Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 205: Phiên ngoại 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gần đây, năm nhất trường Y có một học sinh mới chuyển đến, tên một chữ, Hồng, tên thì kì quái, nhưng mặt lại đẹp trai, mỗi lần tan học xong, một đám nữ sinh liền xúm lại, khiến mấy đồng chí xung quanh tức đến chun mũi.

Nhưng tức giận thì có tác dụng gì? Người ta lớn lên đẹp trai, thân cao đạt chuẩn, lại có khí chất, khi mỉm cười lộ ra nét dịu dàng, ngẫu nhiên lại có một số lời nói, hành động rất manh, khiến mấy nữ sinh xung quanh bị manh tới hô to gọi nhỏ.

Đương nhiên, tuy rằng học sinh mới này không làm gì quá phận, nhưng nhân khí quá mạnh cũng khiến một số người đỏ mắt ghen ghét, vì thế trong lớp có những người nhìn hắn không thuận mắt, mà những người đó trên cơ bản đều là nam sinh, bọn họ thành lập đoàn thể nhỏ, theo bản năng mà lừa dối toàn thể nam sinh cô lập học sinh mới được nhiều nữ sinh yêu thích này.

Đương nhiên, bản thân Hồng cũng không biết mình bị các bạn cô lập, dù sao, cả ngày đều có nữ sinh vây quanh hắn, cảm giác được vây quanh cũng khiến hắn vui vẻ, không tim không phổi ăn sạch đồ các bạn nữ đưa tới cửa, hưởng thụ cảm giác được các bạn nữ ríu rít như chim én vây quanh hắn... A, tuy có chút ồn ào.

Nhưng cảm giác rất tốt nha! Các bạn nữ đều đáng yêu như vậy, cánh tay nhỏ chân nhỏ còn có bàn tay nhỏ mềm mại, Hồng tìm được cơ hội sờ tay nhỏ các nàng, cảm thấy thực hạnh phúc.

Trường học lúc trước của Hồng chính là một trường nam sinh toàn mọt sách, nếu không phải hán tử vạm vỡ thì chính là nương pháo ẻo lả, học trường này lúc nào cũng phải che kín cúc hoa nắm chặt xà phòng, một thời gian dài không cảm thấy niềm vui khiến Hồng cảm thấy bản thân đều đã khô cạn.

Chuyển trường là chuyện tốt đẹp cỡ nào! Hồng vừa hạnh phúc được nữ sinh vây quanh, vừa cao giọng hò hét trong lòng.

Nhưng, Hồng thì vui vẻ, nhưng mấy nam sinh khác trong lớp lại không nhịn được.

"*** Tên kia quá mức kiêu ngạo!" Sau khi tan học, mấy nam sinh kia liền tụ lại trong một góc phòng học, một đám cùng thảo luận, "Nữ sinh lớp chúng ta vốn dĩ đã ít, chỉ có năm sáu người, gần đây tên này ngậm sạch thịt mỡ đi rồi!"

"Đẹp cái lông gì, không phải chỉ là cái mặt thôi sao?"

"Anh em, cậu quá coi thường xã hội hiện nay, hiện tại... chính là thế giới nhìn mặt!"

"Nói tới nhìn mặt, ban chúng ta không phải còn có một đại soái ca sao?"

Các nam sinh thảo luận, không khỏi chuyển mắt nhìn chỗ ngồi cạnh cửa sổ cuối lớp kia, chỗ ngồi đó vẫn luôn để không, nơi đó vốn dĩ có một học sinh, hiện tại hắn đã một tháng chưa đi học.

"Tại sao La Phong còn chưa đến?" Các nam sinh chuyển đề tài tới học sinh luôn nghỉ học kia, hơn nữa bắt đầu bàn luận về chuyện hắn luôn nghỉ học.

Nam sinh Giáp nói, "Tôi nghe nói trong nhà hắn xảy ra chuyện, cha hắn hoặc ai đó bị bệnh nặng."

"Nói bậy, tôi nghe nói hắn đi tòng quân?" Nam sinh Ất phản bác.

