Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trốn Thoát Trong Bóng Đêm

chương 4: cậu hôi quá

« Chương TrướcChương Tiếp »
"ài..." Khương Hằng thở dài, nhìn Đoạn Diệp bằng vẻ mặt không thể khinh thường hơn.

Em kéo vạc áo của Tạ Ly, nói "cậu ơi, con được ăn thêm một ly kem không ạ?"

Đoạn Diệp khó hiểu nhìn nhóc đầu cải, đánh giá nhóc con tuổi này còn nhỏ thế mà đã biết đi nịnh nọt người khác rồi. Thay đổi thái độ nhanh như lật bánh tráng như thế nếu không thành diễn viên nhí thì thật đáng tiếc.

"ê này, sao lại nhìn anh như thế? anh không phải có ý đó..."

Tạ Ly nghe rõ, thì ra tên gia hỏa thích sĩ diện này không mang theo tiền. Anh cầm gậy đi về phía trước, không cẩn thận va phải bả vai của Đoạn Diệp nhưng rất nhanh sau đó đã lùi lại.

Anh không thích đυ.ng chạm vào người lạ.

"để tôi trả tiền cho"

Đoạn Diệp không nói lời nào

"hôm nay tôi còn thiếu anh 20 tệ"

Thì ra anh đã sớm biết cậu chính là người đã ôm dưa hấu bỏ chạy...Đoạn Diệp cảm thấy mình hiện tại giống như đang khỏa thân chạy nhông nhông ngoài đường. Cái gì cũng bị cái tên mù trước mặt này nhìn thấu một cách rõ ràng, mà vấn đề ở đây là anh ta là một người mù!!

Đoạn thiếu gia hắn từ trước tới nay chưa bao giờ cảm thấy quê tới vậy.

Tạ Ly từ trong túi lấy ra 50 tệ đặt lên quầy, vẻ mặt bình tĩnh điềm đạm giống như không hề để tâm đến tình cảnh hiện tại của Đoạn Diệp, một cảnh này làm hắn có chút thẹn quá hóa giận, tức đến mức cắn cắn môi dưới của mình, lúc này mới nhớ ra mình đến đây để làm gì, hắn vừa chạy xong nên miệng rất khô.

"ê, mua giúp tôi chai nước với"

Tạ Ly:...

Bóng đèn trước cửa hàng tiện lợi vì lâu năm chưa được sửa nên ánh sáng không ngừng nhấp nháy, những con côn trùng bay xung quanh ánh đèn đường duy nhất vẫn còn phát sáng làm cho ngọn đèn vốn lờ mờ lại càng tối tăm hơn.

Hai lớn một nhỏ, ba thằng con trai ngồi ở thềm đá trước cửa hàng tiện lợi theo hình chữ "凹", mỗi người an phận kem ai nấy liếʍ, không ai nói lời nào.

Khương Hằng liếʍ ly kem nhiệt tình đến mức tạo ra tiếng động, là đứa ồn ào nhất trong ba đứa.

Và vì cảm thấy bầu không khí quá mức xấu hổ, Đoạn Diệp vờ ho hai tiếng, định nói gì đó để điều chỉnh bầu không khí "này, nhóc con, em vậy mà biết lựa thật, toàn lựa món đắt tiền thôi"

Khương Hằng "hừ" một tiếng, không để ý đến hắn.

"ê, nhóc thái độ cái gì đấy, anh chỉ là quên mang ví thôi mà, đâu đến nổi không khao nổi một đứa con nít 3 tuổi, lần tới anh đãi em 2 cây luôn là được chứ gì?"

Vì đề phòng Đoạn Diệp lại đưa cái móng heo đó về phía mình, Khương Hằng chạy đến trốn sau lưng Tạ Ly, thở phì phò nói.

"tên em không phải ê, em tên là Khương Hằng, với lại em không phải là đứa nhóc ba tuổi, em năm tuổi rồi!"

"hả, nhưng mà nhìn đâu giống trẻ con năm tuổi đâu! Nhóc lùn như vậy, bộ bình thường hay bị đánh lắm hả?"

Đoạn Diệp thành công gợi dậy sự bướng bỉnh của Khương Hằng, một lớn một nhỏ quây quanh một người khiếm thị như Tạ Ly, không ngừng chạy vòng tròn chơi trò đuổi bắt, đùa giỡn nhau -Tạ Ly giống như người ngoài cuộc, anh chỉ chìm đắm vào thế giới của riêng mình, cầm ly kem trên tay một hơi ăn đến sạch sẽ, que gỗ được ăn sạch đến mức không còn thấy chút dinh dính nào.

"chú! Anh ấy chọc con!"Khương Hằng rốt cục chạy không nổi, chui vào lòng Tạ Ly để cáo trạng.

