Chương 177

Giờ phút này, La Giản đang đặt mông ngồi trên một đám thi thể sâu mà hít sâu. (ồ là hít sâu hay hít SÂU)

Tuy rằng Trùng thi rất ghê tởm, nhưng La Giản có chút mệt, cũng lười động. Vẫn luôn chém gϊếŧ sâu như vậy cũng không phải là biện pháp, số lượng đám sâu đó nhiều đến mức khiến người ta sợ hãi, căn bản chém gϊếŧ không hết, cuối cùng La Giản vẫn phải dựa vào mô phỏng đường đao của Đoạn Ly mà tăng tốc, mới có thể đột phá vòng vây thoát ra.

"Đao Đoạn Ly quả thực là hữu dụng." La Giản tùy ý mua dao trong tay, chiều dài cây đao này không khác biệt chiều cao của hắn là mấy, thời điểm sử dụng không đặc biệt thuận tay, nhưng có thể sử dụng kỹ năng gia tốc vẫn là thực sung sướиɠ.

Kỳ thật, La Giản có thể lợi dụng vũ khí tốt hơn để chạy trốn. Ví dụ như kỹ năng giảm độ tồn tại của hắn, thế nhưng cần phải bảo trì vũ khí ở hình dạng dù đỏ mới có thể sử dụng. Bởi vì dù đỏ không có bất luận năng lực công kích nào, vì thế năng lực thôi miên này liền trở thành thủ đoạn phòng ngự duy nhất –––

Thế nhưng, kỹ năng này dường như không có hiệu quả rõ rệt với đám sâu kia; có lẽ là năng lực thôi miên có tác dụng tốt hơn với sinh vật trí tuệ, đối với đám sâu chỉ số thông minh thấp chỉ biết nghe mệnh lệnh này, La Giản có dùng cũng vô dụng.

Lại ví dụ như đao không gian của Hình Viêm, vũ khí đầu tiên hắn mô phỏng chính là của Hình Viêm, dù đỏ của hắn cũng ngụy trang thành cây đao kia trong một thời gian rất dài, tuy thuấn di bị mật thất áp chế không ít, nhưng cũng không có nghĩa La Giản không thể sử dụng.

Cũng không biết là suy nghĩ thế nào, La Giản không quá nguyện ý muốn sử dụng cây đao này trước mặt Hình Viêm, cho dù hiện tại hắn đã tạm thời tách khỏi Hình Viêm, nhưng chỉ cần nghĩ tới khả năng bị hắn bắt gặp, La Giản liền bắt đầu lúng túng.

Hơn nữa, La Giản luôn có một trực giác kỳ quái, hắn cảm thấy bên trong trạm không gian này, phảng phất không có lúc nào không có ánh mắt từ bốn phương tám hướng truyền tới, hương vị bị người giám thị này, khiến La Giản khắc sâu ý thức được, mình và đội viên đang bị theo dõi.

Có người đang theo dõi chúng ta? Không, nói đúng hơn, chỉ theo dõi ta?

La Giản mệt mỏi thở dài, hắn chống đường đao đứng dậy, động tác đứng dậy khiến hắn nhận ra một số chuyện bất thường, duỗi tay sờ sờ lưng mình, cúi đầu liền thấy, trên tay một mảnh máu đỏ.

"Ầy, bất cẩn."

La Giản lục lục trong tùy thân không gian, tìm được thuốc, tùy tiện tiêm cho mình một liều, tuy nói năng lực khôi phục của hắn rất mạnh mẽ, thế nhưng bị thương chính là bị thương, dù thế nào cũng sẽ mất đi một chút nguyên khí, mà mật thất mạo hiểm này sẽ không cung cấp phúc lợi hồi sinh đầy máu như đấu trường Tu La, La Giản biết mình phải khắc chế một chút.

Hắn quá quen với hình thức chiến đấu ở đấu trường Tu La, không biết cách tiết kiệm sức lực, hi vọng chiến đấu sau này có thể thích ứng hơn, nếu không sớm hay muộn cũng không xong.

Sau đó, La Giản rời đi vị trí hiện tại, bắt đầu tìm kiếm Hình Viêm.