Nam sinh Bính xen mồm vào, "Các cậu nghe tin tức rởm từ đâu đó, tôi rõ ràng nghe thấy thầy giáo nói, La Phong sắp đi du học."

"Dừng, các cậu càng nói càng đi xa." Nam sinh Đinh tổng kết, "Theo tình báo của tôi, hình như một tay súng của La Phong được Bá Nhạc phát hiện, để hắn chuyển sang trường quân đội."

(*Bá Nhạc – bậc thầy tìm Thiên Lý mã)

"A? Không học trường Y nữa? Tôi cảm thấy thành tích của hắn cũng không tồi, lúc thi đều chép bài hắn, mọi môn đều qua!" Nam sinh Giáp tỏ vẻ tiếp nuối, "Hắn phải đi, tôi chép đáp án của ai đây?"

"Cút, cậu chỉ có chút tiền đồ như vậy."

Một đám nam sinh thảo luận đến náo nhiệt, thế nhưng bọn họ vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, vừa tới buổi chiều, La Phong đã lâu không thấy liền xuất hiện ở lớp, hắn tới lớp khiến mọi người đều kinh ngạc, sau đó, đám nữ sinh đang vây quanh Hồng cũng bị hắn đoạt đi lực chú ý, tự nhiên đều vây tới bên La Phong.

Tuy rằng La Phong thường xuyên không tới lớp, nhưng thần kỳ chính là, nhân khí trong lớp lại cao cực độ, không có cách nào, người ta đẹp trai, lại là học bá, giỏi ăn nói, giỏi giao tiếp, một đám người trong lớp cùng phát hiện, ồ, tên này có chút khó xử nha, vì thế một đám liền tản ra.

Đối mặt sự nhiệt tình của bạn học, nụ cười trên mặt La Phong trước sau như một không thay đổi, khi có người hỏi tại sao hắn lâu như vậy không đi học, La Phong thoáng tỏ vẻ tiếc nuối, "Tôi có thể sẽ tòng quân, nhưng vẫn có thể giữ lại học tịch ở đây."

"Ai, sao lại vậy, thật vất vả mới vào được trường Y, là cha cậu bắt đi sao?"

La Phong châm chước trả lời, "Cha tôi thật ra ủng hộ tôi, nói tôi muốn đi đâu liền đi đó, chủ yếu là, có người đặc biệt hi vọng tôi đi."

Một đám người vây quanh La Phong nói chuyện, Hồng bên kia bị các bạn lơ đi liền cảm thấy khó chịu, tên này chui từ đâu ra thế, vừa chui ra liền có thể cướp đi toàn bộ sự chú ý của mọi người? Vì thế, hắn liền đi lên phía trước, đứng sát vào đám người mà nhìn vào trong, liền nhìn thấy La Phong kia đang ngồi trên chỗ ngồi của hắn, tựa hồ cũng chú ý tới ánh mắt của Hồng, hơi ngẩng đầu lên nhìn Hồng, tầm mắt hai người chạm nhau, tia lửa bắn ra bốn phía.

Hồng đột nhiên cảm thấy tên La Phong kia thoạt nhìn có chút quen mắt, thế nhưng hắn không nhớ được mình đã gặp đối phương ở đâu, hơn nữa không biết tại sao, hắn nhìn La Phong thế nào cũng không thấy vừa mắt, trong lòng không thể hiểu được mà xuất hiện cảm giác nôn nóng bất an, vì thế hắn rời tầm mắt đi, trở về chỗ mình ngồi.

Hắn tự nhiên không nghĩ đến, cảm giác của La Phong cũng không khác hắn là mấy, cũng cầm lòng không được nhíu mày, nhìn chằm chằm bóng dáng Hồng. Bên cạnh có bạn học cũng chú ý tới tầm mắt La Phong, liền giải thích, "Đó là học sinh mới, lúc trước hình như học ở trường Y xx, sau đó chuyển tới trường chúng ta."

