chương 5: đáng tiếc, Tạ Ly không nhìn thấy

Khương Thu đặt chồng tài liệu tuyển sinh lên bàn rồi nhìn Khương Hằng đang nằm ười ra đó với vẻ mặt hoang mang, lại nhìn đến người bạn thân Phùng Lan bên cạnh, và quyết định mặc dù có hơi ngại nhưng cô vẫn sẽ nói chuyện với Tạ Ly, người đang ngồi ở góc phòng.

"A Ly, trên tay chị có một tờ thông tin tuyển sinh..."

Tạ Ly nghe vậy, dịch ghế lại gần một chút, lỗ tai hướng về Khương Thu tỏ ý là mình đang nghe.

"là..ở Bình Nam có một cơ sở, đến chỗ này em có thể học một số kỹ năng sống thay vì chỉ ở nhà và đi theo chị ra ngoài, em thấy thế nào?" Khương Thu khi nói những lời này đã đặt biệt lượt bỏ từ "người khuyết tật".

"là trung tâm cho người tàn tật sao ?" Tạ Ly thản nhiên nói, trên mặt không có biểu cảm gì.

Khương Thu cũng không nghĩ đến y dứt khoát nói ra sự quẫn bách của mình, có chút xấu hổ nói "...ừ"

"em không đi" Tạ Ly gọn gàn dứt khoát trả lời "em có thể ra ngoài kiếm tiền, muốn làm gì thì làm, chỉ cần có người chịu thuê thì em có thể làm được, em cũng sẽ ăn ít lại, bình thường cũng không có chi tiêu gì nhiều, chị cũng không cần phải cho em tiều tiêu vặt"

"em không muốn phải đến trung tâm cho người tàn tật..." nói đến đây, Tạ Ly nhẹ giọng, thậm chí còn mang dáng vẻ cầu xin.

Khương Thu sao có thể không biết suy nghĩ của Tạ Ly, hắn là do cô nuôi lớn, Tạ Ly nghĩ thế nào trong lòng cô biết rõ. Cô biết nếu đem Tạ Ly đến trung tâm cho người tàn tật với y mà nói là vô cùng tàn nhẫn, nhưng những lời khiến y tổn thương đó vẫn là từ miệng cô phát ra.

Tuy rằng Tạ Ly ngoài miệng chẳng nói gì, nhưng Khương Thu biết rõ trong lòng y vẫn rất khó chịu. Điều đó khiến Khương Thu chỉ hận chính mình không có năng lực chăm lo cho Tạ Ly, bây giờ lại muốn gửi Tạ Ly đi để tiết kiệm hai ba bữa cơm.

"được, chúng ta không đi"

Khương Thu một bên cầm tờ thông tin tuyển sinh xé thành từng mảnh, làm cho Khương Hằng ở một bên sợ tới mức không dám lên tiếng.

Phùng Lan ngồi bên cạnh Khương Thu khó hiểu nhìn lướt qua cô, rõ ràng là vẻ mặt có vẻ ghét bỏ nhưng khi mở miệng nói lại là kiểu dịu dàng và nhỏ nhẹ, rõ ràng là cố ý.

"A Ly, chị và Khương Thu cũng gọi là bạn lâu năm, cũng đã nhìn em lớn lên, trung tâm này vừa khai giảng không lâu được người quen của chị giới thiệu, hiện đang tuyển sinh một đám học sinh, bao ăn bao ở học phí cũng miễn luôn, chị và Khương Thu không phải thấy em là một cậu bé suốt ngày ở nhà buồn chán nên bọn chị đã suy nghĩ mấy ngày trước rồi mới thương lượng với em sao, nên đừng có từ chối nhanh vậy mà, em thử suy xét một chút xem thế nào?"

Khương Thu cuối đầu không nói gì, chỉ có Khương Hằng mở to mắt nhìn ba người lớn trước mặt, em cau mày, vẻ mặt cay đắng và oán hận.

