Edit: Tử Liên Hoa 1612
"Cô Đào, có rảnh không? Tôi muốn nhờ một chút." Vẻ mặt La Thanh tràn đầy mệt mỏi.
Vốn cho là anh ta muốn đẩy cửa đi vào, không ngờ anh ta chỉ là muốn ngăn cô đi vào trong phòng bệnh. Đào Y không biết La Thanh nghĩ gì, nhưng nhìn bộ dạng anh ta cũng biết là không có ác ý.
Cô rất yên tâm về Thẩm Thạc, bây giờ đã biết anh và Cố Sắt không có quan hệ mập mờ mà là Cố Sắt đốt lửa một đầu, bèn theo La Thanh đi ra ngoài.
Bọn họ vào một quán nước bên ngoài bệnh viện, mặc dù hiện tại không phải giữa hè nhưng người bên trong không ít đi tí nào.
La Thanh cầm bình trà xanh, Đào Y mua ly trà sữa nóng, hai người ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đều nhìn người xe đi tới đi lui bên ngoài, không nói tiếng nào.
Một lát sau, La Thanh thản nhiên mở miệng: "Cô Đào, tôi xin lỗi cô vì Cố Sắt quá tùy hứng."
Đào Y ngớ ngẩn, đang nghĩ xem La Thanh đến là vì cái gì, không khỏi kinh ngạc về mức độ rộng lượng của anh ta.
La Thanh nhìn ra suy nghĩ của Đào Y, cười tự giễu: "Có phải giật mình tại sao tôi biết rõ Cố Sắt không thích tôi, tôi còn uất ức bao dung cô ấy như thế
không?"
Đào Y không nói gì.
La Thanh tiếp tục giải thích: "Nếu như, cô yêu một người vô cùng sâu đậm thì ngay cả khuyết điểm lẫn cố chấp của cô ấy cũng yêu được. Cố Sắt thích Thẩm Thạc nhiều năm như vậy, chứng tỏ cô ấy là người rất chung tình, về mặt tình cảm, tôi rất giống Cố Sắt, cực kỳ cố chấp. Cho nên, tôi muốn nếu tôi thích chiếm hữu cô ấy thì sẽ không đồng ý ở cùng người phụ nữ khác, như vậy chẳng bằng cố gắng làm cho cô ấy yêu tôi."
Đào Y cầm ly trà sữa, cụp mắt lắng nghe.
La Thanh nhìn bên ngoài cửa sổ, trong ánh mắt có đau đớn thật sâu. "Biết Cố Sắt không thích mà tôi còn kết hôn với cô ấy, coi như là mình tôi cố chấp thôi. Cô yên tâm, tôi sẽ khiến Cố Sắt cách Thẩm Thạc thật xa, không ngăn cản hai người phát triển."
Đào Y không biết nên nói cái gì, ngay cả cười cũng không cười nổi.
Cho đến khi hai người tách ra, Đào Y vẫn không nói lời nào, chỉ là cuối cùng còn chào tạm biệt La Thanh.
Nhìn bóng lưng cao lớn mang theo xơ xác lờ mờ từ từ hòa vào dòng người của anh ta, Đào Y có chút thương hại.
Cô nghĩ có lẽ người đàn ông này yêu thảm Cố Sắt rồi, nếu không tại sao nghe thấy vợ mình tỏ tình với người khác còn không vọt vào ngăn lại, nổi giận với cô ta chứ?
Ở trước mặt Cố Sắt, hẳn là anh ta vẫn giả vờ như không biết cô ấy thích Thẩm Thạc. Như vậy là để lại đường sống cho cô ấy, cũng tương đương giữ lại cơ hội để ra sức giành lấy trái tim cô ấy cho mình, thế nhưng cơ hội đó thật sự sẽ tồn tại sao? Cố Sắt cố chấp như thế, yêu Thẩm Thạc nhiều năm vậy, thậm chí còn vì Thẩm Thạc mà phá hủy em gái cùng mình lớn lên từ nhỏ. Mặc dù cô em gái này không có quan hệ huyết thống với cô ta nhưng phá hủy một người có phần quá ác độc rồi.
Đào Y chưa từng nghĩ mình sẽ vì yêu một người mà phá hủy một người khác, có lẽ cô không đủ cố chấp, vừa gặp phải khó khăn đã nghĩ toàn thân rút lui như thế nào.
Trở lại phòng bệnh, Đào Y do dự đứng ở cửa, cẩn thận lắng nghe thấy không có tiếng gì truyền ra từ bên trong mới đẩy cửa, thấy Thẩm Thạc lẳng lặng nằm ngủ trên giường bệnh.