Kỳ thật, như vậy cũng không có vấn đề gì, hai người đại khái cũng không có va chạm gì, La Phong sắp rời khỏi trường, mà Hồng lại vừa chuyển tới, chuyện có khả năng xảy ra nhất chỉ là một lần gặp thoáng qua như vậy. Thế nhưng khi vừa nghe tin tức này, các bạn cùng khóa đều biết chuyện La Phong muốn đi tòng quân, quyết định sẽ tổ chức một cuộc chia tay trước khi hắn đi.

Người trẻ tuổi sao, chia tay cũng không cần phiền toái như vậy, chỉ cần liên hoan một bữa, sau đó đi karaoke quẩy suốt đêm, tiền trích từ quỹ lớp, mọi người đều tới tham gia. Tuy rằng Hồng vừa tới lớp, thế nhưng hắn cũng được coi như là một thành viên trong lớp, tự nhiên không có lý do để không tham gia.

Chỉ là hôm liên hoan Hồng tới muộn một chút, hai bàn lớn trong quán đều đã chen đầy, không biết cố tình hay vô ý, chỉ còn có một vị trí trống bên cạnh La Phong, Hồng không thoải mái mà bĩu môi trong lòng, nhưng vẫn nghênh ngang hướng về phía bên người La Phong ngồi xuống.

Tính cách hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, không hợp ở gần nhau, Hồng cũng không định nói chuyện với La Phong bên cạnh, bởi vì lần đầu tiên thấy La Phong hắn đã cảm thấy có chút quai quái.

La Phong thoạt nhìn là một người hiền lành, luôn luôn mỉm cười với người khác, nhưng Hồng cảm thấy nụ cười kia như một tấm mặt nạ, che lấp cả bóng tối và ánh sáng trong nội tâm con người, ai biết được dưới mặt nạ cất giấu thứ gì?

Một đám người ăn ăn uống uống. Làm nhân vật chính trong buổi liên hoan này, La Phong luôn bị một đám người liên tiếp kính rượu, nhưng tửu lượng người này tốt ngoài dự đoán, đã uống vài ly xuống bụng, nhưng mặt cũng không đỏ lên chút nào. Hồng bên cạnh thật ra cũng bị nhân vật chính liên lụy, bị rót không ít rượu, lập tức uống tới nằm bò ra bàn.

Bởi vì một đám người quẩy tới vui vẻ, trên bàn tiệc rượu vào lời ra, mọi chuyện không vui trước đây đều hóa tan thành mây khói, mọi người tiếp tục bàn kế hoạch đêm nay đi quán karaoke nào quẩy suốt đêm; La Phong để ý thấy Hồng vẫn nằm rạp trên bàn tiệc không ai chú ý tới, bình thường Hồng có quan hệ tốt nhất với đám nữ sinh, nhưng giờ phút này các nữ sinh đều ốc không mang nổi mình ốc, tự nhiên sẽ không có ai chú ý tới hắn.

La Phong ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn đi qua kéo người tới, nhưng thú vị chính là, Hồng tên này uống say cư nhiên không ồn ào không nghịch ngợm, bị La Phong kéo liền ngoan ngoãn đứng dậy, giống đứa nhỏ ngây thơ mà bị La Phong kéo đi, La Phong thấy hắn ngoan, cũng tự nhiên nắm tay người ta, dẫn Hồng tới tham gia karaoke cùng mọi người.

Nhưng karaoke ngư long hỗn tạp, một đám học sinh đều nháo điên rồi, ban đầu còn ổn, nhưng một lúc lâu sau, liền bắt đầu gân cổ rống, âm thanh kia không còn được gọi là ca hát, mà phải gọi là gào thét, ca từ đều là rống lên từng chữ một, các nam sinh hăng hái nhất, ôm vai nhau uống rượu, có vài nữ sinh lại không chống đỡ được, một đám các cô gái mềm nhũn dựa vào nhau, co thành từng nắm từng nắm nhỏ, đắp áo khoác bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Các cô gái không hề phòng bị như vậy khiến một đám lang sói bắt đầu kích động quỷ khóc sói gào. Mà nhân vật chính của buổi chia tay này, La Phong phỏng chừng đã sớm bị mọi người quên tiệt. Hiện tại hắn đang ngồi trong một góc ghế lô, bên người vẫn là bé Hồng uống say như chết lại dị thường ngoan ngoãn.

