- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn
- Chương 69
Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn
Chương 69
Tuy nhiên, nếu pho tượng không thể di chuyển, liệu có phải đây là cơ quan nào đó? Hoặc là chốt mở nào đó? Có phải phía dưới Tàng Bảo Các thần bí này cũng có cái cửa ẩn nào đó? La Giản nghĩ tới nghĩ lui, lập tức quỳ ngồi trên mặt đất, thử chuyển động pho tượng thân sói mặt quỷ kia, nhưng mà pho tượng đã bị cố định, mặc kệ La Giản dùng sức thế nào, pho tượng liền chắc như đinh đóng cột không nhúc nhích.
Ở thời điểm La Giản hết đường xoay xở, trạng huống của cậu sinh ra biến hóa, La Giản đột nhiên nghe thấy, địch nhân cách cậu một bức tường dường như bắt đầu hành động, bên ngoài vách tường truyền tới tiếng đập thật lớn, phảng phất như có người dùng cái chùy to hết sức nện lên mặt tường! Phát ra âm thanh thịch thịch!
La Giản bị âm thanh đinh tai nhức óc này dọa sợ run, quay đầu nhìn về vách tường bên kia. La Giản không xác định được cơ quan cửa quay kia bị kích phát thế nào, lúc đó cậu chỉ dựa lưng trên cửa đá, đột nhiên cảm thấy cửa đá chấn động rất nhẹ, theo đó là trời đất quay cuồng, toàn bộ vách tường đều xoay qua đây.
Nếu địch nhân bên ngoài vách tường phát hiện cơ quan này, hơn nữa tìm được phương pháp khởi động cơ quan. Thì hành động của bọn họ hiện tại tuyệt đối không phải mạnh mẽ đánh nát bức tường này, mà là khởi động cơ quan xoay để đạt được mục đích.
Nói cách khác, hiện tại La Giản còn một chút thời gian, để tìm cửa ẩn có khả năng tồn tại trong Tàng Bảo Các này, thoát khỏi mật thất nhỏ hẹp này trước khi địch nhân phá vỡ bức tường.
Nhưng vấn đề liền tới.
La Giản cúi đầu nhìn pho tượng bất động như núi trong tay.
Cậu chắc chắn pho tượng nhỏ này chính là cơ quan mở ra cửa ẩn! Sở dĩ chắc chắn như vậy, nguyên nhân bởi vì khi cậu đi vài vòng quay Tàng Bảo Các này, phát hiện mọi đồ vật đều phủ kín một lớp tro bụi dày, dù là quần áo, gốm sứ, vàng bạc, hay bất kỳ thứ gì, đều bịt kín một tầng bụi dày, nhưng chỉ có pho tượng nhỏ này sạch sẽ... Không, thay vì nói là nó sạch sẽ, không bằng nói rằng bộ dáng nó giống như đã bị ai đó sử dụng qua!
Cảm giác thật giống như, trước khi La Giản đi vào Tàng Bảo Các này, cũng có người tiến vào nơi này, hơn nữa sử dụng cơ quan pho tượng này, mở ra một cánh cửa nào đó! Bởi vậy, một phần tro bụi trên pho tượng này đã bị người đó lau đi.
La Giản vốn dĩ nghĩ rằng, thời điểm mình không cẩn thận đá phải pho tượng này, tro bụi phía trên liền rơi xuống, nhưng khi cậu dùng tay muốn di chuyển pho tượng, lại phát hiện một số dấu vết của con người. Bởi vì dấu vết này, khiến La Giản mười phần chắc chắn, trước cậu đã có người vào đây, vào Tàng Bảo Các nhỏ hẹp này.
Chỉ là, làm thế nào để khởi động cơ quan pho tượng nhỏ? Còn ai đã trước La Giản một bước, tiến vào nơi này, khởi động cơ quan này? Chỉ là giờ phút này, cậu không có thời gian đi đoán, rốt cuộc là ai đã vào Tàng Bảo Các này.
Cậu quay đầu lại nhìn vách tường đang bị tấn công kịch liệt. Bởi vì liên tục bị đập phá, trên vách tường bắt đầu xuất hiện những vết nứt, có đá vụn nhỏ rơi xuống từ đó, xôn xao rớt đầy đất. La Giản còn nghe thấy âm thanh địch nhân lớn tiếng nói chuyện phía sau vách tường, bọn họ phi thường to gan, không từ thủ đoạn cũng muốn mạnh mẽ phá nát bức tường, tìm được La Giản!
