Chương 53: Bóng ma

La Giản quyết định giúp chú mình tìm ra tên theo dõi kia, ngày hôm sau lập tức hành động, cậu bắt đầu đi theo ông 24/24, từ sáng sớm đến đêm khuya ăn uống ngủ nghĩ cũng phải theo sát, hành vi này cực kỳ điên cuồng, thế nhưng cha mẹ La Giản đã lâu không thấy con trai, nhớ con quá nhiều, thương con nên để cậu muốn làm gì thì làm.

Tuy chú La Giản không thích bị theo sát thế này, nhưng ông cũng không từ chối, rất rõ ràng, La Giản thật sự phát hiện ra vấn đề.

Công việc của chú La Giản là trông chừng cửa tiệm của mình, tuổi ông đã lớn, không còn nhanh nhẹn nữa, nên ông tìm một học sinh làm việc ngoài giờ đến giúp, công tác không nhiều, khi rảnh ông có thể đọc sách, trồng hoa nuôi chim chóc, sống qua ngày cũng rất thảnh thơi.

La Giản theo một ngày, đa số thời gian đều ở trong cửa tiệm của chú, có lúc đi lại xung quanh, cậu không phát hiện việc đặc biệt hay quái nhân nào. La Giản rất tin tưởng vào trực giác, tuy rằng cậu chiến đấu không nhiều, nhưng đã trải qua những lần sinh tử khó tin, nó tạo nên trực giác đáng ngạc nhiên, cho dù chính cậu cũng không thể nói rõ cảm giác đó là gì.

Buổi sáng vẫn không xảy ra chuyện gì, nhưng đến tối, La Giản chú ý đến một việc lạ, cậu phát hiện thật sự có người đang theo dõi chú mình, hay nói đúng hơn là theo dõi cửa tiệm, không những thế người kia còn che giấu rất tốt, mặc dù La Giản có thể cảm giác được tầm mắt của đối phương, nhưng vị trí cụ thể của đối phương ở đâu, La Giản không tìm được.

La Giản cũng không lo lắng lắm, vì tầm mắt của đối phương không có ác ý.

Nhưng cảm giác bị người khác theo dõi như vậy rất khó chịu, La Giản nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định bắt tên đó, cậu nói với chú một tiếng, sau đó một mình rời khỏi cửa tiệm, dọc theo vỉa hè đi về phía trước, ban đầu cậu sẽ có cảm giác bị giám sát chặt chẽ, thế nhưng sau khi đi một khoảng, cảm giác kia liền biến mất.

La Giản leo lên một chuyến xe buýt, đi một vòng quanh thị trấn, sau đó trở về cửa tiệm của chú. Cậu ngồi xuống một chiếc ghế đá ven đường, tay cầm một cuốn tiểu thuyết không biết mua từ nhà sách nào, làm như đang đọc sách nhưng thật ra đang quan sát xung quanh.

Ngồi đó chừng nửa tiếng, cậu thầm nói trong lòng, cậu phát hiện có bốn mục tiêu khả nghi. Có một người đàn ông đang ngồi ở quán ăn đối diện cửa tiệm luôn chú ý về phía bên kia, thế nhưng sau khi quan sát, phát hiện ông ta chỉ đang phân vân có nên vào cửa tiệm của chú mua một bao thuốc lá hay không thôi.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán.

Người khả nghi thứ hai là một cô gái trẻ tuổi luôn qua lại ở ngã tư, La Giản thấy cô gái ấy vòng quanh con phố này mấy lần rồi, đương nhiên cũng có khả năng đang dạo phố mà thôi.

Người thứ ba là một cậu bé cầm ô che, tầm mười một mười hai tuổi, đứng dưới cột đèn đầu phố nhìn chằm chằm vào tiệm tạp hóa của chú, trẻ em luôn khiến còn người cảnh giác rất thấp, thế nhưng ánh ánh mắt của đứa trẻ này rất kỳ quái, hơn nữa trong lúc thời tiết tốt thế này che ô, thật khiến La Giản phải chú ý.

