Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 59: Mai cốt chi địa (5)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“A, may mắn thật, ở đây có hai người.”

Trong lúc La Giản và Phong Vũ Lam nằm hôn mê trong đường hầm, đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện.

Đúng vậy, đó là người đàn ông trong đội đối thủ. Hắn trang điểm trông thật quái dị, tóc xoăn tự nhiên dài đến eo, trên mặt vẽ mấy hình kỳ quái, mặt trát đầy phấn, môi thì đỏ tươi, chiếc mũi hồng hồng, cứ như một tên hề. Gương mặt và hình dáng không giống người Chấu Á, cũng có thể là con lai, trên đầu đội chiếc mũ cao, nhưng lại rách nát.

Trang phục của hắn cũng rất rách rưới, áo khoác dày lũng vài cái lỗ, quần cũng chẳng còn nguyên vẹn, trên bắp chân được quấn vải đen, đáng chú ý nhất là, hắn đi chân trần, không mang giày.

Chúng ta tạm thời sẽ gọi khách không mời này là ‘Chú Hề’, bởi vì hắn đang giả trang như một tên hề, đương nhiên hắn chẳng có thiện ý gì đâu, nhìn hai người dưới đất như hai miếng thịt mỡ.  

Về phần vì sao Chú Hề xuất hiện ở đây? Vậy thì kể ra rất dài dòng. Trong chiến trường, khi mật thất đưa người chơi vào, trăm phần trăm sẽ tách mọi người ra, mỗi người một nơi, mật thất sẽ chọn những nơi khác nhau mà đưa vào.

Nếu bạn may mắn, nơi gần nhất sẽ là đội viên của mình. Nhưng nếu bạn xui xẻo lắm lắm, thì sẽ bị ném vào vòng vây của địch, đương nhiên tình huống này cũng rất hiếm thấy, chung quy ‘ý thức mật thất’ cũng rất nhân từ, nó sẽ không đưa mọi người vào đường chết đâu, trong bất cứ lúc nào, nó cũng sẽ để lại một ô cửa sổ cho bạn.

Hình như Chú Hề có hơi xui xẻo, hắn vừa tỉnh lại không lâu, đang lang thang trong mộ huyệt, vô tình đi vào một gian mộ thất, sau khi mở nắp quan tài, phát hiện bên trong có một người, có vẻ là kẻ địch. Lúc ấy chú hề cảm thấy mình rất may mắn, bởi vì gã phát hiện kẻ địch còn chưa tỉnh lại, trên vách quan tài còn dán mảnh giấy của mật thất, Chú Hề nhanh chóng quyết định cầm lấy vũ khí chuẩn bị gϊếŧ chết kẻ địch……

Nhưng dao còn chưa xuống, kẻ địch đột nhiên mở mắt, một thanh đao dài không biết từ đâu xuất hiện kề cổ Chú Hề, chỉ thiếu một chút thì đầu của hắn đã mất.

Nhưng Chú Hề cũng đâu phải gà mờ mới đến, đương nhiên sẽ không vì chuyện thế này mà khẩn trương, hắn chỉ cần bình tĩnh chiến đấu, gϊếŧ chế kẻ địch, dành được phần thưởng. Chỉ là không ngờ đến việc, đối phương còn bình tĩnh hơn cả hắn.

Chú Hề nhanh chóng nhận ra mình đánh không lại kẻ địch trong quan tài này, thực lực của đối phương bỏ xa hắn, vì thế hắn nhanh chóng thay đổi chiến lược, sở trường của hắn là chạy trốn, rất nhiều người chơi có sở trường này không hẹn mà nhận ra rằng, trong mật thất trốn thoát mới là lựa chọn chính xác nhất.

Chú Hề đã thành công, di chuyển xung quanh mộ huyệt phức tạp đã cắt đuôi được kẻ địch, thế nhưng chờ lúc hắn nhận ra, hắn đã đi vào trong một kết giới nhỏ, có vẻ là một cơ quan khi xây mộ, dựa theo cách nói của người cổ đại, kết giới này còn được gọi là ‘Trận’.

Vì phá giải trận pháp, Chú Hề nhanh chóng tìm đến tâm trận, ở một bên hồ nước, thế nhưng năm bình gốm đã bị mở ra, trong đó có một cái còn bị vỡ, chỉ có thể gϊếŧ chết con quái vật đã chạy trốn, mới có thể phá trận.

