Chương 68

Trong tích tắc, La Giản đã cho rằng mình chết chắc rồi, tiếng bước chân của những người kia áp sát trong gang tấc, cho dù lần này La Giản lại ngừng thở, cũng không thể tiếp tục lừa gạt bọn họ. Tim La Giản co lại, dựa vào cửa đá không nhúc nhích. Nếu cửa đá không mở ra, thì đường hầm này chính là ngõ cụt, La Giản cần chuẩn bị tốt rằng mình sắp bị phát hiện.

Cậu đã không còn đường lui.

Nhưng một giây trước đó, La Giản đột nhiên cảm giác được tường đá mình đang dựa lưng vào đột nhiên chuyển động.

La Giản thực sự đã đoán đúng, lúc chủ mộ thất mở cửa lần thứ hai, quả thực là đồng bọn của đội ngũ quân địch tìm tới, nhưng không phải là hai người, chỉ có một người đã từng gặp qua, hơn nữa đã giao thủ cùng Đoạn Ly, là tên hề kia, còn một đồng đội của bọn chúng đến lúc này vẫn không rõ tung tích.

Tuy nhiên, đồng bạn không rõ sống chết ra sao, đội trưởng Quỷ Hút Máu lại không thèm để ý, bọn họ lại lần nữa mở ra quan tài đá trong chủ mộ thất, lại phát hiện ra thi thể vốn dĩ nằm bên trong – cũng chính là La Giản, đã thần bí biến mất, trong quan tài đá chỉ còn mũ mềm rơi ở đó.

Đối mặt loại tình huống này, là quân sư của đội ngũ, cô nàng tóc dài kia lập tức đưa ra phỏng đoán của mình, nói: "Nếu không phải có người sử dụng biện pháp nào đó mang thi thể đi, vậy chính là thi thể kia tự mình chạy đi, hoặc nói cách khác... Kia, căn bản không phải thi thể."

Tráng hán thẳng tính lập tức phát biểu ý kiến bản thân: "Nhưng lúc trước cô còn sờ cổ thi thể kia, rõ ràng không có mạch đập."

Tráng hán vừa dứt lời, đội trưởng Quỷ Hút Máu đột nhiên vươn tay đặt lên vai tráng hán, người đàn ông này sắc mặt trắng bệch, ngay cả tay cũng gầy ốm tái nhợt, không chỉ gầy ốm, lại còn một sự lạnh lẽo khác thường, móng tay bén nhọn như lưỡi dao, khiến đại tráng hán thân cao hơn đội trưởng Quỷ Hút Máu cả một cái đầu cũng không nhịn được mà run lập cập.

"Có một số loại người không có mạch đập, vẫn có thể tồn tại. Ví dụ như ta." Giọng đội trưởng Quỷ Hút Máu đặc biệt trầm thấp, đôi mắt ánh lên sắc đỏ quỷ dị, dưới khóe mắt có bọng mắt sâu sâu, hắn dường như đang cười, nhưng độ cong khóe miệng lại khiến người ta sợ hãi.

Tráng hán tựa như cũng bị đội trưởng nhà mình dọa sợ, chất phác một câu cũng không nói. Nhưng tên hề vừa trở về đơn vị lại phi thường hoạt bát, nhấc đệm mềm trong quan tài đá lên, thực mau liền phát hiện bên trong quan tài đá có một đường hầm bí mật, tên hề lập tức cười nói: "Xem ra tôi đã phát hiện nguyên nhân khiến thi thể biến mất."

"Được rồi, chúng ta có thể thử mở và xuống dưới nhìn xem." Cô nàng tóc dài nói, chỉ đạo tên hề mở cửa đường hầm bí mật ra, bên dưới cánh cửa là cầu thang La Giản đã đi qua, đèn pin trong tay chiếu xuống, mọi người đều không thể đoán được cầu thang nhỏ hẹp này cuối cùng sâu bao nhiêu, vì thế cô nàng tóc dài đưa ra ý kiến, kiến nghị một người ở lại chủ mộ thất, còn những người còn lại xuống dưới kiểm tra.

Đương nhiên, người phải ở lại là tráng hán vai u thịt bắp kia, nguyên nhân là hình thể hắn quá khổng lồ, đường hầm chỉ đủ một người đi qua, cầu thang phía dưới cũng thực nhỏ hẹp, nếu tráng hán đi vào, hắn không thể không cong lưng khom đi.

