La Giản lại nằm mơ, cậu thường xuyên thấy giấc mộng ấy. Trong mơ luôn có một người không nhìn rõ mặt đang nói chuyện với cậu. La Giản cố gắng mở to mắt nhìn rõ khuôn mặt đối phương, cố gắng tập trung để nghe xem đối phương đang nói cái gì. Nhưng tất cả đều phí công.
Cảnh trong mơ cứ lặp đi lặp lại, cậu vẫn luôn nghi hoặc trong lòng, rất muốn biết được đáp án, rất muốn vươn tay, nhưng chẳng nắm bắt được gì.
Sau đó La Giản tỉnh giấc, cũng như sáng sớm mỗi ngày thức dậy trên giường, có chút mờ mịt, ý thức trống rỗng, rồi ngay sau đó, cậu lập tức nhận ra điểm bất hợp lý.
Đây không phải giường của cậu, cũng không phải phòng của cậu.
La Giản nhanh chóng bật dậy, khó hiểu quan sát hoàn cảnh xung quanh. Cậu phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ cũ nát chưa đến hai mươi mét vuông, là kiểu phòng ở vào những năm tám mươi, có một cửa chính và một cửa sổ, trên đỉnh trần là ngọn đèn treo tỏa ra thứ ánh sáng mờ tối, trong căn phòng chỉ có một chiếc giường đơn và một cái bàn làm việc.
Bài trí giản dị đến đơn điệu, ngoại trừ giường và bàn thì không còn đồ vật nào khác. Căn phòng này thoạt nhìn có vẻ không cân đối, La Giản quan sát kỹ một hồi lâu cũng chẳng rõ không cân đối ở chỗ nào, La Giản đành phải ngồi xuống giường, hơi thất thần, sau đó nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề quan trọng – cậu đang ở đâu?
Ký ức cuối cùng của cậu là, cậu như thường ngày tan tầm về nhà, ăn cơm tắm rửa xong xuôi ngồi lập hồ sơ cho công tác ngày mai, sau đó đúng giờ lên giường đi ngủ, cậu giống như người máy, thời gian làm việc và nghỉ ngơi luôn chuẩn xác mười năm nay chưa từng thay đổi, nhưng tại sao khi tỉnh giấc, cậu lại ở trong trong căn phòng này?
Những điều không thể ngờ được còn rất nhiều, cậu cảm thấy căn phòng này rất nhỏ, nhỏ đến mức khiến cậu cảm thấy khó thở, cậu đứng dậy đi đến trước cánh cửa duy nhất trong phòng, cánh cửa được làm từ gỗ trầm sơn màu đỏ thẫm, nhìn rất cũ, phía trên có tay nắm bằng sắt, La Giản vươn tay cầm lấy tay nắm cửa, ra sức vặn một cái, nhưng cánh cửa không hề chuyển động.
Sao lại thế? Chẳng lẽ đã bị khóa trái?
La Giản ra sức kéo đẩy tay nắm cửa, cho dù kéo về trước hay đẩy ra sau, thậm chí xoay trái xoay phải, cánh cửa vẫn không nhúc nhích, tựa như dùng thép nóng chảy ghim chặt vào vách tường vậy. La Giản lại ngây người trong chốc lát, cậu dùng sức đập mạnh lên cửa, vì cậu có cảm giác bên ngoài có người, nên hét lớn:
“Này? Có ai không?! Sao lại nhốt tôi ở đây?!”
Không một lời đáp lại. Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, La Giản áp tai lên cửa, định nghe thử chút tiếng động bên ngoài, nhưng ngay cả tiếng gió thổi cũng không nghe thấy.
La Giản bắt đầu thấy hoảng sợ, lưng cậu lạnh toát, mồ hôi chảy dọc trên trán, cậu tự hỏi đã xảy ra chuyện gì? Cậu bị cóc? Bị ai đó chuốc thuốc mê sau đó nhốt vào đây? Nhưng cho dù là bắt cóc thật thì cũng phải đòi tiền chuộc chứ? Phải đến hỏi số điện thoại thân thích của cậu, vậy mới có thể cướp tài sản được đúng không?
Nhưng chẳng có gì. Không ai đến, không một tiếng động.
La Giản hít sâu một hơi, cậu nghĩ mình nên bình tĩnh lại, có lẽ người bên ngoài đang thương lượng phải lấy được bao nhiêu tiền chuộc từ cậu, nên không thể đến tìm cậu ngay, chỉ do cậu quá hoảng sợ, cậu chỉ cần chờ đợi là được.