Hắn lưu lại dấu hiệu trên người Hình Viêm, thông qua nụ hôn lúc trước. Sau khi đánh dấu La Giản liền không sợ hãi, đối phương chạy tới chân trời góc biển mình cũng có thể tìm được, khiến La Giản cảm thấy có chúc đắc chí.

Ừm, nhưng có chút kỳ quái?

La Giản vừa mới chuẩn bị bắt đầu tìm kiếm, lại đột nhiên phát hiện dấu hiệu mình lưu lại trên người Hình Viêm phát sinh biến hóa, tuy rằng hắn vẫn có thể truy được vị trí của Hình Viêm, nhưng hắn cũng cảm giác được giờ phút này đang có sự tình không ổn xảy ra trên người Hình Viêm.

Ngay khi La Giản phát hiện được biến chuyển này, chuyện tệ hại liền thi nhau tới, tờ giấy in hoa của mật thất La Giản vẫn luôn nhét trong túi đột nhiên bốc cháy, rất nhanh đã biến thành tro tàn.

Không thể! Chuyện này không thể!

Tro bụi trong lòng bàn tay khiến La Giản trong nháy mắt này, trái tim cũng đã vọt lên cổ họng, tờ giấy là tượng trưng cho sức mạnh của mật thất, cũng là tượng trưng cho quyền uy của nó, chỉ cần tờ giấy còn tồn tại, liền đại biểu gian mật thất này còn nằm trong khống chế của ý chí mật thất, nhưng nếu nó bốc cháy, biến thành một đám tro tàn, khi đám tro bụi trôi sạch sẽ khỏi tay, La Giản hiểu ra điều này có ý nghĩa gì.

Hệ thống offline!

Hệ thống xảy ra lỗi? Trình tự đứt gãy? Trình tự không hoạt động? Ý chí mật thất rời khỏi chiến trường? Tùy tiện nghĩ thế nào, tóm lại, La Giản hiểu, hiện tại, trạm không gian vũ trụ thật lớn này không còn nằm trong khống chế của ý chí mật thất, nói cách khác, gian mật thất này...

La Giản sắc mặt tái nhợt thì thầm: "Thật sự trở thành mật thất."

Mật thất thoát khỏi khống chế của ý chí mật thất giống như đảo hoang giữa biển rộng. Thời điểm ý chí mật thất còn tại, mật thất sẽ dùng sức mạnh cường đại xây một cây cầu rất dài cho đảo nhỏ này, cây cầu này chính là cửa ra khỏi không gian mật thất, sau khi người chơi hoàn thành nhiệm vụ, liền có thể thông qua cây cầu trở về hiện thực.

Nhưng hiện tại, ý chí mật thất biến mất, hệ thống offline, cũng không có cây cầu.

Mật thất rời khỏi khống chế sẽ trở thành mật thất chân chính, trong một khoảng thời gian này, hết thảy những giả thiết buff đều không có tác dụng! Ví dụ điển hình, vật phẩm và đạo cụ nguyên bản được mật thất giả thiết là "không thể bị phá hủy", hiện tại có thể bị phá hủy, nhân vật cốt truyện vốn dĩ bị ý chí mật thất khống chế, hiện tại sẽ tùy thời phản bội; mấu chốt nhất và cũng đáng sợ nhất chính là–––

Ý chí mật thất sẽ cung cấp cho mỗi người chơi đạo cụ và vũ khí, đây đều là do sức mạnh của mật thất tạo thành, mà hiện tại sức mạnh này biến mất, tương tự, mọi người chơi trong trạm không gian, hiện tại đều biến thành người thường!

Đương nhiên, "người thường" này cũng không phải người bình thường chân chính, vẫn cường hãn hơn nhân loại hiện đại bình thường rất nhiều, chỉ là, trong trạm không gian nguy hiểm này, một chút cường hãn này không có quá nhiều khác biệt với bình thường.

Vì thế, sau khi kỹ năng và vũ khí ma pháp bị hạn chế trên diện rộng, hiện tại, tất cả những kỹ năng còn có thể sử dụng, đều trở thành vô dụng, hiện tại mọi người chơi trong gian mật thất này, sức mạnh của bọn họ sẽ rơi xuống giá trị thấp nhất từ trước tới nay.