Trong lúc đang tìm quái vật, Chú Hề cứ vậy tìm thấy hai tên gà mờ nằm ngất dưới mặt đất.

Lúc này Chú Hề cảnh giác hơn nhiều, vì để không lặp lại bi kịch trước đó, hắn lấy một cây gậy trúc thật dài, chọt chọt vào La Giản. La Giản đáng thương bị trúng kịch độc, tuy chất độc đã bị rắn nhỏ cậu nuôi hút sạch, nhưng cơ thể và thần kinh đã bị tê liệt khiến cậu không thể tỉnh ngay được, cho dù có người cầm gậy chọt, cậu cũng không có phản ứng.

Chú Hề liếʍ đôi môi đỏ tươi của mình, cảm thấy có lẽ đây là may mắn, hắn rút dao ra, quyết tâm phải làm thịt hai con dê béo này.

Chú Hề từng là bác sĩ ngoại khoa, không thể không nói bác sĩ ngoại khoa này tuy công việc là cứu sống người, nhưng cũng máu lạnh hơn người bình thường rất nhiều, chung quy cả ngày cầm dao cắt lên người người khác, không cẩn thận có thể gϊếŧ chết một người, giác ngộ sát sinh so với người thường rất cao.

Vì thế vũ khí mật thất cho chú hề là một con dao giải phẫu, rất phù hợp với bản tính của hắn.

Nhưng cũng đã nói, chú hề là một gã khá xui xẻo, hắn ngồi cạnh La Giản, vừa giơ cao dao giải phẫu chuẩn bị cắt lên động mạch chủ trên cổ cậu, thì sau lưng vang lên một giọng nói, lạnh lùng đến hắn sởn cả tóc gáy.

“Mày thích máu không?” Đoạn Ly yên lặng xuất hiện sau lưng Chú Hề, không một tiếng động, xuất quỷ nhập thần còn hơn cả mấy con ma, Đoạn Ly khoát một tay lên vai chú hề, làm hắn sợ đến mức cả người run rẩy.

Kinh ngạc chỉ trong chớp mắt, người chơi lão luyện có thần kinh rất vững vàng, bọn có đều có ý niệm sống sót mãnh liệt, mà trong mật thất, hơn thua ở nhau chính là ý chí của ai kiên định hơn, ai có thể làm tinh thần đối phương tan rã trước?

“Xem ra tao không thể bỏ mày lại nhỉ.” Chú hề vuốt mũ, kéo vàng nón xuống thấp, che khuất nửa khuôn mặt dưới bóng tối, quay đầu nhìn Đoạn Ly mỉm cười, trên mặt hắn trang điểm như tên hề, khi cười lên nhìn như khóe môi rách ra kéo lên đến mang tai, hiệu quả về thị giác tuyệt đối đáng sợ!

Nhưng nếu so xem ai đáng sợ hơn, Đoạn Ly chắc chắn không thua kém kẻ nào, mỗi khi chiến đấu gã có thói quen đeo mặt nạ, bởi vì mặt bị hủy, nên hắn đeo rất nhiều loại mặt nạ khác nhau, như mặt quỷ dữ tợn, hồ ly gian xảo, chim ưng sắc bén, hoặc là

… một chiếc mặt nạ trắng không có ngũ quan.

Vừa quay đầu lại nhìn thấy một gương mặt không mắt không mũi, chú hề thật sự đã hoảng sợ, theo bản năng ném đao giải phẫu ra, dao phẫu thuật của hắn cũng có thế lấy để phi, còn có kỹ năng tự động thu về, nói cách khác hắn có thể phi dao vô hạn, nhất là… hắn có rất nhiều cách dùng dao.

Đoàn Ly hoàn toàn không để công kích của hắn vào mắt, thanh đao dài trong tay xoay chuyển ngăn chặn tất cả dao phi, tên hề cũng biết mình đánh không lại đối phương, suy nghĩ nhanh chóng nảy ra một ý, đột nhiên cười dữ tợn chụp lấy cánh tay La Giản che cho mình.

“Đây là đồng đội của mày đúng không?” Chú Hề siết chặt cổ La Giản, cười dữ tợn trừng mắt nhìn Đoạn Ly: “Chúng ta giao dịch công bằng nhé, mày để tao đi, tao thả nó ra, thế nào?”

Đoàn Ly cười lạnh, từng bước đi về phía Chú Hề, giọng nói dưới mặt nạ cực kỳ lãnh đạm: “Thật ra mày cũng có thể chọn gϊếŧ nó.”