Vì thế tráng hán bị để lại, cô nàng tóc dài cùng tên hề và đội trưởng Quỷ Hút Máu, ba người dọc theo cầu thang đi xuống, dọc đường đi cũng không gặp bất kì nguy hiểm nào, lập tức liền nhận ra cửa đá trước mặt, cùng mảnh nhỏ quần áo thi thể kia mặc trên người.

"Tại sao lại muốn cắt quần áo?" Tên hề nghe bọn họ nói tới thi thể trong quan tài đá, tỏ vẻ phi thường khó hiểu.

Cô nàng ngẫm nghĩ, đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi giả thiết một chút, nếu thi thể vừa rồi chúng ta phát hiện trong quan tài đá, thực sự là thi thể của chủ nhân ngôi mộ này, vậy hắn hẳn là người cổ đại."

"Đây là điều đương nhiên." Tên hề xoa xoa trang điểm lem nhem trên mặt mình, tiếp tục nói: "Tuy rằng trong mật thất không có chứng cứ xác thực, nhưng lịch sử ngôi mộ này tuyệt đối vượt qua ngàn năm, cũng không cần tìm hiểu xem nó thuộc niên đại nào, nhưng người bị chôn nơi này tuyệt đối đều là cổ nhân."

"Mật thất tuy không có tiết tháo, loại biểu diễn xiếc người chết sống lại cũng không còn mới lạ, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy người chết sống lại lại xé bỏ quần áo của mình." Cô nàng ngồi xổm xuống, nhặt lên một mảnh quần áo nhỏ.

Đội trưởng Quỷ Hút Máu nghe xong: "Ý của cô là?"

Cô nàng tóc dài kia không hổ là quân sư đầu bảng của đội ngũ, vừa mở miệng ra nói, lập tức đoán trúng tình cảnh của La Giản: "Nếu thực sự là cổ nhân, vậy hắn hẳn đã quen thuộc loại quần áo ống tay áo vạt áo to rộng. Ngược lại, nếu là người hiện đại mặc loại trang phục phức tạp này, mỗi bước đi khẳng định đều ngã một lần, hơn nữa hắn nhất định rất hoảng loạn, vội vã muốn chạy trốn, loại trang phục vướng bận này là trở ngại đối với hắn, hắn cũng không thể dễ dàng cởϊ qυầи áo ra, thế nên biện pháp duy nhất chính là xé bớt quần áo, bỏ đi những phần vướng bận, như thế liền có thể cử động tự do."

"Nói cách khác, thi thể vừa rồi chúng ta nhìn thấy, là ai giả trang?" Đội trưởng Quỷ Hút Máu liếʍ liếʍ miệng, phảng phất như nảy lên hứng thú: "Thật thú vị, cư nhiên có người dám giả chết trước mặt chúng ta, còn giả đến thiên y vô phùng*, thậm chí ngay cả tôi cũng không phát hiện ra."

*thiên y vô phùng: Áo trời không có vết chỉ, có nghĩa là không có sơ sót nào.

"Người này sử dụng phương pháp giả chết để lừa gạt chúng ta, điều này có nghĩa hắn kiêng kị chúng ta, biết bản thân không thể đối kháng được, điều này có nghĩa hắn không có người hỗ trợ, mà là lẻ loi một mình – nói cách khác, chúng ta phát hiện được một con mồi lạc đàn đáng yêu." Cô nàng tóc dài nheo mắt lại, cực kỳ thần kỳ mà suy đoán chuẩn xác khốn cảnh của La Giản, thật là chỉ số thông minh cùng lực quan sát đáng sợ.

"Mặc kệ là tình huống gì, chúng ta cứ tiếp tục xuống rồi tính, đằng nào cũng sẽ gặp được con mồi đáng yêu kia phải không!" Tên hề hưng phấn dị thường, lập tức lướt qua cô nàng đi tuốt đằng trước, nhưng một lúc sau, tên hề không thể không dừng chân.

"Ngõ cụt." Tên hề nói như vậy, một mạch đi hết câu thang, xuất hiện trước mặt bọn họ lại là vách tường trụi lủi, không có cửa hoặc là đường ra nào, cái gì cũng không.