Người thứ tư cũng là người đáng nghi nhất, bởi vì La Giản đã từng thấy anh ta, bóng lưng quen thuộc, cả người một màu đen, tuổi tác chạc La Giản, đầu đội mũ trùm, trên lưng đeo một túi đựng ghi ta, y cũng giống như La Giản ngồi trên ghế công cộng, tuy y không hay chú ý đến cửa tiệm của chú, nhưng cứ ngồi ở đó không nhúc nhích.

La Giản suy nghĩ, cảm thấy không nên kéo dài việc này, cậu đứng lên, đi về phía thanh niên đeo túi guitar kia.

Thanh niên kia cũng thấy La Giản đến gần mình, thế nhưng không có phản ứng gì, vẫn cúi đầu, mũ trùm của y lớn, vành mũ che cả nửa khuôn mặt, trông anh ta yên lặng một cách nặng nề. Cho đến khi La Giản dừng trước mặt y, thanh niên này mới có phản ứng — y hơi ngẩng đầu lên.

Cũng chỉ có một chút, La Giản vẫn không thể thấy rõ mặt y, chỉ nhìn thấy chiếc cằm nhọn và đôi môi mỏng.

“Có việc gì sao?” Người thanh niên mở miệng trước, La Giản không ngờ rằng, giọng nói của y cũng rất quen thuộc.

“Tôi muốn hỏi anh một chuyện.”

“Được, hỏi đi.”

La Giản hắng giọng, hỏi thẳng: “Anh đang theo dõi cửa hàng ở đầu phố phải không?”

Hình như y đang cười, khóe miệng cong lên: “Sao tôi lại theo dõi một tiệm tạp hóa?”

La Giản bất giác thở ra, cậu đáp: “Vậy thật có lỗi, tôi nhầm lẫn.”

La Giản nói xong, định rời khỏi, nhưng chỉ vừa cất bước, thanh niên sau lưng liền lên tiếng như La Giản dự đoán: “Cậu cứ vậy tin lời tôi sao?”

La Giản ngừng lại, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn y: “Vậy hãy nói cho tôi biết, anh là ai?”

“Tôi là ai ư?” Thanh niên lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”

“Có ý gì? Tôi không hiểu.” La Giản nhíu mày.

“Nhìn cậu, chắc cũng là người chơi của mật thất đúng không.” Thanh niên đột nhiên nói một câu thật đáng sợ.

La Giản lập tức giật mình, cậu do dự: “Làm sao anh biết?”

“Bởi vì cậu có thể nhìn thấy tôi.”

“Ai?” La Giản rất ngạc nhiên, cậu hỏi: “Chẳng lẽ những người khác không nhìn thấy anh?”

“Đương nhiên nhìn không thấy, bởi vì tôi là linh hồn mật thất.” Lời y nói La Giản nghe không hiểu, cậu nghi hoặc, tiếp tục thăm dò: “Linh hồn mật thất, đó là cái gì?”

“Là người chơi ký kết khế ước cả đời với mật thất.” Thanh niên trả lời La Giản: “Vĩnh viễn ở lại mật thất, bị tước đoạt quyền lợi ‘trở về hiện thực’ của người chơi, đó là ‘linh hồn mật thất’.”

“Linh hồn không thể ‘Trở về hiện thực’…… à, thật ra là có thể, chẳng qua sẽ bị cướp đi cảm giác tồn tại, giống như một bóng ma, người khác không thấy cậu, cũng không nghe thấy cậu nói, cho dù cậu quấy phá người khác, bọn họ cũng không nhận ra điều khác thường.”

Lần đầu tiên La Giản cảm thấy mật thất còn có rất nhiều việc cậu không biết, đây là lần đầu cậu nghe nói đến ‘linh hồn mật thất’, trước kia boss chưa từng nhắc đến, bất giác La Giản muốn biết thật nhiều, cậu dứt khoát ngồi xuống cạnh thanh niên kia, hỏi: “Anh có thể nói cho tôi biết thêm không?”

“Đương nhiên có thể, cũng không phải bí mật đáng giá gì.”

“Ký kết khế ước cả đời vơi mật thất, sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Khế ước trọn đời, mật thất sẽ thực hiện một nguyện vọng của cậu, bất kỳ điều ước nào, thế nhưng phải trả giá bằng cơ hội ‘trốn thoát’.

“Cơ hội trốn thoát?”