Hồng uống quá say, ban đầu hắn rất ngoan ngoãn, nhưng rất nhanh liền không biết tại sao lại thế này, hắn luôn dựa dẫm vào người La Phong. Bản thân dáng người Hồng rất tốt, vóc người cao lớn, sức lực cư nhiên cũng không nhỏ, vừa hướng trên người La Phong cọ tới co lui, vừa ôm La Phong không buông tay, La Phong dùng sức đẩy đẩy hắn, cư nhiên cũng không đẩy ra được.

La Phong than một tiếng, cũng không cố đẩy hắn, kệ Hồng cọ cọ trong ngực mình; vì thế Hồng liền ôm hắn, chôn mặt vào cổ La Phong, rất lâu sau, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm La Phong.

"Sao vậy?" La Phong thấy hắn nhìn mình, nhưng ánh mắt kia vẫn phủ một mảnh sương mù mênh mông, rõ ràng là bộ dáng không rõ thần chí.

Hồng không nói lời nào, nhào tới cắn môi La Phong.

La Phong bị sốc, lại quên không đẩy đối phương ra.

Quán karaoke vẫn ầm ĩ như trước, lực chú ý của mọi người đều đặt trên màn hình và hát hò ầm ĩ, mà những người không chú ý tới ca hát thì đều đã gà gật ngủ rồi, ánh đèn trên ghế lô lờ mờ, không có ai chú ý tới hành động dị thường của hai người này.

Hồng liếʍ láp trên môi La Phong nửa ngày, hắn tựa hồ thì thầm gì đó, nhưng La Phong không nghe rõ.

Sau đó, Hồng liền buông tha môi La Phong, tiếp tục ôm hắn, chôn mặt vào cổ La Phong, mà những hành động đó, La Phong cũng không đặc biệt phản kháng hay gì cả, hắn thả lỏng thân thể dựa vào nệm lưng sô pha, vẫn mặc kệ để Hồng bám hắn không buông tay.

Đây chỉ là một bản nhạc đệm nho nhỏ mà thôi, rất nhanh sẽ bị quên lãng.

Sau khi cuộc chia tay nho nhỏ này trôi qua, La Phong rời khỏi trường học, đi tòng quân, Hồng cũng tiếp tục trải qua ngày tháng an lành được các bạn nữ vây quanh, nhưng tương phản chính là, thành tích Y khoa của hắn tốt bất thường, dựa theo lời nói của các thầy cô, hắn là người trời sinh làm bác sĩ.

Hắn không nhớ, mình đã từng ở trong một ghế lô tối tăm trong quán karaoke, vì uống say mà quấy rối tìиɧ ɖu͙© một nam sinh khác.

Ồ, đương nhiên, có lẽ hắn nhớ rõ, chỉ là quá xấu hổ để nhớ lại thôi.

Chỉ là rất nhiều năm sau, hắn lại gặp lại La Phong lần nữa, đối phương một thân áo ngụy trang, xách theo một cây súng trường, ngẩng đầu đề ngực đứng trên trạm gác, khiến Hồng bỗng nhiên nghĩ tới một số chuyện, giống như trong trí nhớ rất xa, hắn tựa hồ cũng đã từng gặp một người đàn ông ánh mắt sắc bén như vậy, cầm một khẩu súng, hơn nữa họng súng nhắm ngay vào hắn.

Hồng lúc ấy nghĩ vậy, liền cầm lòng không được mà nện bước, hướng về phía người đàn ông trên trạm gác đi qua, hắn cảm thấy có lẽ cần thiết, có thể nói với hắn chuyện phát sinh ở buổi tụ hội trên ghế lô quán Karaoke năm đó.

Còn kết cục thế nào, Hồng nhếch miệng cười, cũng không nghĩ hiều, chỉ là trong một khoảng khắc này, hắn cảm thấy tâm tình vui vẻ cực kỳ.

________________

Ầy chương này edit lúc ở nhà bạn:))))) phân tâm quá tr haha
« Chương TrướcChương Tiếp »