"Không hợp lý." Đội trưởng Quỷ Hút Máu đứng sau lưng cô nàng tóc dài, giơ đèn pin chiếu lên chỗ sâu trong cầu thang, ánh sáng đèn pin rất dễ dàng mà chiếu sáng toàn bộ không gian nhỏ hẹp này, cầu thang nhỏ hẹp khiến người hít thở không thông này, ngoài vài người ở đây, không còn gì khác.

"Không có khả năng, chúng ta một đường đi tới, cũng không phát hiện cửa ẩn nào, con đường này chỉ có một, cái tên vừa giả trang thi thể kia, chẳng lẽ biến mất vào hư vô?" Cô nàng nghi hoặc nhăn mày, đôi tay khoanh trước ngực mà suy ngẫm, ánh mắt cũng thỉnh thoảng lại liếc nhìn vách tường trụi lủi cuối con đường.

"Nhất định có cửa ẩn." Cô nàng tóc dài nói vậy.

"Chưa biến mất, vẫn còn ở đây." Đội trưởng Quỷ Hút Máu đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi ngửi thấy mùi của hắn, ngoài chúng ta, vừa rồi quả thật có người còn ở nơi này."

"Nhưng mà cái gì cũng không có." Tên hề cầm đèn pin lúc bật lúc tắt, ánh sáng đèn pin cũng theo đó mà lúc sáng lúc tối. Tính cách tên hề khá lớn mật tùy ý, cầu thang nhỏ hẹp này khiến cả người hắn khó chịu, lập tức nhảy về phía cuối con đường, sờ tới sờ lui trên vách tường kia, muốn tìm kiếm cơ quan có khả năng tồn tại.

Nhưng sau khi sờ soạng một lượt, tên hề không tìm thấy cơ quan, chân lại dẫm phải một vật trên mặt đất, sau đó tên hề nhặt lên, là một đèn pin loại nhỏ.

"Lại là một cái đèn pin." Tên hề nói với hai đồng đội của hắn, ba người liếc mắt nhìn nhau, cô nàng kia liền nở nụ cười: "Nói không chừng, sau vách tường này, chính là thi thể chúng ta đang tìm kiếm."

Cô nàng vừa nói xong, ba người dường như đồng thời nhìn về phía cuối cầu thang, nhìn vách tường trụi lủi kia.

Mà theo như lời cô nàng, La Giản quả thật đang đứng phía sau vách tường, cách đội ngũ quân địch chỉ có một bức tường, cậu gắt gao cắn miệng, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Bởi vì một giây trước đó, giây phút mà La Giản cho rằng mình chết chắc rồi, cửa đá sau lưng cậu lại chuyển động theo một phương thức độc đáo, cánh cửa này vẫn chưa "mở ra", mà là cả mặt tường cùng "xoay", bởi vì lúc ấy La Giản đang dựa vào trên cửa đá, thời điểm vách tường xoay, cậu cũng theo đó mà xoay qua, lấy một phương thức xảo diệu mà từ cầu thang đường hầm tiến vào một mộ thất thần kỳ khác.

Nhưng giờ phút này La Giản căn bản không có tâm tư quan sát mộ thất mình đang đứng, cậu chỉ chú ý tới âm thanh truyền tới từ sau mặt tường, những kẻ địch kia đang nói chuyện cách La Giản chỉ một bức tường, La Giản biết bản thân còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, thậm chí tình cảnh hiện nay của cậu, chỉ có thể khiến bản thân càng thêm nguy hiểm.

La Giản không biết cơ quan quay của vách tường hoạt động thế nào, lúc ấy cậu đang dựa lưng trên cửa đá, dường như cũng không ấn phải cái nút hoặc chỗ nào kỳ quái, nhưng đột nhiên, vách tường liền toàn bộ xoay lại, mà cửa đá La Giản đang dựa lưng lên cũng qua đó mà quay theo, thực giống cửa quay hiện đại.

La Giản không có nhiều thời gian, cậu cần chạy khỏi mộ thất này trước khi kẻ địch phát hiện ra phương pháp khởi động cơ quan, bởi vậy La Giản lập tức liền dạo một vòng quanh mộ thất này.