Một tia sáng mặt trời buổi chiều xuyên thấu qua khe hở tấm mành, vừa vặn đậu lại trên môi anh, tạo thành một lớp hào quang xinh đẹp yên bình.
Đào Y thả nhẹ bước chân đi tới, cẩn thận từng li từng tí ngồi trên ghế cạnh mép giường, lặng lẽ nhìn đôi lông mày rậm của anh, đôi mắt đào hoa nhắm lại của anh, cái mũi vểnh cao của anh, đôi môi hơi tái có độ dày vừa phải của anh.
Đào Y nhẹ nhàng cúi người, đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi anh, vừa định lùi lại, sau gáy đã bị một bàn tay dày rộng ấm áp đè lại, chỉ có đôi môi kia như có ý thức của riêng mình, mãnh liệt chuyển động.
Nụ hôn này kéo dài thật lâu, mang theo nhớ nhung khó phân biệt được cùng với nhất định phải dây dưa cả đời.
Rõ ràng hai người chỉ tách ra hơn một ngày, lúc Thẩm Thạc buông Đào Y ra lại lẩm bẩm: "Anh nhớ em lắm."
Không thể không nói, bốn chữ rất bình thường lại làm cho Đào Y cực kỳ rung động, trực giác của cô cho là Thẩm Thạc bị bệnh, vội vàng đặt tay lên trán anh kiểm tra nhiệt độ.
"Sao vậy?" Thẩm Thạc không rõ nguyên nhân.
Nhiệt độ dưới tay hoàn toàn bình thường, Đào Y thở phào nhẹ nhõm, "Không phát sốt, ừ, không phát sốt nghĩa là vết thương không bị nhiễm trùng."
Lúc này, cái đầu luôn luôn thông minh tuyệt đỉnh của tham mưu trưởng Thẩm lại biến thành bột nhão, "Anh không có phát sốt, vết thương khôi phục rất tốt, qua hơn nửa tháng nữa là có thể làm phục hồi chức năng rồi."
Đào Y cười khúc khích đứng lên, áp cả cơ thể lên người Thẩm Thạc, "Em này, lại nghe được vị trung tá luôn luôn giữ miệng kín như bưng bắt đầu nói lời ngon tiếng ngọt, chắc anh bị sốt đến hỏng đầu rồi."
Thẩm Thạc: "...... Ra là em đang cười nhạo anh. Vậy sau này anh không bao giờ nói nữa."
Cái kiểu trẻ con của anh moe tới nỗi Đào Y muốn bùng nổ rồi, Đào Y hung hăng hôn lên mặt anh một cái, cười khanh khách nhảy ra.
Cố Sắt thích Thẩm Thạc là chuyện của Cố Sắt, người Thẩm Thạc thích là Đào Y cô, thế là đủ rồi.
Cố Sắt sẽ biến mất mau thôi.
Nghe nói, cô ta chuyển đi, là người nhà của cô ta giúp xử lý thủ tục nghỉ việc.
Đào Y không biết có phải là La Thanh mang Cố Sắt đi hay không, cũng không quan tâm những chuyện này, cô chỉ quan tâm tình trạng khôi phục của chân Thẩm Thạc như thế nào thôi.
Rất nhanh đã tới ngày Thẩm Thạc làm phục hồi chức năng.
Bác sĩ mổ chính của Thẩm Thạc là Quân Thiểu Tắc bởi vì chuyện phòng khám và chuyện trường học ở thành phốc S đã vội trở về, để có thể ở gần giúp anh điều trị, khiến anh phục hồi như cũ nhanh hơn tốt hơn, Quân Thiểu Tắc muốn mời Thẩm Thạc tới phòng khám bệnh của thành phố S tiến hành phục hồi chức năng.
Không thể không nói, phòng khám bệnh tư nhân của Quân Thiểu Tắc lớn tới nỗi khiến Thẩm Thạc và Đào Y rất kinh ngạc, một phòng khám bệnh thậm chí có sáu tầng, diện tích mấy ngàn mét vuông. Hơn nữa thiết bị trị liệu của phòng khám này tương đối đầy đủ, phòng bệnh cũng không phải thoải mái bình thường. Dĩ nhiên tiền chữa bệnh và tiền nằm bệnh viện không hề rẻ. Tuy nhiên xem xét quan hệ giữa vợ chưa cưới Lâm Lâm của Quân Thiểu Tắc với Đào Y, Thẩm Thạc chỉ bị tính giá vốn nhưng vẫn không hề rẻ chút nào. Chỉ là, cũng may, Thẩm Thạc không thiếu tiền.