“Đúng vậy, trốn thoát, mãi mãi thoát khỏi không gian của mật thất, không cần trải qua nơi chật hẹp khó thở kia, thật sự trở lại hiện thực.”

La Giản sợ hãi, khó tin nhìn y: “Là nguyện vọng gì? Khiến anh trả giá đắc như thế?”

Hình như y đang cười, lắc đầu: “Tôi không nhớ rõ.”

“Không nhớ rõ?” La Giản không hiểu được, cậu hỏi: “Nguyện vọng quan trọng như vậy, sao anh không nhớ?”

“Khế ước cả đời sẽ cướp đoạt ‘hiện thực’ của người chơi, những việc trong thế giới thực tôi dần quên đi, với lại chuyện xảy ra khi tôi còn nhỏ tuổi.” Y nói: “Nguyện vọng đó…… chắc đã được thực hiện, tôi ở trong mật thất rất lâu, rất nhiều chuyện đã không còn nhớ rõ, tôi đã không còn cơ hội trốn khỏi đây, điều duy nhất tôi muốn, chỉ là sống sót.”

“Vậy rốt cuộc anh đã ở trong mật thất bao lâu?”

“Gần hai mươi năm, lần đầu tiên tôi vào mật thất là khi tôi mười tuổi, bây giờ…… đã hơn ba mươi.” Tuổi tác và bề ngoài của y chẳng tương xứng chút nào, ít ra khi La Giản nhìn thoáng qua, cậu đoán người này cũng chỉ mới hơn hai mươi thôi.

Nhưng ở trong mật thất hai mươi năm, là khái niệm gì? Một tháng La Giản phải trải qua ba lần mật thất, vậy hai mươi năm……

Điều này không khỏi khiến La Giản ngạc nhiên: “Trời đất, cuối cùng anh đã trải qua bao nhiêu mật thất?!”

“Nên tôi mới nói, không nhớ rõ.”

“Vậy sao anh lại theo dõi cửa tiệm của chú tôi?”

Y khựng đi, thoáng nghiêng đầu về phía La Giản, vành nón hơi nâng lên, La Giản mới thấy được gương mặt của y, ngũ quan đoan chính, diện mạo bất phàm, nhưng gương mặt càng nhìn càng thấy quen, La Giản ngạc nhiên nhìn đối phương rất lâu, trong đầu hình như đã đoán ra gì đó, cảm xúc thay nhau cuộn trào.

Y chỉ quay đầu về phía La Giản để nhìn cửa tiệm đằng sau, nói:” Thì ra đó là cửa tiệm của chú cậu à?…… Không có gì cả, chỉ là chú cậu…… trước kia tôi có quen ông ấy phải không? Tôi không nhớ được, tôi nghĩ, nếu nhìn người quen nhiều, tôi sẽ nhớ được một chút gì đó, nhưng hình như nó không có tác dụng.”

Suy đoán trong đầu La Giản bắt đầu hình thành, cậu đột nhiên chộp lấy cổ tay của y, ép hỏi: “Vậy anh còn nhớ tên trước kia của mình không? Tên họ trong thế giới thật của anh ấy!”

Y nghệch ra, nhìn La Giản: “Không.”

Không nhớ làm sao chứng minh? La Giản khẽ cắn môi, không cam tâm tiếp tục hỏi: “Anh còn nhớ địa chỉ gia đình mình không?”

“Không.”

“Người thân hay bạn bè?”

“Không.”

“Những việc đã trải qua? Người quan trọng? Người yêu?”

“Vô dụng thôi…… tôi quên hết tất cả rồi.”

La Giản đột nhiên chỉ tay về phía người đàn ông ngồi trong cửa tiệm: “Vậy sao anh lại cảm thấy chú ấy rất quen thuộc?”

Y im lặng một lúc, mỉm cười: “Cảm thấy quen thuộc, không có nghĩa tôi nhớ ông ấy là ai.”

Y quay đầu nhìn La Giản, nói: “Cậu cũng quên tôi đi, nếu đó là chú cậu, vậy hai ta ắt hẳn có quan hệ, nhưng tôi không nhớ ra cậu là ai, tôi là bóng ma của mật thất, bóng ma là chính là người đã chết, ở hiện thực, tôi không còn sống nữa.”