Sống ở kí túc xá nên Đoạn Diệp không cần ngày nào cũng phải về nhà đối mặt với người ba già của mình, điều này làm cho hắn mỗi ngày ở trường học đều tràn đầy năng lượng, chuông tan học vừa vang lên, hắn lập tức lao ra sân bóng với quả bóng rổ trên tay, tỏa ra thanh xuân nhiệt huyết của mình. Trên sân bóng chật kín những nữ sinh lớp 11 và lớp 12, bọn họ đều biết có một năm sinh lớp 10 rất cao tên là Đoạn Diệp, chiều nào sau giờ học cũng đúng giờ xuất hiện ở sân bóng cho nên không ít đàn chị đến đều chỉ vì nhìn hắn.
"đẹp trai thật nha, em trai có bạn gái chưa?" một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cao đến bên cạnh hỏi Đoạn Diệp.
"chị hỏi em hả?" Vương Tĩnh vuốt tóc, nhìn nữ sinh kia nháy mắt.
Một loạt đàn chị không hẹn mà cùng "ọe" chị gái tóc đuôi ngựa nói "nhóc tránh ra, đừng chắn đường đàn chị ngắm Đoạn Diệp"
"Đoạn Diệp sắp được giao cho tổ quốc rồi, nhưng mà chị à, bây giờ em cũng đang muốn có bạn gái. Chị đừng bỏ chạy mà, em sẽ nhớ kĩ chị !" Vương Tĩnh lại vuốt tóc chính mình, tưởng bản thân đẹp trai nhưng lại khá béo, đám đông bắt đầu "ọe".
"đàn chị đừng bị nó lừa, nó chính là tra nam đó!" Lý Đình Quân nhìn đám người, lập tức tố cáo anh em.
Đoạn Diệp chỉ cười cười, không nói thêm cái gì. Hắn có hơi sợ người lạ và không thích nói chuyện với người lạ, đặt biệt là sợ con gái, thấy nữ sinh sẽ ngay lập tức trở nên lạnh lùng. Cho nên Đoạn Diệp luôn tạo cho những cô gái một ấn tượng xấu, giống như ai đó nợ hắn 1 triệu 8, cũng chỉ có mấy người bạn ở kí túc xá mới biết tính tình của hắn.
Đoạn Diệp thừa lúc đồng đội không chú ý đến liếc mắt nhìn Lý Đình Quân, Lý Đình Quân lập tức hiểu ý, đem bóng truyền cho hắn. Đoạn Diệp lập tức xoay người, ném một cú 3 điểm, đám người đồng thời vang lên tiếng vổ tay cùng hoan hô.
La Tiểu Phi dáng người thấp bé, chơi không giỏi nên tình nguyện làm cổ động viên cho đội bóng rổ, lúc nghỉ ngơi giữa trận anh liền nhanh chóng đưa nước cho 3 thành viên ở kí túc xá.
"ê, đoán coi hồi nãy tao ra cổng trường gặp được ai?" La Tiểu Phi ra vẻ thần bí
Lý Đình Quân uống một ngụm nước, hỏi "ai?"
"cái lần chúng ta cướp...mua dưa hấu của tên mù" La Tiểu Phi nói đến từ"cướp" đã nuốt nó lại và đổi sang từ khác để trông bọn họ có vẻ đứng đắn hơn chút"
Đoạn Diệp uống nước được một nửa liền sặc ở cổ họng, mặt hắn nháy ắmt đỏ bừng, đột nhiên ho khan.
Ba người bị phản ứng của hắn làm cho sợ hãi, ngơ ngẩn không nói nên lời.
"mày nói ai?" Đoạn Diệp rốt cục cũng bình tĩnh lại, sắc mặt khôi phục bình thường
"thì, là đàn anh bị khiếm thính đó..." LA tiểu Phi bị hắn nhìn có chút chột dạ, âm lượng nói chuyện càng ngày càng nhỏ.
"cậu thấy anh ta ở đâu?"
"đối diện trường không phải có con hẻm sao? Có một mảnh được xây dựng từ năm ngoái, hình như mấy tuần gần đây đã mở cơ sở giáo dục người khuyết tật. phải không, hình như đàn anh của chúng ta đang ở bên trong đó"
"mày nhìn thấy lúc nào?" Đoạn Diệp rất tò mò về tên mù này. Làm cho ba người kia kinh ngạc nhìn hắn.
"lão tam, mày nói cho tụi tao biết, mày đang để ý tới anh ta đúng không?" Vương Tĩnh nháy mắt với Đoạn Diệp, chỉ số EQ của hắn rõ ràng cao hơn hai người còn lại cho nên luôn có một cách lí giải vô cùng thú vị đối với những vấn đề xung quanh.