Đào Y nhìn nhân viên hộ lý chuyên nghiệp bắt đầu làm xoa bóp cho Thẩm Thạc, nhưng là một người phụ nữ, nhất là người phụ nữ yêu chồng chưa cưới của mình, Đào Y thật sự không thể chịu được việc ngay dưới mí mắt mình mà hộ lý lại thèm thuồng chồng chưa cưới của mình.
Cô đành phải khiêm tốn xin Lâm Lâm chỉ bảo.
Lâm Lâm nhờ Quân Thiểu Tắc mời một dì hộ lý trung niên dạy Đào Y cách chăm sóc, Đào Y là người thông minh, học xong rất nhanh.
Chỉ là, khi Đào Y một mình xoa bóp chân cho Thẩm Thạc, thường thường quay đi quay lại đã đổi thành Thẩm Thạc "xoa bóp" cho cô.
Đối với chuyện này, Đào Y cực kỳ xấu hổ, lại không thể ngăn cản hành động nồng nhiệt của Thẩm Thạc.
Cũng may, mỗi lần Thẩm Thạc đều chỉ lướt qua rồi dừng, không có lau súng cướp cò thật.
Chân Thẩm Thạc bị thương rất nặng, người bình thường sợ rằng cần nhiều thời gian hơn mới có thể giải ngũ, nền tảng của Thẩm Thạc thkhá tốt, anh chỉ dùng thời gian hơn hai tháng đã hoàn toàn xuất viện.
Chỉ là, mặc dù Thẩm Thạc có thể chạy có thể nhảy, nhìn qua không khác người thường tí nào nhưng Quân Thiểu Tắc lại dặn dò anh không được trở lại sân huấn luyện nữa.
Lúc Quân Thiểu Tắc nói những lời này, Đào Y ở ngay bên cạnh, cô lo lắng nhìn về phía Thẩm Thạc, Thẩm Thạc lại khẽ mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh.
Thẩm Thạc nắm tay Đào Y, an ủi: "Yên tâm, anh sẽ không để bà xã đại nhân của anh đói bụng."
Lúc này Đào Y hoàn toàn không có ý định đùa giỡn với anh, cau mày lại hỏi: "Nhưng anh là quân nhân, không lên sân huấn luyện, sẽ không có vấn đề sao?"
Thẩm Thạc cười khẽ, nói: "Không làm quân nhân là không có vấn đề nữa, không phải sao?" Trên khuôn mặt tươi cười của anh có vẻ cô đơn nhàn nhạt.
Đào Y cứng lại, im lặng.
"Đứa ngốc." Thẩm Thạc nhìn ra Đào Y là vìânh mà cảm thấy khổ sở, tiến hành an ủi đúng lúc, "Thật ra thì có làm quân nhân hay không anh đều không sao cả....... Hơn nữa, anh không làm quân nhân, cửa của bác trai lại dễ qua hơn đấy."
Đào Y giật mình, cô chưa nói với Thẩm Thạc việc ba cô không đồng ý chuyện kết hôn của cô và anh, làm sao anh biết?
Hơn nữa, nếu như Thẩm Thạc không có hứng thú lớn như vậy với việc tham gia quân ngũ, tại sao trước kia còn nhỏ như vậy đã có vẻ mặt sáng láng khiêng mô hình súng, hơn nữa bộ dạng còn rất tự hào?
Đương nhiên Thẩm Thạc sẽ không nói cho Đào Y chuyện lúc anh mới bắt đầu làm phục hồi chức năng, anh họ Cốc Bình Xuyên của cô đã gọi điện thoại mật báo cho anh rồi. Dĩ nhiên mật báo chỉ là tiện thể, thật ra thì chủ yếu là Cốc Bình Xuyên muốn xác định tình cảm của anh đối với Đào Y có kiên định như Đào Y hay không.
Thẩm Thạc cưng chiều hôn lên má Đào Y một cái, nghĩ thầm, cô nhóc này lớn lên dưới sự bảo vệ của người thân, nhất định sau này anh sẽ không thể để cô phải chịu khổ vì anh.
Nhưng hình như có một việc anh phải giải quyết trước khi chính thức cầu hôn Đào Y.
Ngồi trên ô tô tới sân bay, Thẩm Thạc hỏi ý Đào Y, "Anh về nhà...... muốn thăm Cố Cầm trước. Em có muốn đi cùng anh không?"
Đào Y giật mình, nghĩ đến cô gái đáng thương đó, nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Thẩm Thạc cầm tay Đào Y, thật lâu không có buông ra.