La Giản cố gắng bình ổn tâm trạng của mình, cậu đi đến trước cánb cửa sổ duy nhất trong phòng, kéo tấm rèm màu xám thật dày ra, quả nhiên cửa sổ cũng bị khóa kín, cửa kính và những thứ khác vẫn còn nguyên, nhưng phía ngoài thì bị hàn chặt với một tấm thép, hoàn toàn không thể nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài, chỉ có phản xạ ánh sáng kim loại từ mặt thép.
La Giản thở dài, kéo tấm rèm trở về, cậu đã hiểu, lúc này cậu đang ở trong một mật thất hoàn toàn khép kín. Ngăn cách mọi thứ với bên ngoài, tựa như con thú nhỏ bị nhốt trong l*иg sắt, có lẽ ngay cả nó cũng không bị nhốt như thế này.
La Giản lùi từng bước về phía sau, rời khỏi cửa sổ, nhưng rồi nhanh chóng xoay người lại, cậu phát hiện trong căn phòng có một nơi dễ khiến người ta chú ý, chính là vách tường cạnh cửa sổ, ở vị trí ngang với tầm mắt của cậu, một mảnh giấy được ghim bằng đinh.
Góc phải bên dưới mảnh giấy có một con dấu in hoa văn màu tím.
Mặt trên chi chít những con chữ rất đẹp được viết bằng bút máy, có thể thấy rõ ràng nó được lưu lại cho sinh vật sống duy nhất trong phòng, là lời nhắn dành cho La Giản.
La Giản lập tức tiến đến, đinh không thèm nhổ, trực tiếp giật mảnh giấy từ trên vách tường xuống, dòng chữ lưu loát xinh đẹp viết bằng bút máy đập vào mắt cậu, nội dung mở đầu:
Kính gửi người được lựa chọn, La Giản tiên sinh.Câu đầu tiên đã khiến La Giản nảy sinh cảm giác khó hiểu, cái gì gọi là người được lựa chọn? Rõ ràng đối phương biết tên, biết thân phận của cậu, nhưng cậu không kịp suy nghĩ sâu, đành phải đọc tiếp.
Có lẽ bạn đang cảm thấy rất khó hiểu vì hoàn cảnh lúc này mình, nhưng thật đáng tiếc khi tôi không thể tiết lộ nhiều điều, bây giờ có một việc quan trọng bạn cần phải làm, đó chính là trong vòng một giờ phải tìm cách rời khỏi gian mật thất, nếu không bạn sẽ bị loại bỏ.“Có ý gì đây? Xóa bỏ là thế nào?”La Giản chẳng hiểu gì, nhưng hai từ
loại bỏ
và nôi dung ghê rợn khiến cậu không thể không đọc tiếp.
Để tránh tạo ra án mạng mới trong phòng kín, tôi sẽ cho bạn vài gợi ý:Thứ nhất: Trong vòng một giờ tính từ lúc ngài tỉnh lại, trên bàn làm việc có một cái đồng hồ báo thức, từ 12 giờ đến 1 giờ chính là toàn bộ thời gian ngài có thể sử dụng.Thứ hai: Có thể rời khỏi gian mật thất này chỉ có cánh cửa kia, đừng hy vọng vào cửa sổ, trừ khi bạn muốn chết.Thứ ba: Đây không phải trò đùa.Như trên. Gợi ý đã hết, chúc bạn may mắn!Nội dung trên tờ giấy chỉ có bấy nhiêu, tuy chỉ là một mảnh giấy mỏng nhưng La Giản lại thấy nó nặng tựa ngàn cân, cậu cầm mảnh giấy đi đến trước bàn làm việc duy nhất trong phòng, bên trên thật sự có một cái đồng hồ báo thức hình tròn, kim giờ chỉ vào số 12, còn kim phút chỉ vào số 8, tương đương với việc từ lúc cậu tỉnh lại đến giờ đã hơn 8 phút.
Trong vòng một giờ phải thoát khỏi mật thất, nếu không bạn sẽ bị xóa bỏ.
“Rõ ràng là một trò đùa!” La Giản cảm thấy chuyện này thật vô căn cứ, nhưng hai chữ loại bỏ khiến cậu không yên tâm nổi, cậu để mảnh giấy xuống đi đến trước của ra vào, thử đẩy lần nữa nhưng vô dụng, La Giản hoảng hốt nghĩ, thôi kệ, dù thật hay giả mình cũng phải nghĩ cách thoát khỏi đây trước, cậu không muốn bị nhốt trong một không gian chật hẹp thế này, khiến ta hít thở khó khăn.
