Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 39: Hoa trong gương – trăng trong nước (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vẫn còn thiếu một người.” La Giản đếm đi đếm lại, cộng thêm cả thầy giáo mới đủ 35 người, nhưng ở đây lại có 35 chỗ ngồi, vậy còn một học sinh nữa đang ở đâu?

Biến mất rồi?

La Giản nhìn quanh phòng học, lần nữa đặt chú ý lên người thầy giáo, từ bên ngoài xem xét, ông ấy chết rất thảm, đầu bị thước sắt đâm qua, từ thái dương xuyên qua lỗ tai, tạo thành một cái lỗ lớn. Ðầu thước không nhọn, mà được mài giũa thành một độ cong nhất định, rất có thể bị hung thủ đâm mạnh vào, nghĩ thôi cũng thấy đau.

Sau khi ông chết mới bị treo lên trần nhà, La Giản nhấc quần áo ông lên, phát hiện trên cơ thể ông có rất nhiều vết thương, có lẽ khi chết cũng bị hành hạ.

“Có thể tạo ra nhiều vết thương như vậy chắc chắn không chỉ một người, có lẽ…” Nhìn xác chết ngồi ngổn ngang dưới lớp học, lại quay đầu nhìn xác của người thầy, cậu tiếc nuối thở dài, không biết khi còn sống ông đã làm chuyện gì để người khác hành hạ mình đến chết thế này.

Như vậy đã rõ hung thủ chính là học sinh lớp này, có lẽ chỉ một bộ phận mà thôi, nhưng dù thế, có thể trơ mắt nhìn thầy giáo bị gϊếŧ chết sau đó treo cổ, thì dù đám học sinh không tham gia, cũng được xem như là đồng lõa.

La Giản không phản đối nền giáo dục của nước mình, nhưng hệ thống giáo dục có trăm ngàn khe hở thế này thật sự quá thê thảm, dạy ra vài tên biếи ŧɦái thích gϊếŧ người cũng là chuyện bình thường. La Giản nhớ đến tin tức bạn cùng phòng tàn sát lẫn nhau cậu đọc vào mấy năm về trước, có thể chứng mình rằng, trên thế giới này không có gì con người không làm được.

La Giản tìm được một cái ví, một chuỗi chìa khóa và một mảnh gương nhỏ trong túi người thầy.

“Gương có giá trị gì nhỉ?” La Giản vuốt mặt gương, mảnh vỡ rất sắc bén, La Giản lấy mảnh gương mình tìm được trong xác của cô gái ra ghép lại, nhưng làm thế nào cũng không khớp, cậu thở dài bỏ vào túi áo.

Ngoại trừ mảnh gương thì những thứ khác không có giá trị gì, trong ví tìm được giấy căn cước của người tên Vương Ðằng và vài tờ Mao chủ tịch giá trị lớn, đáng tiếc không thể mang theo, vì ra khỏi mật thất, trừ những vật La Giản mang vào thì không thể mang bất cứ thứ gì đi.

La Giản bỏ ví sang một bên, chú tâm vào chuỗi chìa khóa, theo lẽ thường mật thất sẽ không để cậu dễ dàng tìm được chìa khóa như vậy, nhưng nhiều chìa khóa thế này, La Giản không muốn thử cũng không được.

La giản không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, cậu lập tức cầm chìa khóa đi đến trước cửa, nhưng không có cái nào khớp, La Giản thất vọng ném chìa khóa lên bàn giáo viên, nhưng sau đó cậu nghĩ đến điều gì đó, lại lấy xâu chìa khóa bỏ vào túi.

Sau khi kiểm tra xác cùa thầy giáo, La Giản đưa mắt nhìn sang tấm bảng ở phía sau, bên trên dùng phấn trắng viết một bài thơ, chữ viết xiêu vẹo như học sinh tiểu học, nhưng nội dung La Giản không thể nào hiểu nổi:

Dưới hiên nhà tối đen, chữ

trắng giữa bảng đen, vỡ

vụn thành từng mảnh, trời đất cầm trong tay.