Thế nhưng, đây cũng là năng lực vốn dĩ của bọn họ, giống như giá trị cơ sở sau khi hủy bỏ mọi trang bị và buff trạng thái vậy.

Đây cũng giống như người chơi trong phó bản cởi hết trang bị, không mang theo vũ khí mà tay không đi đánh Boss vậy.

Đặc biệt là, là loại Boss có độ khó cao nhất.

"Ta fuck! Ta fuck!" La Giản nhịn không được mắng hai tiếng, hắn định khởi động mật thất tùy thân của mình, quả nhiên, ngay cả mật thất tùy thân cũng không mở được, ý chí mật thất hoàn toàn rời khỏi chiến trường này, mà La Giản không biết sau bao lâu nó mới lại online.

Mà trong khoảng thời gian ý chí mật thất không thể online này, mỗi người trong đội ngũ bọn họ, tỉ lệ tử vong đều tăng cao đến mức độ không thể tưởng tượng nổi, bọn họ sẽ phát hiện một số kĩ năng rõ ràng có thể dùng hiện tại lại vô dụng, vũ khí cũng sẽ cùn hơn ngày thường một chút.

Mà quá trình phát hiện sự thật này khiến người chơi tạm thời không thể thích ứng, bọn họ giống như đang từ người trưởng thành biến về thành đứa nhỏ, nguyên bản có thể sử dụng sức phá hoại lớn hơn, nhưng hiện tại ngay cả đồ vật hơi nặng cũng không nâng nổi.

Sự đột ngột này sẽ khiến người chơi mệt mỏi trên cả thể xác lẫn tinh thần, thậm chí vô ý mà chết trên chiến trường.

Cho dù Norn ở đó cũng không được, phải mau chóng tìm được đồng bạn!

La Giản tức khắc nóng nảy, lập tức rảo bước chạy về phía dấu hiệu, hắn tùy ý múa đường đao trong tay, nhưng đi chưa được vài bước, La Giản lại phát hiện một vấn đề.

Tuy rằng buff của mật thất đã biến mất, nhưng La Giản cảm thấy lực lượng của mình cũng không bị suy yếu nhiều. Hơn nữa, hắn cảm thấy thân thể mình cũng không chậm chạp hơn quá nhiều.

Sau đó, La Giản thử biến hóa vũ khí mình thành các loại trạng thái bất đồng, phát hiện vũ khí của mình cũng không có nhiều thay đổi, giống như có buff của mật thất hay không cũng không ảnh hưởng tới nó.

Đúng rồi, đấu trường Tu La! Đó là mật thất do Ưng và đội ngũ sáng tạo ra, nơi đó cũng không nằm trong vòng khống chế của mật thất, không có bất luận buff nào do ý chí mật thất thêm vào, mọi người chơi ở đó, đều phát huy ra lực lượng chân chính của mình!

La Giản nghĩ tới đây, không khỏi nhận thấy một việc luôn bị mình xem nhẹ.

Chẳng lẽ là, từ khi hắn tiến vào đấu trường Tu La, hắn vẫn luôn lấy thực lực chân thật của mình để chiến đấu sao? Không có bất luận buff nào, hắn có thể sử dụng...

Chỉ là những thứ bản thân hắn có.

"Nói vậy, đám người trong đấu trường Tu La kia, nếu có thể đi ra... chẳng phải đều là một đám quái vật sao?"

La Giản vuốt cằm nhỏ suy nghĩ một lát, nhưng cũng lười suy nghĩ quá nhiều, sức mạnh của hắn không bị suy yếu thì quả thực không thể cầu hơn, sau đó hắn liền biến ra đao không gian của Hình Viêm, tuy rằng không biết nguyên nhân gì khiến hắn lòng mang khúc mắc với cây đao này, thế nhưng mệnh người là do trời định, ngẫu nhiên dùng một chút cũng tốt.

Xuất phát từ tư tâm với Hình Viêm, La Giản quyết định tới bên người hắn trước.

Sau đó hắn nhanh chóng thay đổi hình thái vũ khí, cả người liền biến mất trên hành lang. Chỉ là vị trí giây tiếp theo hắn xuất hiện, thực sự khiến La Giản hoảng sợ.

Đóng băng.