Hoàn toàn không giống chủ mộ thất trước đó La Giản đã đi qua, mộ thất hiện tại cậu đang đứng là một không gian thực nhỏ hẹp, cảm giác như Tàng Bảo Các sau ám đạo, mộ thất này tuy nhỏ nhưng chất đầy các loại tài bảo, các loại đồ gốm lớn nhỏ, tiền tệ rơi đầy đất, mấy rương vàng bạc, trang sức tinh xảo, vũ khí tinh xảo, thậm chí còn có một loạt các kệ sách, trên kệ tràn ngập các loại sách cũ nát, không chỉ có sách làm từ giấy, mà sách gỗ càng thêm cổ xưa cũng có, La Giản thậm chí còn thấy vài giá trong đó treo quần áo hoa lệ của nữ nhân cổ đại.

Càng thêm thần kỳ chính là, lúc trước La Giản đã làm rơi đèn pin duy nhất có thể chiếu sáng ở bên ngoài, nhưng ở trong căn phòng tựa như Tàng Bảo Các này, La Giản một chút cũng không thấy tối tăm, có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ! La Giản hơi quan sát một chút, phát hiện trên tường nạm rất nhiều đá lân quang giống loại La Giản đã nhặt được trước đó, không chỉ có đá lân quang, còn có không ít dạ minh châu.

Hỏi sao căn phòng này sáng như vậy.

La Giản xoay vài vòng quanh Tàng Bảo Các, những đồ vật tinh xảo, thập phần có giá trị đều được bày biện thực chỉnh tề, tuy nhiên, có thể nguyên nhân do những cơ quan trong huyệt mộ chuyển động, gây nên một số động đất nhỏ, cho nên đồ vật bày biện trong căn phòng này có chỉnh tề thế nào, cũng có không ít bị rơi trên mặt đất, gốm sứ yếu ớt thì đã vỡ nát không thể nát hơn.

Chỉ tiếc La Giản căn bản không có chút nào hứng thú với đám tài bảo đó, cậu tới lui tìm cửa ra, nhưng không biết có phải do ông trời đối nghịch hay không, La Giản cũng không tìm được cửa ẩn trong Tàng Bảo Các này, ngoại trừ cái tường xoay kia! Nói cách khác, nơi này là ngõ cụt triệt để!

Kẻ địch bên ngoài vách tường dường như vẫn đang nghị luận cái gì đó, âm thanh thỉnh thoảng lại truyền đến, truyền vào lỗ tai La Giản, tuy rằng không nghe được rõ ràng, cũng không biết hành động tiếp theo của bọn họ, nhưng La Giản vẫn bất an.

Sau đó, La Giản nóng nảy, cậu lo lắng, bực bội đi một vòng lại một vòng quanh Tàng Bảo Các, thuận tiện đạp nát mấy thứ đồ gốm rơi trên đất, lại phá hư một vài văn vật trân quý. Tuy nhiên trong quá trình này La Giản bỗng nhiên đá phải vật cứng gì đó, đâm chân La Giản đau đớn một trận, cúi đầu nhìn, là một pho tượng trên mặt đất.

Lại là pho tượng.

La Giản nhíu mày, trước đó cậu nhìn thấy trong chủ mộ thất rất nhiều pho tượng to lớn, nhưng khiến La Giản trước sau cảm thấy khó hiểu chính là, tại sao đều là tượng yêu ma quỷ quái? Trên tờ giấy không phải đã viết, đây là thần mộ một dân tộc nào đó kiến tạo vì thờ phụng Thần Minh của bọn họ sao?

Tuy nhiên nói tiếp...

La Giản lại nghĩ tới lời đối loại của mấy người đội ngũ quân địch, bọn họ dường như đã nói qua, nơi này là quỷ mộ, quỷ vương.

Nhưng tại sao? Tại sao địch nhân lại cho rằng đây là quỷ mộ. Mà La Giản vẫn tin rằng nơi này là thần mộ. Điều này có liên hệ gì với chuyện xưa mà những bức tranh đã nói tới?

La Giản không thể phỏng đoán được gì từ chút ít manh mối hiện tại, cái đầu nôn nóng của cậu trái lại bình tĩnh một chút, cúi đầu ngồi xổm định nhấc pho tượng trên mặt đất lên, nhưng khi La Giản dùng sức kéo pho tượng kia, phát hiện pho tượng này bị cố định hoàn toàn.

Pho tượng phi thường nhỏ, là bản thu nhỏ của tượng sói mặt quỷ trong chủ mộ thất, thân sói lại mọc ra mặt quỷ hung tợn, khiến người phá lệ rùng mình.