Đoạn Diệp đổ nước vào tay để lau mặt, cảm thấy đầu óc thanh tỉnh không ít "nói bậy cái gì đó? Mày cho rằng tao cũng giống như mày lúc nào cũng có suy nghĩ xấu hả? Tao chỉ là..."
Tiếng còi vang lên trên sân đấu, hiệp hai bắt đầu
Đoạn Diệp đang lo không có lý do để giải thích hành vi bất thường của hắn, may mà có tiếng còi đã giải vây cho hắn, hắn đứng lên ra vẻ bình tĩnh, vẫy ta với ba tên thiếu đạo đức với vẻ mặt khác nhau "đi, chơi bóng"
"lão tam không bình thường" Lý Đình Quân chống cằm suy tư
"đúng, rất không bình thường" Vương Tĩnh gật đầu phụ họa
"rất không bình thường..."La Tiểu Phi kì thực nhìn không ra Đoạn Diệp có chỗ nào không bình thường, nhưng nếu lão đại và lão nhị đều nói lão tam không bình thường, vậy hắn cũng đành phải vô lý nói lão tam không bình thường.
Đoạn Diệp?
Sau khi trận bóng kết thúc, Đoạn Diệp liền trỏe về kí túc xá tắm nước lạnh.
Đoạn Diệp là kiểu đặt biệt sợ nóng, nhưng lại rất thích thể thao, mùa hè ra ngoài một chút toàn thân sẽ đầy mồ hôi. Mười lăm mười sáu tuổi là độ tuổi những cậu trai bắt đầu chú trọng hình tượng của mình, hắn thay một bộ quần áo sạch sẽ và thoa một ít phấn chống mồ hôi lên người mà mẹ hắn Lương mỹ chuẩn bị, hắn luôn mang theo vào mỗi mùa hè từ nhỏ đến lớn nhưng ít khi dùng đến, bởi vì Đoạn thiếu gia cảm thấy đàn ông con trai mà dùng phấn rôm thì quá nữ tính.
"ê, mày coi thử còn mùi không?" Đoạn Diệp chọc La Tiểu Phi đang đứng trước quạt, vén áo lên.
La Tiểu Phi hòai nghi liếc nhìn lão tam, thấy sắc mặt hắn bắt đầu không kiên nhẫn, lập tức hiểu ý ngửi ngửi rồi nói "không có mùi, nhưng thơm"
Nhưng Đoạn Diệp cũng không quá tin tưởng liền thoa thêm chút phấn lên cổ, sau đó đi đến uống coca trước mặt Lý Đình Quân "Lý Đình Quân, mày ngửi thử xem"
Lý Đình Quân đầu tiên liếc nhìn La Tiểu Phi vừa bị Đoạn Diệp quấy rối, sau đó dang hai tay ra với vẻ mặt "tao không biết" rồi quay lại nhìn Đoạn Diệp "mày...đang làm gì vậy?"
Lúc này Đoạn Diệp mới nhận thức được bản thân quá dị thường, vì thể diện mà nói một tiếng "ồ" với thái độ thờ ơ "tao chỉ sợ mùi hôi của tao ảnh hưởng tới tụi mày thôi"
"kì lạ, mùa hè cũng đã đến lâu như vậy rồi, nếu thật sự lo lắng cho chúng ta sao không sớm làm gì đó đi?"Lý Đình Quân không chút lưu tình vạch trần hắn.
Vương Tĩnh đúng lúc từ phòng tắm đi ra, chỉ nghe đến nửa câu sau "làm gì đó" của Lý Đình Quân liền kêu lên "làm gì? Lão tam mày định làm gì?"
Đoạn Diệp trợn mắt nhìn ba người trong kí túc xá, xoay người huýt sáo đi ra ngoài, để lại mấy anh em trong kí túc xá nhìn nhau chằm chằm.
"lão tam bị làm sao vậy?" Lý Đình Quân hỏi
"hắn giống như một con công xòe đuôi, chắc chắn là đi gặp cô gái nào rồi" Vương Tĩnh lau tóc ngồi ở bên giường, giống như vừa nhìn thấu hồng trần, hiểu được thế nào là sự kì diệu của cuộc sống.
La Tiểu Phi nheo mắt lại, rõ ràng không cùng quan điểm với Vương Tĩnh, chỉ thấy hắn giơ chiếc mic không tồn tại của mình lên nói "chân tướng chỉ có một, khi não lão tam vừa trở về đã hỏi tao đàn anh bị khiếm thị kia học ở đâu, tao cảm thấy nhất định có liên quan đến anh ta"
"lão tam có biết người này không? Tiểu Phi mày nói thử một chút coi" điều này gợi lên sự tò mò của Vương Tĩnh, Lý Đình Quân có vẻ cũng đang rất mong chờ.