"ha, nhóc đã năm tuổi rồi mà còn chơi mách người lớn?"

Đoạn Diệp cũng đã chạy mệt nên tùy tiện ngồi kề vai với Tạ Ly. Trong nháy mắt Tạ Ly liền cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ thân thể người nọ. kể từ khi bị mù cả xúc giác, thính giác và khứu giác đều trở nên vô cùng nhạy cảm, rất nhanh anh liền có cảm giác bài xích, nhanh chóng dịch mông cách xa Đoạn Diệp một khoảng.

"này hai người, tôi nói chứ có nhất thiết phải tỏ ra ghét bỏ tôi như thế không?"

"trên người anh có mùi"

"cho nên là?"

"thối"

Đoạn Diệp trợn mắt tỏ vẻ khinh thường tên mù với cái thân thể cao quý này, đáng giận hơn là anh ta lại không thấy được cái trợn mắt này của hắn. Đoạn Diệp xoay người đi vào cửa hàng tiện lợi, tìm ông chủ xin một tờ giấy trắng và cây bút rồi viết mấy dòng lên đó, sau khi ra ngoài liền đem cho Tạ Ly.

"đây là cái gì?"

"giấy nợ, đêm nay tôi đã nói sẽ đãi kem ly, còn có chai nước kia nữa, tôi không nó thói quen thiếu nợ người ta cho nên viết cho anh giấy nợ, lần sau gặp trả anh"

"không cần, ở đây có 20 tệ vốn là của anh, anh hôm nay trộm...mua dưa hấu mà quên lấy tiền thừa, quên rồi hả?"

Lúc này Đoạn Diệp thấy cần phải giữ lại chút tôn nghiêm của mình.

"tôi không quên, hôm nay anh trả 40 tệ, trên tờ giấy tôi cũng viết là tôi thiếu anh 20 tệ, cho nên tôi đã hứa sẽ đãi anh thì chính là tôi đãi anh"

"à"Tạ Ly không hiểu nổi mạch não của người này "vậy cái này cảm ơn cậu"

Kỳ thật Đoạn Diệp đã biết tên của Tạ Ly từ trước nhưng xuất phát từ phép lịch sự, hắn vẫn muốn hỏi một chút.

"không có gì không có gì. Có điều, khi tôi viết giấy nợ thì phải biết tôi nợ tiền ai đúng chứ? Này, ở đây viết tên tôi, tôi tên là Đoạn Diệp, Đoạn trong Đoạn Diệp, Diệp được ghép từ chữ hỏa và chữ hoa, anh..."*

-----------------

· 段烨/Duàn - Đoạn Diệp 烨/- ghép từ Hỏa 火 và Hoa 华

-----------------

Vốn định nói Tạ Ly tự kí tên của mình nhưng lại nhớ ra là hắn bị mù nên hắn liền khựng lại, cầm bút lên nói

"anh tên gì? Tôi viết giúp anh"

"không cần, tôi có thể tự viết"

Một đôi bàn tay sạch sẽ mở ra trước mặt hắn, chúng trắng đến mức phát sáng dưới ánh đèn sáng lờ mờ. Đoạn Diệp chú ý tới trong lòng bàn tay trái trắng trẻo của anh có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ.

Vài ngón tay thon dài khều về phía Đoạn Diệp, ý bảo đưa cho y giấy bút.

Đoạn Diệp ngơ ngác đem giấy bút cho Tạ Ly, chỉ thấy anh đặt giấy trắng lên đầu gối, bắt đầu viết tên mình từng nét một.

-Tạ Ly.

Những con chữ tinh tế xinh đẹp, nét bút thanh mảnh rõ ràng. Nếu không được tận mắt nhìn thấy anh viết, Đoạn Diệp căn bản không tin đây là chữ của một người bị khiếm thị. Nhưng mà có một khuyết điểm, điểm cuối cùng của chữ "Ly" được viết ra ngoài khung, ở cạnh dấu móc ngang còn có thêm dấu chấm nhỏ, giống như nốt chu sa rơi vào lòng bàn tay của Tạ Ly.

"anh viết chữ đẹp như vậy, rốt cục là mù thật hay giả mù vậy?" Đoạn Diệp nhịn không được hỏi.

Khương Hằng là người phản ứng lớn nhất, nhóc ôm chặt cánh tay của Tạ Ly, quát Đoạn Diệp

"cậu không có bị mù, cậu chỉ bị bệnh mà thôi!"