La Giản toát mồ hôi lạnh khắp lưng, cậu nỗ lực lờ đi những âm thanh sau bức tường, nghiêm túc quan sát pho tượng trên mặt đất, cậu muốn chuyển động pho tượng, nhưng vô ích, cậu cũng đã thử ấn pho tượng xuống, hoặc kéo lên trên, nhưng cũng vô ích.
La Giản nuốt nước bọt, cả người đều nằm bò xuống, ghé sát vào trên pho tượng. Tuy Tàng Bảo Các được đá lân quang và dạ minh châu chiếu sáng, nhưng cũng thật sự hơi tối, bởi vậy, La Giản chọn bừa một dụng cụ kim loại, nạy xuống một viên dạ minh châu nho nhỏ, sau đó cậu dùng dạ minh châu chiếu sáng pho tượng trướt mắt, La Giản cần phải quan sát pho tượng này thật cẩn thận, tìm ra mọi biện pháp khiến cậu có thể khởi động cơ quan.
Chỉ có như vậy, La Giản mới có thể sống sót.
Dưới ánh sáng của dạ minh châu, La Giản phát hiện pho tượng nhỏ này thực tinh xảo, độ cao chỉ có hơn 30 centimet, là một động vật thân sói mặt quỷ không biết tên, đứng thẳng trên một ngọn núi. Mặt quỷ của nó cao cao ngẩng lên, phảng phất như sói cô độc tru lên dưới ánh trăng.
La Giản nhìn chăm chú pho tượng nhỏ này, đột nhiên! La Giản dường như đã nửa bước ngộ đạo, cậu quay đầu, ngẩng mặt, ánh mắt không tự chủ mà nhìn một bức tường khác, trên mặt tường này treo những đồ vật linh tinh như tranh chữ, toàn bộ bức tường đều chỉnh tề treo đủ loại tranh chữ đủ loại kiểu dáng, rực rỡ muôn màu.
Ánh mắt La Giản không tự chủ mà dừng lại ở một bức tranh khổng lồ trong đó.
Đúng vậy! Pho tượng nhỏ dù làm thế nào cũng không chuyển động kia, phía trên là động vật thân sói mặt quỷ, động tác ngẩng mặt tru, đối diện nó chính là bức tranh này! Pho tượng quả thật là cơ quan, nhưng nó chỉ là một sự bố trí nhằm ám chỉ cửa ra mà thôi!
Ngay sau đó La Giản phát hiện, tranh chữ này đặc biệt khổng lồ, dựng treo ở trên vách tường, chiều dài khoảng hai mét, bề rộng gần một mét, phía trên tranh chữ này vẽ một ánh trăng thực lớn, phía dưới ánh trăng là một vách đá dựng đứng cùng một bầy sói, và... bị một bầy sói đẩy vào tuyệt cảnh, đứng bên vực thẳm, là một người phụ nữ đang ôm một đứa bé.
Trong nháy mắt, La Giản bị nội dung tranh chữ xúc động, nó làm cậu nhớ tới bức họa lúc trước đã xem qua ở mộ thất, cùng với truyện xưa mà nó kể. Lúc ấy La Giản cho rằng đây chỉ là một chuyện xưa về đứa trẻ bị vứt bỏ rồi được sói nuôi lớn, nhưng sự thật lại dường như có điểm khác biệt, ví dụ như, người mẹ của đứa trẻ vẫn chưa vứt bỏ nó.
Chuyện xưa có khả năng sẽ có rất nhiều phiên bản, ví dụ, bị một bầy sói đẩy vào tuyệt cảnh, để hài tử không bị ăn thịt, người mẹ để đứa bé ở bên vách núi, còn mình thì đi về phía bầy sói. Đương nhiên, cũng có khả năng là, người mẹ để đứa con xuống, bản thân thì nhảy xuống vách đá. Hoặc là, người mẹ ôm đứa con, cùng nhảy xuống vực.
Nhưng dù là phiên bản nào, kết truyện đều là, người mẹ rất có thể đã chết, mà đứa con thì được sói nuôi lớn.