Một mặt là một mặt, một mặt còn một mặt, tay trái đổi tay phải, mặt cậu là mặt tôi.

La Giản đột nhiên rùng mình, lông tơ dựng ngược trở lên. Hai câu ‘Dưới hiên nhà tối đen, chữ trắng giữa bảng đen’ La Giản hiểu được, trần nhà nơi này vốn có màu trắng, nhưng do xây đã lâu cộng thêm nước thấm lâu ngày, khiến trần nhà mốc meo một vùng lớn, ánh sáng không mạnh, nhìn trần nhà tựa như được sơn màu đen.

Chữ trắng giữa bảng đen đã quá rõ ràng. Nhưng vỡ vụn thành từng mảnh chỉ điều gì?

La Giản đi về trước một bước để đến gần bảng đen, nhưng cậu có cảm giác như mình đã đạp phải gì đó, phát ra một tiếng vang nhỏ, La Giản cúi đầu nhìn cũng giật mình, dưới chân cậu là một mảnh gương nhỏ.

Trong những câu chuyện ma hay phim kinh dị, gương luôn là vật tồn tại không rõ, tỷ như bóng đen lướt qua mặt gương, ảnh ngược là một khuôn mặt đầy máu, hoặc ai đó sẽ dùng máu viết lên gương, dòng máu đỏ khiến ta phải rùng mình.

Gương vỡ cũng có, nó như tượng trưng cho kết cục thê thảm của nhân vật chính.

“Vỡ vụn thành từng mảnh còn dễ hiểu, nhưng trời đất cầm trong tay là có ý gì?” La Giản nhặt gương lên, bây giờ cậu có ba mảnh, cậu có cảm giác như mình đang làm nhiệm vụ thu thập vật phẩm vậy, cậu ngưng mắt nhìn mặt gương, mảnh nhỏ vỡ vụn chỉ soi đến một phần gương mặt của cậu, tựa như mặt cậu bị chặt thành nhiều khúc.

Một mặt là một mặt, một mặt còn một mặt, phần sau của bài thơ La Giản hoàn toàn không hiểu, cậu chỉ có thể đoán việc này có liên quan đến gương, vì hình ảnh trong gương là trái ngược, tay trái mới có thể biến thành tay phải.

Với lại, bối cảnh của mật thất là hoa trong gương, trăng trong nước, điều này làm La Giản có rất nhiều suy đoán, nhưng rốt cuộc gương có ý nghĩ gì? Chẳng lẽ chỉ cần tìm đủ các mảnh gương thì cậu có thể ra ngoài?

Tiếp đó La Giản không bận tâm về gương nữa, cậu đi quanh bục giảng, không tìm được vật gì đặc biệt, nên chuyển xuống dưới lớp, tìm kiếm trong từng thi thể, đó là một việc vừa ghê tởm vừa tốn công, nếu là mấy cái xác đã phân hủy đến chỉ còn xương trắng thì tốt, còn đυ.ng phải mấy thi thể còn thịt thối, hoặc còn giòi bọ bò qua bò lại thì thật sự ghê tởm chết đi được, La Giản đi đến trước mỗi một cái xác đều phải lấy toàn bộ dũng khí, bởi vì còn có mấy cái xác đang chờ cậu.

Chỉ kiểm tra thi thể thôi cũng mất hết một giờ của La Giản, một phần ba thời gian cứ thế mà trôi qua, trong quá trình La Giản rất cẩn thận, cố giữ vững tư thế của từng thi thể, đa số học sinh đều chết trên ghế, chỉ có hai thi thể là nằm trên bàn, trong đó có một xác nữ chết rất thảm, còn thảm hơn cả thầy giáo bị treo trên bục giảng, tuy La Giản không phải pháp y, nhưng vẫn nhìn rõ nguyên nhân chết — cô ấy bị cưỡиɠ ɧϊếp đến chết.