Phùng Lan thấy không ai ngăn lại, liền tiếp tục nói "có thể em không biết, A Ly à, việc nuôi nấng một đứa trẻ tốn nhiều tiền hơn chúng ta nghĩ, bây giờ khác với ngày xưa, tiền thuê nhà cứ mỗi tháng lại tăng, Khương hằng còn phải đi nhà trẻ và tiền ăn, rồi sau đó phải học tiểu học, sẽ còn cần tiết kiệm rất nhiều tiền... em đừng trách Khương Thu, chỉ là chị cảm thấy đàn ông con trai á là phải trách nhiệm, dù có bị khiếm thị thì học một nghề nào đó, tương lai trong nhà lại có thêm một người kiếm tiền, chẳng phải là chuyện tốt sao?"

Đúng vật, dù có bị mù thì thà làm một tên què quặt còn hơn.

Gậy dẫn đường đặt bên cạnh chân y ngã xuống đất lăn hai vòng, Khương Hằng nhìn thấy lập tức nhặt lên, nhẹ nhàng đặt vào bàn tay của Tạ Ly

"đừng nói nữa chị Lan..." Khương Thu là một người kiên cường, mạnh mẽ và không có lúc nào yếu đuối, ít nhất cô chưa bao giờ thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt Tạ Ly. Nhưng giờ phút này Phùng Lan mỗi một câu đều chạm đến trái tim cô, cô không nhịn được, nhân lúc không ai chú ý lặng le xoay người lau nước mắt.

Hai năm trước vào thời điểm đem Tạ Ly rời khỏi cô nhi viện, cô liền nghĩ một ngày nào đó sẽ có người đến hiến tặng giác mạc hoặc là y học sẽ phải triển, một ngày nào đó Tạ Ly sẽ khôi phục thị lực. Nhưng chờ đợi hai năm, hy vọng về giác mạc phù hợp đã trở nên xa vời, mỗi ngày đều bào mòn hy vọng của bọn họ và với sự chậm trễ này, Tạ Ly bây giờ đã 18 tuổi nhưng vẫn chưa được học cấp 3.

Mà đứa con trai Khương Hằng của mình thì ngày càng lớn, học xong nhà trẻ rất nhanh sẽ đến tiểu học, cô là một người phụ nữ không có nơi nương tựa, một bên muốn chăm sóc Tạ Ly, một bên lại muốn lo cho con trai của mình đi học, cho nên trọng trách trên vai ngày càng nặng nề hơn.

"A Ly, em thử suy nghĩ lại xem? Chị l và chị Thu của em cũng sẽ không ép buộc, nếu em không muốn đi học thì Khương Thu vẫn sẽ tiếp tục nuôi em. Nhưng chuyện này khi nào mới kết thúc? Chúng ta tất nhiên vẫn phải chờ giác mạc nhưng mà những sinh hoạt thường ngày vẫn phải tiếp tục, em hiện tại là một người khiếm thị, em phải chấp nhận sự thật này chứ?" lời nói của Phùng Lan như cắt vào da thịt, nhưng giọng điệu lại giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, cô biết Tạ Ly ăn mềm không ăn cứng, muốn có được sự đồng ý của y thì chỉ có thể từ từ dỗ dành.

"nhưng mà...nhưng mà cậu không phải là người khiếm thị mà, cậu chỉ bị bệnh thôi!" khuông mặt của Khương Hằng lộ vẻ tức giận, nhóc bày ra dáng vẻ như thể nhóc là người có lý nhất ở đây, và nhóc ghét nhất là có người nói Tạ Ly bị mù.

Hiếm khi Khương Hằng không gọi sai xưng hô với Tạ Ly.

"này, sao con lại ngắt lời người lớn?"

Phùng Lan ngẩn đầu mắng Khương Hằng một câu, Khương Hằng phản ứng rất nhanh đã chạy tới nhào vào vòng tay của Tạ Ly, được Tạ Ly gắt gao che chở.

Khương Thu lau nước mắt, đứng lên "chị Lan, chị về trước đi...chúng ta đều là người một nhà, đều sẽ tôn trọng quyết định của Tạ Ly"

Phùng lan thấy mình nói vẫn không có tác dụng cũng xấu hổ không dám quấy rầy y nữa, lắc đầu khẽ cười:

"được rồi, hai người cứ từ từ bàn bạc, chị chỉ có ý tốt muốn giúp em khuyên nhủ A Ly, A Ly Khương hằng, hai đứa cũng đừng có lo lắng về điều đó nha"

Khương Thu thuê căn nhà này là kiểu một phòng ngủ một phòng khách, cô và con trai ở cùng một phòng, ở phòng khách có một chiếc giường có khung bằng sắt, là chỗ ngủ của Tạ Ly. Trong phòng khách luôn có một ngọn đèn ngủ ấm áp, là dành riêng cho Tạ Ly. Khương Hằng thường xuyên đi vệ sinh vào ban đêm, đi đến phòng khách thấy ngọn đèn này sẽ có một loại cảm giác an toàn không thể giải thích được.