Còn tại sao bầy sói lại muốn nuôi lớn một đứa bé nhân loại, có thể có đủ loại nguyên nhân, chỉ có thể khiến bạn phải tán thưởng, thiên nhiên chính là vĩ đại như vậy đó.
La Giản hít sâu một hơi, không tiếp tục nhìn tranh chữ, cậu đi đến bên cạnh bức tranh, duỗi tay cuộn tròn bức họa lên, phát hiện phía sau tranh chữ cư nhiên có một cửa động hình chữ nhật vừa đủ chỗ cho một người, bên trong tối đen như mực, tựa như một cái thông đạo, nhưng không biết dẫn tới nơi nào.
"Không có cửa ẩn, mà là một cái cửa động sao?" La Giản nhíu mày, nhưng giờ phút này cậu đã không còn thời gian để trì hoãn. Bức tường sắp bị địch nhân phá vỡ, nhưng La Giản cũng có chút may mắn, tường trong huyệt mộ đều được kiến tạo phi thường kiên cố rắn chắc, mặc kệ đất rung núi chuyển, huyệt mộ đứng vững một ngàn năm này, vẫn không sụp đổ, không thể phủ nhận rằng, kiến trúc của cổ nhân... chính là một kỳ tích.
La Giản không hề chậm trễ, lập tức bò vào cửa động phía sau tranh chữ, sau khi đi vào thì thuận tiện buông tranh chữ xuống, cố định khiến nó không đong đưa, thời điểm La Giản làm động tác này, cậu cũng nghe thấy âm thanh bức tường sụp đổ, dường như địch nhân rốt cuộc phá hủy bức tường, nổ ra một cái động lớn! Nhưng bởi vì trên vách tường có quá nhiều khe nứt, toàn bộ bức tường đều sụp xuống!
Toàn bộ vách tường sụp xuống dường như còn gây ra một số biến động trong huyệt mộ, sâu phía dưới nền đất không chỉ truyền đến âm thanh cơ quan mà còn cả chấn động mơ hồ, phảng phất như động đất.
La Giản cũng may mắn, bởi vì cả mặt tường sụp đổ, đại bộ phận Tàng Bảo Các sẽ bị hủy, bên trong chất đầy không ít đá vụn nham tạch, tạo thành trở ngại lớn nhỏ với địch nhân bên ngoài, tóm lại, nổ nát bức tường, những người này ngược lại tạm thời không thể tiến vào Tàng Bảo Các.
Nhưng trái lại, nếu La Giản không tìm được thông đạo phía sau tranh chữ, thì có khả năng lớn cậu sẽ bị đá tảng khi vách tường vỡ vụn đè lên, ngược lại sẽ chết càng nhanh.
La Giản không dám dừng lại, tranh chữ trên bức tường còn lại dường như cũng không bị bức tường kia sụp đổ lan tới, mà La Giản phía sau tranh chữ, nuốt nước miếng, chật vật quỳ rạp trên mặt đất, thật cẩn thận không phát ra âm thanh gì.
Ngay sau đó, sau khi tiến vào cửa động, La Giản liền theo thông đạo mà bò! Lúc này thông đạo phi thường nhỏ, nhỏ đến mức nào? Nhỏ đến mức La Giản chỉ có thể như con sâu lông mà nhúc nhích về phía trước.
La Giản lúc này không có đèn pin, thông đạo nhỏ hẹp này một mảng tối đen, cũng may lúc trước cậu đã lấy một viên dạ minh châu trong Tàng Bảo Các, tuy ánh sáng phát ra không nhiều nhưng chút ít còn hơn không.
Hơn nữa hạt châu này không lớn, La Giản há mồm liền có thể cắn nó trong miệng, vì thế liền dứt khoát cắn viên dạ minh châu trong miệng, hai tay bò trên mặt đất, từng chút nhích về phía trước.
Sau khi bò một lúc, những địch nhân bên ngoài dường như đã tiến vào Tàng Bảo Các, bởi vì La Giản nghe thấy tiếng bước chân cùng âm thanh ho khan, cậu phỏng đoán, đại khái là tro bụi khi bọn họ phá tường bay lên quá nhiều, cản trở tầm nhìn, nhưng khi nào bọn họ có thể tìm thấy cửa động phía sau tranh chữ, thì La Giản không thể đoán được.