Nơi này là sào huyệt của Trùng tộc, là phòng đẻ trứng của Trùng chúa, bên trong chen chúc rậm rạp từng núi trứng sâu, trên trứng sâu cũng chen đầy những con sâu rậm rạp, ở xa còn có một con Trùng chúa khổng lồ, nơi đây quả thực là vị trí của Hình Viêm không sai, thế nhưng... Mỗi một sinh vật ở đây, cho dù là sâu hay trứng trùng hay thậm chí con Trùng chúa kia, đều kết một tầng băng thật dày.

Rất nhanh La Giản liền phát hiện ra Hình Viêm, Hình Viêm cũng bị đóng băng, cả người đều bị khóa dưới lớp băng, hắn vẫn còn duy trì tư thế cầm đao muốn công kích, xung quanh hắn là Trùng quần dày đặc, nhóm Trùng quần cũng bảo trì tư thế tiến công, hắn bị bao vây, tứ cố vô thân, nhưng biểu tình trên mặt hắn không lộ ra sự sợ hãi, người đàn ông này vĩnh viễn như vậy, mạnh mẽ phi thường.

La Giản không hiểu nguyên nhân, hắn không thể lý giải được tại sao Hình Viêm lại chạy tới ổ sâu, còn bị đóng băng cùng một đám sâu và con Trùng chúa kia, nhưng những khối băng này, khiến La Giản có một dự cảm xấu."

"Đóng băng, đông lại."

La Giản thì thầm, tiến lên trước sờ sờ Hình Viêm, tầng băng bên ngoài khiến La Giản không thể trực tiếp chạm vào làn da của hắn. Sau đó La Giản thật cẩn thận giơ đoản đao lên, chậm rãi tạc băng.

Những khối băng đó không nên cứng như vậy, nhưng đao La Giản lại không thể lưu lại chút dấu vết nào trên mặt băng, phảng phất như những khối băng đó cũng bị mật thất giả thiết cho thuộc tính "không thể bị phá hủy", nhưng vấn đề là, ý chí mật thất hiện tại rõ ràng đang offline mới đúng.

Hình Viêm vẫn duy trì động tác kia như trước, giống như thời gian của hắn cũng dừng lại ở một khắc đó, đem cả sinh mệnh và linh hồn hắn, cùng vĩnh hằng bảo trì tại một giây đó.

La Giản trong lúc nhất thời ngơ ngác nhìn chăm chú vào Hình Viêm, tại một khắc này hắn không nghĩ ra bất luận biện pháp gì có thể mang Hình Viêm ra khỏi khối băng đó, hắn chỉ si mê nhìn chăm chú vào đối phương, sa vào một loại cảm tình nội tâm không thể khống chế được, vừa sợ hãi vừa hoảng loạn.

"Thời gian của bọn họ đình chỉ." Ngay lúc này, một tiếng bước chân vang lên sau lưng La Giản, đồng thời còn có âm thanh quen thuộc vang lên, La Giản dừng một chút, quay đầu lại nhìn, người ngoài hành tinh Norn không biết chui ra từ đâu, đang đứng sau lưng hắn.

"Tại sao anh lại ở đây?" La Giản nhìn Norn một cái, sắc mặt có chút lạnh, "Những người khác đâu?"

"Không sao, tuy rằng nhóm sâu vẫn rất đông, thế nhưng bởi vì đám băng này, khiến đại bộ phận đều bị đóng băng, còn lại giống như không có Trùng chúa chỉ huy, đều co đầu rút cổ chạy mất...Chúng tôi dọc đường đi xuống quả thực thông thuận, trực tiếp tới tầng dưới cùng."

Norn nâng tay điểm vài cái trên mũ giáp của mình, còn nói thêm: "Tôi kết nối với hệ thống trạm không gian, phát hiện cậu ở đây, cho nên liền đến."

La Giản không lập tức đáp lời, hắn đánh giá người ngoài hành tinh trước mắt, Norn bao vây chính mình trong khôi giáp vững chắc, hình thể khác hẳn người thường kết hợp với văn hóa Bắc Thần tinh, đều thể hiện hắn là một người ngoài hành tinh, không hơn không kém.

Cho nên La Giản hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Norn, hỏi: "Anh là ai?"