Xương cổ bị bẻ gãy, hai chân mở ra trong một tư thế vặn vẹo, quần áo trên người rách rưới, xương đùi có dấu hiệu bị gãy, cả người xụi lơ ngồi trên ghế, cúi đầu. La Giản nhìn chằm chằm thi thể này rất lâu, cuối cùng chỉ biết thở dài, kéo bức màn trong phòng xuống, đắp lên người cô ấy.

Nhân vật chết thảm thế này thường rất quan trọng, cậu cũng tìm được hai mảnh gương nhỏ trên người thi thể. Tìm hết,

La Giản có được bảy mảnh gương nhỏ, cậu đứng trên bục giảng bắt đầu xếp lại, gương này là hình vuông to cỡ bàn tay, chính là loại gương bất cứ cô gái nào cũng phải có trong túi, nhưng dù La Giản làm thế nào, cũng thiếu mất một mảnh, chính là mảnh gương nằm ở chính giữa.

Ngoại trừ gương, La Giản không tìm được vật gì có giá trị khác, đơn giản chỉ là sách vở bút viết và bài thi, hoặc một ít tiểu thuyết võ hiệp, một chút đồ ăn vặt đã quá hạn, cậu còn tìm được một máy chơi game nhỏ, rất cũ, nhưng đã hư mất rồi.

Ngoại trừ những thứ này, thứ giá trị nhất chính là những mảnh giấy nhỏ La Giản nhặt được.

Giấy truyền lời, trang giấy lấy từ vở, viết những lời muốn nói lên trên, sau đó gấp thành bốn hoặc vò lại để đưa bạn bên cạnh truyền đến người mình muốn nói.

La Giản tìm được năm tờ, mở ra có thể thấy các loại chữ viết và đối thoại khác nhau, chỉ là một chút chuyện nhỏ nhàm chán mà thôi, nhưng La Giản chú ý thấy trong nội dung đều cùng nhắc đến một người một sự kiện, và khi nhắc đến người này bọn họ sẽ dùng các cách gọi khác nhau, ví dụ như:

Làm loại chuyện này rồi mà con đó còn có thể

ngồi học



đây được nữa.


Là Vương tiện nhân giúp nó đi cửa sau mà.

Thật không biết xấu hổ, XX khô hết luôn!

Lần trước tao thấy con đó đi khách sạn với trai đó.

Thích bị

người ta * như

vậy, gϊếŧ mẹ

con nhỏ

đó đi.


Đối thoại đến đây thì ngừng, La Giản từ bọn chúng biết được rất nhiều tin tức, có lẽ cô gái bị cưỡиɠ ɧϊếp đến chết kia chính là ‘con nhỏ’ bọn họ nói đến, mà “Vương tiện nhân” chính là Vương Đằng bị treo trên bục giảng.

Thầy giáo và học sinh có quan hệ không tầm thường, mà nữ sinh này còn bị bạn học cô lập, cho rằng hành vì này không đứng đắn, nhưng vẫn rất kỳ lạ… La Giản nhíu mày, cho dù cô gái này có làm việc bậy bạ hoặc ra ngoài câu ba bắt bốn, nhiều lắm chính là lời đồn đãi đến tai hiệu trưởng, sau đó sẽ bị đuổi học thôi, không nghiêm trọng đến mức phải bị gϊếŧ thế này.

Rốt cuộc vì nguyên nhân gì, có thể làm đám học sinh này điên cuồng đến vậy, không tiếc gϊếŧ chết thầy giáo và bạn học của mình, cuối cùng chết tập thể trong căn phòng này.

La Giản đọc lại mọi thứ trong tờ giấy lần nữa, vẫn không nhìn ra có gì giá trị, chuyện qua đã lâu, người cũng đã chết, La Giản cũng không muốn tìm nguyên nhân sâu xa nhất, nhưng đau đầu nhất là, cậu không tìm được mảnh gương cuối cùng, đi vòng cả lớp học cũng không tìm được.
« Chương TrướcChương Tiếp »