Lòng Chú Hề chùng xuống, đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, hắn nhịn không được lùi về phía sau một bước, cố gắng bình tĩnh: “Nó không phải là đồng đội của mày sao?”

“Mày biết không?” Đoạn Ly đáp lời: “Trước kia tao ở trong mật thất có một biệt danh rất nổi tiếng, người khác gọi tao là Người Không Mặt, bởi vì tao luôn đeo mặt nạ nên không ai biết tao là ai, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu chính là, tao thích lẻn vào một số đội ngũ, thu hoạch lòng tin của đội viên, sau đó đâm sau lưng họ, ai cũng không thấy gương mặt thật của tao, nên bọn chúng mới gọi tao là Người Không Mặt.”

Đoàn Ly mở tay ra, nhìn chú hề: “Mày nghĩ, tao như vậy, sẽ quan tâm cái gọi là tính mạng của đồng đội à?”

Đoàn Ly nói xong, rút trường đao ra, sau lời uy hϊếp này, Chú Hề càng thấy nặng lòng, tệ nhất chính là, hình như Chú Hề đã từng nghe qua cái tên ‘Người Không Mặt’, còn biết được từ miệng của đội trưởng, trong tay hắn là La Giản đang hôn mê, nên chú hề phải dùng hết sức để nâng cậu, cho dù lấy làm bia đỡ cũng rất trói buộc.

Trong lúc đang do dự, Đoạn Ly đã rút đao đâm đến, hoàn toàn không quan tâm đến La Giản mà đâm vào Chú Hề, Chú Hề nhìn thôi đã hiểu, tên biếи ŧɦái đáng sợ này thật sự muốn đâm hắn cùng đồng đội của mình! Tính đâm xuyên cả hai!

Chú Hề sợ đến mức ném La Giản đi, xoay người mở kỹ năng chạy trốn đặc biệt, một bước đã cách mấy mét, sau đó biến mất trong bóng tối, Đoạn Ly cũng lười đuổi theo, cúi đầu nhìn La Giản đang ngã trên người mình, động tác kia gã làm chỉ để hù Chú Hề mà thôi, đương nhiên sẽ không đâm trúng La Giản.

Đoàn Ly bĩu môi, nhấc La Giản lên để cậu nằm dưới đất. Sau đó đi đến bên cạnh Phong Vũ Lam, đối xử hoàn toàn khác biệt, ôm A Lam lên như công chúa, sau đó đặt mông ngồi xuống đất để hắn không nằm dưới đất lạnh, cảm thấy không yên tâm, bắt đầu kiểm tra cơ thể cho Phong Vũ Lam, khụ khụ, thật ra là lấy tay mò vào quần áo sờ các kiểu.

Sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, gã cảm thấy nơi tối tăm này không thể ở lâu, lại nhìn La Giản ngã nhào ở bên cạnh, một tay gã vắt Phong Vũ Lam lên vai, một tay móc La Giản quanh eo, nghênh ngang đi trong đường hầm, một mình Đoạn Ly khiêng hai người đàn ông cao 1m7 nặng trên dưới sáu bảy mươi ký mà thoải mái đến muốn chết.

Thật ra Đoạn Ly không hiểu rõ cấu tạo của mộ thất, nhưng gã lại cực kỳ rành rọt về trận pháp, vũ khí của gã là một thanh đường đao thời cổ, có nghĩa là mật thất định vị gã như một hiệp khách ngày xa xưa vậy, bởi vì mỗi lần trải qua một mật thất, những phần thưởng Đoạn Ly nhận được toàn là tinh túy văn hóa cổ, tỷ như kỳ môn bát quái.

Nên gã đã học qua trận pháp, đao pháp, nội công, khinh công, nhưng lại am hiểu dùng độc, đam mê là tự nuôi một số thực vật lạ có độc, đương nhiên gã thích nhất là, gϊếŧ người…… điểm này mật thất chỉ định thân phận hiệp khách cho gã hoàn toàn không phù hợp.

Nhưng Đoạn Ly là người rất lý trí, khi cần hắn có thể khống chế du͙© vọиɠ của chính mình.

Tỷ như Phong Vũ Lam lúc này không chút đề phòng nằm trong lòng gã đây, gã không thú tính xé nát quần áo của vật nhỏ đáng thương này chà đạp hắn một trăm lần, tuy Đoạn Ly gã rất muốn làm vậy……
« Chương TrướcChương Tiếp »