La Giản cần bò nhanh hơn, mau chóng thoát khỏi thông đạo hẹp này, nhưng nơi này thực sự quá hẹp, La Giản cảm giác thông đạo hẹp này càng lúc càng hẹp, thời điểm bắt đầu bò La Giản cũng không cảm thấy chen chúc như vậy, nhưng khi bò càng sâu, La Giản cảm thấy thân thể mình như bị nham thạch bốn phương tám hướng ép tới.
"Đáng chết." Không biết bò bao lâu, La Giản nhổ dạ minh châu ra, ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong thông đạo, vẫn một mảng đen thui.
Buồn cười chính là, thông đạo này quá hẹp, giờ phút này, La Giản thậm chí không thể quay đầu lại nhìn phía sau, cũng không biết những người đó đã tìm thấy cửa động phía sau tranh chữ hay chưa, thậm chí cũng không biết đối phương có thể đã bò vào theo cậu hay chưa?
"Làm sao bây giờ? Thông đạo này càng lúc càng hẹp, tiếp tục bò không chừng lại bị kẹt không thể nhúc nhích bên trong, nhưng cũng không thể lui về đằng sau, đằng sau liền có địch nhân chờ mình."
La Giản mồ hôi đầy đầu, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề, nguyên nhân có thể là thông đạo này quá hẹp, có cảm giác không khí không thể lưu thông được, La Giản phát hiện thân thể mình có biểu hiện thiếu Oxy, cậu đầu váng mắt hoa, trước mắt biến thành một mảng màu đen.
"Không... không được..." La Giản dừng sức lắc đầu, cúi đầu xuống cắn một ngụm trên mu bàn tay, dùng đau đớn để bảo trì thanh tỉnh, cậu biết mình không thể lùi bước, cho dù thực sự bị kẹt chết trong thông đạo này, La Giản cũng không thể lùi về phía sau.
"Nhất định có thể ra ngoài, La Giản, vừa rồi mày không phát hiện sao? Trước mày cũng đã có người tiến vào Tàng Bảo Các, hắn cũng đồng dạng phát hiện thông đạo đằng sau tranh chữ này, hơn nữa cũng đã bò vào đây, mày chỉ cần tiếp tục bò là được... tiến về phía trước..."
La Giản vừa an ủi bản thân vừa tiếp tục bò, sau khi bò một khoảng thật dài, La Giản không thể không dừng lại, vì phía trước thông đạo có thứ gì đó chặn đường cậu, dạ minh châu trong tay chiếu sáng vật thể trước mắt La Giản, cũng chiếu sáng gương mặt trắng bệch của cậu.
"Xong... xong rồi..."
La Giản trợn mắt há mồm nhìn thi thể trước mắt, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, nháy mắt khiến La Giản lên cơn sốc!
Đúng vậy, trong thông đạo càng bò càng hẹp, có một bộ thi thể chặn đường La Giản!
La Giản không thấy mặt thi thể, thậm chí không thể nhìn thấy nửa người trên đối phương, bởi vì thân thể đối phương bị kẹt trong huyệt động, La Giản chỉ nhìn thấy hai đùi thi thể và giày! Thi thể này đã hư thối chỉ còn bộ xương trắng, quần áo hắn mặc không giống người hiện đại, có thể là bọn trộm mộ ngày xưa, cũng có thể là người bị bồi táng nhưng chưa chết, sau khi bò ra từ quan tài thì du đãng tìm lối ra, sau đó bị kẹt trong thông đạo này mà chết đi.
Nhưng vô luận sự thật là thế nào, đối với La Giản, thi thể xuất hiện ở nơi này, không có ý nghĩa nào khác – đúng vậy, thông đạo này là một tử lộ!
Thi thể chặn đường La Giản, a... Nói không chừng đằng trước căn bản không có đường! Nhưng cũng không thể lùi về sau, La Giản không biết mình đã bò được bao xa, nhưng cách Tàng Bảo Các không quá xa, cậu vẫn còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện! Làm sao bây giờ? Đây hoàn toàn là... bị ép vào tuyệt cảnh.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn
- Chương 69