Vốn dĩ La Tiểu phi cảm thấy việc này cũng không có gì to tát, có thể chỉ là Đoạn Diệp nhất thời tò mò thôi, nhưng lời này của Vương Tĩnh cũng khiến cho La Tiểu khi không khỏi nghi ngờ--đúng vậy! Đoạn Diệp và Tạ Ly có biết nhau không?
Vì thế La Tiểu Phi ngồi xuống, nói với hai người anh em của mình chiều nay cậu ra cổng trường mua nước, nhìn thấy Tạ Ly đang tập thể dục ở cơ sở đào tạo người khuyết tật đối diện.
Buổi chiều, sau khi đón con ông chủ hàng ăn trước cổng trường tạm đóng cửa quán, La Tiểu Phi đành phải đi vòng qua ngỏ hẻm đối diện mua nước. Lúc ấy tình cờ cổng cơ sở đang mở một nửa, Tạ Ly đang đứng trong sân với một nhóm người tàn tật, có người bị cụt tay, người ngồi xe lăn, nam, nữ, già, trẻ đều nghiêm túc xếp hàng để tập thể dục. Sở dĩ La Tiểu Phi vừa nhìn đã nhận ra Tạ Ly là bởi vì hắn đứng trong đám người đó thật sự rất chói mắt, nếu không phải đã biết Tạ Ly là một người khiếm thính, La Tiểu Phi sẽ khó có thể hiểu được tại sao anh ta lại đứng giữa một nhóm người khuyết tật xoay cổ và xoay mông ba vòng
"ày, đàn anh này thật là đáng tiếc" La Tiểu Phi thở dài một tiếng
"cho nên, lão Tam biết, hắn chỉ đi ra ngoài để gặp tên mù này thôi hả?" bọn họ thật sự không tưởng tượng được hai việc này thì có gì giống nhau, chỉ có Vương Tĩnh ngu ngơ get được trọng điểm.
"haiz, thay vì ở đây đoán mò thì cùng đi nhìn một cái là biết chứ gì" Lý Đình Quân đứng lên chuẩn bị rời đi.
Thế là cả ba người cùng quyết định cúp buổi tự học buổi tối để đi rình bắt ai đó.
Kí túc xá của tạ Ly là một phòng đơn có phòng tắm riêng, anh ở đây đã được mấy ngày, đã tìm hiểu rõ về kí túc xá của mình, các đồ dùng sinh hoạt đều để cố định một chỗ, mỗi lần hắn dùng xong đều để lại chổ cũ không sai một li, đâu là thói quen của anh sau khi bị mù.
Đến nơi này được mấy ngày, Tạ Li vẫn không biết rõ lắm về những người trong viện, hắn bị mù bình thường cũng chỉ có thể phân biệt bằng giọng nói, nhưng có quá nhiều giọng nói hắn lại chẳng thể nhớ nổi từng cái, hiện giờ chỉ có thể biết được giọng của chủ nhiệm Lưu, dì đầu bếp và một cậu bé bị thiểu năng trí tuệ là có chút ấn tượng. Nhưng giọng của chủ nhiệm Lưu và dì đầu bếp thì nhớ là chuyện bình thường, một người là lãnh đạo còn một người là cho cơm ăn. Còn đứa bé bị thiểu năng trí tuệ kia thường xuyên đứng gần Tạ Ly lầm bà lầm bầm, còn phát ra những thanh âm run rẩy, thật khó mà quên được.
Tuy nhiên, cũng chính vì anh bị mù mà anh đã bị cắt đứt rất nhiều cơ hội gặp gỡ mọi người, chẳng hạn như từ khi nhập học đến nay anh chưa bao giờ chào hỏi tiểu Thúy. Những mà Tạ Ly cũng không phải là kiểu người sôi nổi, không ai quấy rầy hắn thì hắn cũng sẽ không làm phiền người ta, hắn tự mình hưởng thụ, điều này làm hắn thấy thoải mái hơn.