La Giản cúi đầu quan sát cánh cửa, trên tay nắm có một lỗ khóa, chứng tỏ có thể dùng chìa khóa mở cửa phòng, đoán chừng là bị người khác khóa trái từ bên ngoài, nếu bọn họ giấu chìa khóa trong phòng thì tốt quá, còn không, La Giản đành phải nghĩ cách khác để mở cửa thôi.
La Giản quay lại trước bàn làm việc, trên bàn ngoại trừ đồng hồ báo thức hình tròn còn có vài quyển sách vứt bừa bãi, bìa sách rất dầy, nhưng kỳ lạ ở chỗ tất cả đều
là sách nước ngoài, chữ viết chằng chịt cứ như sách trời cậu hoàn toàn đọc không hiểu, La Giản lật qua vài trang, thấy không có giá trị gì, tiện tay đặt sang một bên.
Bàn làm việc có bốn ngăn kéo, ngăn kéo trên cùng hình như đã bị khóa, cậu đành bỏ qua, sau đó mở ngăn thứ hai, bên trong có một cuốn nhật ký bọc bằng da màu đen, La Giản lướt qua, phát hiện chỉ viết được vài trang, phần còn lại là giấy trắng, vì không mất quá nhiều thời gian nên cậu đọc qua một lần.
Trang thứ nhất viết: “Bên trái tôi là ảnh ngược gấp khúc của xác chết.” La Giản vừa đọc vừa lẩm nhẩm thành tiếng, trang đầu tiên chỉ có một câu duy nhất, cậu theo bản năng nhìn sang mé trái, bên đó là vách tường màu trắng, nhưng nước sơn đã bị bong tróc kha nhiều, để lộ phần gạch đỏ bên trong.
La Giản bỗng dưng cảm thấy lạnh cả người, cậu
mở sang trang tiếp theo thì thầm: “Hung thủ chôn hung khí cùng với mình.”
Chả hiểu gì cả! La Giản lắc đầu, lật trang thứ ba, tiếp tục đọc thành tiếng: “Ông trời! Thần nhất định sẽ không tha thứ cho việc làm của tôi….Đây là ý gì?”
La Giản chỉ thấy mờ mịt, có điều trang thứ ba có hai câu, câu thứ hai viết sát mép giấy bên dưới, tổng cộng có bốn chữ bằng mực đỏ:
“Tôi đã gϊếŧ
hắn!”La Giản nhíu mày, lật sang trang thứ tư: trống trơn, trang thứ năm, trang thứ sáu
cũng trống rỗng….Cậu lật một lượt cho đến tận trang cuối, bên trên có chữ viết,
là một câu hỏi viết ngoáy: “Mày
muốn ra ngoài sao?”
Sau đó
không còn gì đó.
“Đây là cái của nợ gì vậy?!” La Giản quả thật không tài nào hiểu nổi, vài câu chữ ngắn gọn lại khiến cậu càng thêm phiền não. Cậu quẳng cuốn nhật ký đi, mở ngăn kéo thứ ba, bên trong có
một cái kéo và sợi một dây thép, còn có một cât
bút bi vẫn còn mực, nếu cậu là một tên trộm giỏi bẻ khóa thì có lẽ mấy thứ này rất có lợi, nhưng thật đáng tiếc La Giản không phải.
La Giản mở ngăn kéo cuối cùng.
Bên trong là một mũi dùi và …một khẩu súng.
La Giản dại ra một lúc, mới vươn tay lấy khẩu súng kia ra, đặt trong lòng bàn tay nặng trình trịch, từ kết cấu và chất lượng thì có thể thấy nó
không phải đồ giả hay mô hình linh tinh.
Đây là lần đầu tiên La Giản chạm vào một khẩu súng đúng nghĩa, điều này khiến bàn tay của cậu thoáng run rẩy. La Giản nghiên cứu sơ qua, loay hoay một hồi mới gỡ được ổ đạn xuống, cậu phát hiện bên trong chỉ có một viên đạn.
Tại sao lại có súng? La Giản tự đặt câu hỏi, kiểm soát vũ khí trong nước rất nghiêm ngặt, trừ phi anh là cảnh sát hoặc bảo vệ có giấy phép dùng súng, thậm chí khi anh có giấy phép thì cũng chỉ được nổ súng khi cho phép, súng tại quốc gia này là vật khó kiếm ít gặp, mà giờ trước mặt La Giản lại có một khẩu, màu đen, không rõ xuất xứ, là đồ thật 100%.