"mắc bệnh?" Đoạn Diệp không muốn so đo với con nít, tuy nhiên hắn ngược lại có vẻ khá hứng thú đối với "bệnh của Tạ Ly"

"loạn dưỡng giác mạc bẩm sinh*" Tạ Ly bình thản nói "từ hai năm trước thì mù hoàn toàn"

--------------------

*Gốc là

-----------------

Đoạn Diệp nhìn thiếu niên tuổi già sức yếu trước mặt đang giải thích bệnh tình của bản thân, hơi hơi nhíu mày. Hắn trả lời một cách thờ ơ "à"

Sau đó lại hỏi "cái đó, tôi gọi anh là Tạ Ly được không?"

Tạ Ly không trả lời

Anh là người không thích nói chuyện

Đoạn Diệp chỉ đành phải tiếp tục đặt câu hỏi "mà hai người một mù một nhỏ như vậy thì làm sao mà về nhà?"

"tôi ở gần đây, Khương Hằng biết đường" Tạ Ly không thèm để ý đến hắn, anh kéo dài gậy dẫn đường, đứng lên chuẩn bị về nhà.

Thấy vậy, Đoạn Diệp cũng bế Khương Hằng đứng lên, nhéo mặt nhóc đùa giỡn "nhóc con ngốc này cũng biết đường luôn? Ha ha ha, hôm nay tâm trạng tôi tốt nên sẽ tốt bụng giúp đưa hai người về nhà ha"

Tạ Ly nghe thấy Khương Hằng ở trong lòng người kia chơi rất vui vẻ nên cũng không có từ chối.

"cho nên anh vừa là chú vừa là cậu hả? Nhóc con này gọi mỗi lần mỗi khác"

"là cậu, Khương Hằng còn nhỏ nên chưa phân biệt được sự khác nhau giữa chú và cậu, đợi lớn thêm một chút sẽ tốt hơn"

Khương Hằng bị Đoạn Diệp bóp đến bĩu môi, nói chuyện không rõ ràng "con không có nhỏ... đả*, con đả ngủ đủ 5 tiếng rồi! Mẹ nói con không lớn hơn chú bao nhiêu hết, và mẹ vẫn luôn dặn con phải để mắt đến chú!"

------------

gốc là đô đô/ đọc giống với /都 đã...(Đã làm gì đó)

--------------

Tạ Ly vốn đi ở phía sau chợt khựng lại một bước. Khương Hằng nói lời này quả thật đã đến chỗ đau của anh. Trước đây anh vốn đã cảm thấy bản thân bất tài, vô dụng, vậy mà bây giờ còn muốn một đứa trẻ trông coi bản thân...

Đoạn Diệp rõ ràng nhận thấy được những bước đi của Tạ Ly trở nên nặng nề hơn trước, hắn một tay ôm nhóc con, quay đầu lại dắt tay Tạ Ly, nhưng không nghĩ tới Tạ Ly liền hất tay hắn ra.

"cậu tính làm gì?" giọng điệu có chút buồn bực.

"anh căng thẳng cái gì? Tôi thấy anh đi chậm nên cho anh kéo vạc áo sau của tôi đó, như vậy sẽ nhanh hơn, nếu không đi bộ vậy tới bao giờ?"Đoạn Diệp thản nhiên nói.

Tạ Ly cảm thấy việc mình nhạy cảm như vậy có vẻ quá keo kiệt và cực quan cho nên anh suy nghĩ hai giây, nhẹ nhàng giơ tay lên, Đoạn Diệp lập tức nắm lấy tay anh dúi vào áo của hắn, kéo đi.

Ban đêm, ngã tư đường tĩnh lặng, người đi đường không nhiều, dưới ánh đèn mờ ảo thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ríu rít của những loài côn trùng không biết tên từ trong mấy bụi cỏ hai bên đường, thật nhàn nhã và dễ chịu.

Thiếu niên phía trước đang ôm một đứa trẻ lim dim ngủ, ở phía sau lại kéo theo một bạn nhỏ mù đang nắm góc áo. Bộ ba hài hòa đến kì lạ này cứ như thế chậm rãi đi về phía trước. Gậy dẫn đường nhẹ nhàng gõ lên sàn đá, phát ra tiếng vang chói tai.

"giấy nợ anh phải giữ lại, để lần tới tôi còn đến trả anh" Đoạn Diệp đem hai người đến cổng tiểu khu, vẫy tay về phía Tạ Ly nhưng lại nhớ ra anh căn bản không thấy mình đang làm gì, lại hết sức ngại ngùng bỏ tay xuống.

"bái bai anh trai nha, lần sau chúng ta lại cùng ăn kem ly nha anh!" May thay, Khương Hằng lại là một bé thiên sứ nhỏ ấm áp, em vô cùng nhiệt tình vẫy tay tạm biệt với Đoạn Diệp, mới khiến cho cái vẫy tay kia của Đoạn Diệp bớt dư thừa đi một chút.

Tạ Ly quay đầu lại, dựa theo âm thanh hướng mắt nhìn về phía Đoạn Diệp, nói: "được"

-------------------------------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »