"mặc kệ hắn là ai! Đánh cho tao!" Cường Tử ra lệnh, một hàng người xiên vẹo đồng loạt lao lên.
"không biết tự lượng sức mình" Đoạn Diệp vừa giơ tay chuẩn bị nghênh chiến, vừa bước chân ra được một bước liền có người kéo hắn lại. Hắn cúi đầu phát hiện là Tạ Ly, đôi bàn tay trắng nõn che lấy bắp chân của hắn, có chút lạnh lẽo.
"sao anh kéo tôi, buông ra" Đoạn Diệp quơ quơ chân
"bị người ta khi dể cũng không biết la lên một tiếng, không sợ chết hả?"
"đừng làm lớn chuyện" Tạ Ly sờ đến cây gậy dẫn đường của mình, hắn nhanh chóng đứng dậy, nắm lấy tay Đoạn Diệp rồi bỏ chạy. Tạ Ly vung gậy dân đường trước mặt để dọn đường, nói "tôi không muốn xảy ra xung đột với mấy người, làm ơn để tôi đi!"
May mắn thay, đúng lúc này điện thoại của Cường Tử đột nhiên đổ chuông, hắn nhìn thấy người gọi đến là Lưu chủ nhiệm liền không suy nghĩ đã trả lời, đối phương chưa kịp nói mấy câu Cường Tử đã phất tay ngăn lại một đánh người chuẩn bị động thủ, bọn họ chỉ có thể bất lực nhìn Tạ Ly, một người khiếm thị đang hoảng loạn chạy trốn cùng một người xa lạ.
"anh Cường, xảy ra chuyện gì vậy?" Đàn em hỏi
Cường Tử nhìn chằm chằm hướng bọn Tạ Ly chạy đi, thấo giọng nói "anh Lưu kêu chúng ta đi kiểm tra phòng"
Từ nhỏ hắn đã đánh nhau nhiều hơn các bạn đồng trang lứa, đừng nói trước mặt có năm sáu tên khuyết tật, cho dù là năm sáu người bình thường hắn cũng không sợ. Nhưng Đoạn thiếu gia lại không nói một lời đã cùng một người khiếm thị bỏ trốn, mười sáu năm cuộc đời chưa lần nào hắn chật vật như vậy. Nhưng Đoạn Diệp càng cảm thấy kì quái, bởi vì phía sau không có người đuổi theo.
Chẳng lẽ đám người kia chỉ muốn phô trương thanh thế? vậy tại sao lại chỉ nhắm vào Tạ Ly?
Nhìn thấy Tạ Ly vừa kéo mình dùng gậy dẫn đường dọn đường, Đoạn Diệp cảm thấy có chút xót xa trong lòng, bởi vì ở phía trước căn bản không có người. Hắn không nói thành lời chỉ trầm mặt đi theo, theo Tạ Ly xiên xiên vẹo vẹo mà chạy ra sân.
"này..."
Tạ Ly rất quen thuộc với đường đi từ trong sân trở về kí túc xá, hắn rẽ vào góc đường bước đi rất dứt khoát và nhanh chóng. Rốt cục Tạ Ly cũng phát hiện chỗ kỳ quái, hắn không còn nghe thấy tiếng bước chân của người khác nữa, đám người vốn mai phục trong sân hình như cũng có đuổi theo.
"này! Anh chạy cái gì mà chạy!" Đoạn Diệp không biết vì sao, hắn bị Tạ Ly kéo cổ tay, bước nhanh về phía trước đi qua dãy hành lang dài, cho đến khi dừng lại trước cửa phòng số 12 tay hắn mới được người nhẹ nhàng thả ra.
Cảm giác có hơi kỳ quái, trước đây cho dù là đánh nhau hay đùa giỡn thì Đoạn Diệp đều là người đưa người đi trước, lần này chưa kịp đánh đấm gì đã bị người đưa đi, hắn cũng không có gì là không vui trái lại còm cảm thấy têm mù kéo hắn đi rất thú vị, là người bạn rất đáng giá.
Tạ Ly chạm vào ổ khóa, trên đó có một miếng dán hình siêu nhân nhỏ được Khương Hằng cố ý dán vào để hắn dễ phân biệt. ánh mắt hắn vẫn vô định như cũ, lúc ngẩng đầu lên, đầu tiên hắn hướng tai về phía Đoạn Diệp
"sao cậu lại ở đây?"
Đoạn Diệp vờ làm ra vẻ không hiểu "hả?"
"tôi hỏi sao cậu lại tới đây?" Tạ Ly không biết người này đang giả vờ cái gì
"à-"Đoạn Diệp đột nhiên hiểu ra
"tôi trùng hợp đi ngang qua thấy chuyện bất bình nên rút đao tương trợ. Là việc nhỏ thôi, anh không cần cảm ơn đâu" Đoạn Diệp nói liên tù tì một câu dài ngoằn, chỉ cần nghe giọng điệu cũng biết tên này có bao nhiêu đắc ý
Tạ Ly...
"cậu có đang ổn không?"
"anh không định nói à? Tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua, trường học của tôi nằm đối diện trung tâm này của anh, tôi trốn tiết tự học đi dạo quanh lại đây trùng hợp nhìn thấy có người bắt nạt anh, tôi ngứa mắt nên ra tay giúp anh, vậy thì có gì sai hả?"
Đoạn Diệp nói vô cùng thuyết phục, chủ yếu là Tạ Ly cũng không thấy được trường trung học số 1 cách đây bao xa, chỉ là trong lòng vẫn còn vướng mắt nhưng hắn lại xấu hổ không dám cùng hắn tranh luận.
"bây giờ thì ổn rồi, cậu có thể đi được rồi" Tạ Ly mở miệng với thái độ đuổi khách, nói xong lại cảm thấy thái độ của mình quả thực có chút không tốt liền nói thêm một câu "người ngoài không thể vào đây"
Đoạn Diệp lại bật ra một tiếng "à--"
"nếu người ngoài đi vào thì sao?"
"sẽ bị xử phạt, đuổi ra ngoài" trung tâm giáo dục người tàn tật này tương đương với một trường học nội trú khép kín, quản lý vô cùng nghiêm khắc, Tạ Ly đã học nội quy trường mấy ngày nay nên cũng nhớ được đại khái.
Lại một tiếng "ồ" thờ ơ phát ra từ miệng Đoạn Diệp
"cậu còn không đi?" tạ Ly đứng ở cửa, cũng không có ý định mời hắn vào phòng
"chậc" Đoạn Diệp nhíu mày " anh đã đứng đây rồi còn không định mời tôi vào tham quan hả?"
"anh có bị mù, bị điếc hay đầu óc có vấn đề không vậy, buổi tối đi tới kí túc xá nam của trung tâm tàn tật tham quan?" Tạ Ly nghĩ thầm cái người này đến tám phần là đầu óc có vấn đề, dù sao cũng mua dưa hấu không cần tiền thối, ra ngoài mua nước cũng không đem theo tiền.
"này, tôi vừa rồi tốt xấu gì cũng đã cứu anh đó, anh cứ đối xử với ân nhân cứu mạng mình vậy hả?" Tạ Ly càng không để hắn đi vào, hắn càng tò mò, khó hiểu sinh ra loại hiếu thắng "đêm nay nhất định phải đi vào cánh cửa này"
"cậu..."
Tạ Ly còn chưa nói xong, hành lang phía bên kia đã truyền đến tiếng bước chân của vài người và giọng của Cường Tử "nhất định là đem về kí túc xá, nó là người mới đến vậy mà dám mang người ngoài về, nhất định phải bị đuổi ra ngoài!"
sau khi bị mù thính giác của Tạ Ly quả thật khác hẳn với người thường, nó có thể nghe được âm thanh từ rất xa. Hắn nghe được đám người Cường Tử đang đi về phía kí túc xá, nhất định là muốn kiểm tra kí túc xá, bây giờ đem Đoạn Diệp trốn vào kí túc xá cũng không được, Tạ Ly nhất thời nghĩ không ra cách nào khác cứng đờ tại chỗ trong chốc lát.
Lúc này, cách vách có tiếng mở cửa, Tạ Ly nghe thấy tiếng cô bé ở cách vách mở cửa.
là người duy nhất bình thường ở đây, Đoạn Diệp có chút buồn bực khi đối mặt với một người mù và một người câm. Hắn không muốn gây thêm phiền phức cho Tạ Ly, nhưng nhìn một đám người sắp đến, chẳng bao lâu chuyện Tạ Ly đem một người lạ vào trường sẽ trở thành sự thật, hắn có chút xấu hổ hỏi "tạ Ly, cô gái này mở cửa cho tôi, tôi đi vào được không?"
"làm phiền tiểu Thúy" Tạ Ly vươn tay đυ.ng đến thắt lưng của Đoạn Diệp, dùng sức đẩy hắn "bên cạnh là một cô bé câm, đừng có dọa người ta, về phòng trước đã rồi nói chuyện sau"
Đoạn Diệp nhướng mày, trầm mặc bước vào phòng tiểu Thúy.
Cô gái tiểu Thúy này cũng rất thông minh, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại như chưa từng được mở ra. Sau đó Đoạn Diệp tựa người sau cánh cửa, cẩn thận nghe tiếng Tạ Ly nhẹ nhàng đóng mở cửa.
-------------