Trung tâm này dạy may vá, nhuộm, nấu ăn và mát xa và các môn khác nhưng vì Tạ Ly là học viên mới cho nên chỉ có thể nhận những lời khuyên về tâm lý có vẻ cao siêu. Tạ Ly có thể học thuộc lòng câu súp gà của chủ nhiệm Lưu "chúng ta phải mạnh mẽ ngay khi đã tàn tật"
· súp gà là cụm từ được dùng để chỉ những "câu chuyện truyền cảm hứng hay động lực cho mọi người" hay "những câu chuyện giúp xoa dịu/ an ủi cho tâm hồn"
Tạ Ly thầm nghĩ, nếu mình không mạnh mẽ thì đã không thể sống ngày hôm nay, anh chỉ lo lắng không biết mình sẽ phải nghe những lời "tư vấn tâm lý" đó đến bao giờ
Mùa hè ở Bình Nam nóng nhất, mà trong kí túc xá lại chỉ có một chiếc quạt phát ra tiếng máy móc hỏng hóc chứ không có gió, Tạ Ly tắm rửa xong, đầu còn chưa khô đã chống gậy đi ra khỏi phòng, hắn muốn ra ghế đá trong sân ngồi cho đỡ chán.
Lúc ra cửa đúng lúc nghe thấy âm thanh đóng cửa của cô gái bên cạnh, nhưng bỏi vì không nghe thấy tiếng bước chân đi ra ngoài nên Tạ Ly đoán là cô vừa đi vào.
Cô gái này không nói được, nghe Khương Hằng kể cổ còn cao hơn nhóc nửa cái đầu, đại khái chắc là một cô bé mười hai mười ba tuổi. Nhưng vì lại đôi mắt bị mù của mình Tạ Ly cũng không chào hỏi cô, chỉ biết rằng cô đang học nhuộm vải, mà ngày nào cũng về ký túc xá vào đêm muộn.
Gậy dẫn đường gõ cộc cộc xuống sàn nhà, phòng ký túc xá của Tạ Ly ở tầng một, hắn đi vòng qua hành lang một cách quen thuộc, đi đến dãy ghế đá ở sân sau viện, dùng gậy gõ vào vào thành ghế, biết không có người liền ngồi xuống.
ở sân sau của trung tâm này có trồng mấy cây cổ thụ, ban đêm gió lạnh thổi qua, Tạ Ly lặng yên ngồi ở ghế đá dưới gốc cây, lắng nghe tiếng xe cộ qua lại bên ngoài bức tường cùng tiếng côn trùng và tiếng chim hót líu lo xung quanh.
Hắn đã không được nhìn ngắm thế giới này hai năm, dựa vào tiếng xe ngoài kia hắn tưởng tượng ngồi trong những chiếc xe đó sẽ là những người như thế nào, bọn họ đến từ đâu và đi đến đâu. Dựa vào tiếng côn trùng và tiếng chim hót kêu vang, hắn tưởng tượng những cổ thụ ở mảnh sân này trông như thế nào, những con bọ đi về đâu, có bao nhiêu loài chim.
Tóm lại, những trí tưởng tượng nhàm chán này đối với người ngoài lại là những thứ quý giá đối với anh, bởi vì anh đã mất đi khả năng nhìn thế giới và không thể mất trí tưởng tượng của mình.
Bỗng nhiên một cục đá lăn đến bên chân, Tạ Ly nhạy cảm co chân lại.
"ai ở đó vậy?" Tạ Ly tưởng là trò đùa dai của bạn học, liền đưa tay về phía trước kiểm tra.
Lại một cục đá đập vào anh, lần này không phải bên cạnh mà là rơi thẳng vào chân.
"rốt cuộc là ai vậy? Đừng có đùa nữa" Tạ Ly cúi đầu, chạm vào một viên đá, anh đứng dậy lắng nghe âm thanh.
Sau đó, viên thứ ba, viên thứ tư...càng ngày càng càng có nhiền viên đá từ mọi hướng ném vào người hắn, Tạ Ly cảm giác được có người đang chờ mình ở trong sân.
Tạ Ly hơi hoảng loạn, bởi vì hắn không biết nên đi đâu để trốn, gậy dẫn đường rơi xuống đất, hắn chỉ đành giơ tay ôm đầu, co ro ngồi xổm trên đất.
Tạ Ly cũng không biết mình trêu chọc bọn họ khi nào, nhưng anh chọn ngồi xổm xuống để bọn họ tùy ý ném, cũng không lên tiếng. Bởi vì anh biết có kêu cứu cũng không có tác dụng, sẽ không có ai để ý đến anh, anh bây giờ là một người mù nên không thể đánh trả được.
Chờ đám người này trút giận rồi giải tán, anh sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Khương Thu đưa hắn đến nơi này không phải để hắn gây rắc rối, hắn hoàn thành khóa học này một cách bình an, không thể gây thêm phiền phức cho Khương Thu.
Đột nhiên, những viên đá điên cuồng lao vào anh dừng lại.