"chú ơi, chú ngủ rồi ạ?" Khương hằng rón ra rón rén bò lên giường Tạ Ly.

Đêm đó Tạ Ly không ngủ được, mỗi lần mở mắt đều là một mảnh tối đen. Hắn ngay từ đầu đã nghe được tiếng Khương Hằng nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh.

"sao vậy?" Tạ Ly xoay người, đối mặt với Khương Hằng.

"chú, con muốn ngủ với chú"

"nhưng cậu không muốn ..." trẻ con thật là phiền phức...

Tạ Ly còn chưa nói xong, một cái đầu liền chui vào bên trong chăn, không cho phép hắn cự tuyệt.

"chú ơi, mẹ không phải là không cần chú, ban ngày dì Lan kể với mẹ cái trường kia, có đồ ăn chỗ ở còn có giáo viên, mẹ nói phải về nhà hỏi ý kiến của chú trước, nhưng mà dì Lan lại nhất định muốn tự mình đến khuyên chú..."

Có chổ ăn chỗ ở lại còn có giáo viên, xem ra là một trung tâm giáo dục tốt, Khương Thu không phải là không tính toán cho hắn. có lẽ theo quan điểm của Khương Thu, việc Tạ Ly học một kỹ năng trong trung tâm dành cho người khuyết tật thật sự tốt hơn là ở nhà và không làm gì mỗi ngày, sau khi Tạ Ly chuyển đến trường học cũng sẽ giảm bớt được gánh nặng cho gia đình.

Nhưng Khương Hằng mới chỉ 5 tuổi đâu hiểu được mấy thứ đó, chỉ biết dì Lan, người làm cho gia đình bị chia rẽ là người xấu.

Tạ Ly nhắm chặt mắt, anh cảm thấy có chút đau đầu. Hai năm bị mù là một khoảng thời gian rất dài, anh vẫn luôn sống để chờ đợi một giác mạc thích hợp và tìm lại thị lực. Cuộc sống của anh đã dừng lại từ hai năm trước, khi đó anh luôn cho rằng bị mù chỉ là tạm thời và một ngày nào đó có thể lại nhìn được thế giới. Nhưng mà một ngày lại một ngày, hai năm dần trôi qua. Đau đớn là mọi người xung quanh đều bắt đầu chiều chuộng anh và dành cho anh sự đối xử đặt biệt, chẳng hạn như chiếc đèn ngủ dư thừa trong phòng khách.

Mọi người đều chấp nhận rằng anh bị mù, nhưng bản thân lại không sẵn lòng tiếp nhận sự thật đó.

Tạ Ly để tay lên ngực tự hỏi, Khương Thu đã đối xử với anh đủ tốt rồi, nếu anh còn ở lại thì quả thực anh là một tên khốn nạn. dù sao Khương Thu cũng đâu có nợ anh cái gì đâu, đúng không?

Khương Hằng dụi mắt, ngây ngô hỏi "chú ơi, chú có nghe con nói không?"

"có, cậu nghe mà, đến giờ đi ngủ rồi Khương Hằng"

Khương Hằng sau khi sinh ra đều được Tạ Ly gọi thẳng tên, chưa bao giờ gọi bằng biệt danh. Vì hắn hy vọng Khương Hằng sinh ra trong một gia đình không trọn vẹn thì có thể kiên cường hơn một tí.

"Khương Hằng, con là nam tử hán, phải bảo vệ tốt cho mẹ nghe chưa"

------------------

· nam tử hán đại trượng phu: người đàn ông mạnh mẽ

-----------------------

không có đứa trẻ nào trả lời hắn, giờ bên cạnh hắn chỉ còn lại bé heo con đã sớm say giấc.

Ngoài cửa sổ bầu trời đêm chi chít những đốm sao, nhưng đáng tiếc Tạ Ly không thể nhìn thấy được.